Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 154: Trang Bị Trữ Vật Siêu Cấp

Chương 154: Trang Bị Trữ Vật Siêu CấpChương 154: Trang Bị Trữ Vật Siêu Cấp
         Trần Trầm bay về hướng nam khoảng ngàn dặm, không bao lâu sau liền thấy cổ chiến trường kia.
Bởi vì chỗ đó quả thực quá dễ khiến người ta chú ý, liếc nhìn khắp nơi chỉ toàn là hố sâu, đại động, sát khí trên không nồng đậm đến mức mắt thường gần như có thể thấy được, cũng không biết mấy ngàn năm trước rốt cuộc có bao nhiêu cường giả hai tộc đã táng thân tại đây.
Mà ở lối vào cổ chiến trường thì có một khối cự bia, trên cự bia khắc một đoạn văn tự:
“Nhân tộc lịch một vạn hai ngàn bốn trăm năm, đại chiến hai tộc lần thứ tư, Yêu tộc kích phá phòng tuyến trường thành, kịch chiến cùng đại quân Nhân tộc ta. Chúng ta có một vị tu sĩ Luyện Hư cảnh, ba mươi bốn tu sĩ Nguyên Thần cảnh, một trăm hai mươi tu sĩ Nguyên Anh, chín ngàn năm trăm tu sĩ Trúc Cơ, Kim Đan, Luyện Khí đã hy sinh tại đây, đánh tan liên quân Yêu tộc.”
Chỉ một đoạn văn tự ngắn ngủi, không có bất kỳ lời lẽ hoa mỹ nào, chỉ đơn giản liệt kê một vài số liệu, nhưng lại tràn đầy bi thương.
Tâm tình Trần Trầm có chút nặng nề, từ không trung hạ xuống, bước đến trước cự bia.
Bên cạnh cự bia có một cái nhẫn trữ vật kỳ lạ bị cấm chế khống chế, phía sau nhẫn trữ vật hiện lên một câu được tạo thành từ linh quang, lơ lửng giữa hư không.
“Tiền bối vẫn lạc, cơ duyên khả thủ, một trăm linh thạch, biểu lộ thành tâm.”
Nhìn những lời này, Trần Trầm không chút do dự thả vào 1000 linh thạch.
Bút linh thạch này là hắn thật sự muốn cống hiến, cũng không phải vì tìm vận may, bỏ vào 100 linh thạch, hắn thật sự cảm thấy băn khoăn.
Tiến vào phạm vi cổ chiến trường, một cỗ sát khí xông thẳng vào đầu, bất quá, chút sát khí đó không ảnh hưởng quá nhiều đối với tu sĩ Kết Đan.
Trần Trầm từ xa nhìn lại, liền thấy được vài thân ảnh đơn lẻ.
Có người ôm một con thỏ tìm kiếm khắp nơi, cũng có người nằm rạp trên mặt đất đào hầm.
Ngoài ra, còn có mấy vị Ma Đạo thần sắc lạnh lùng đang khoanh chân ngồi ở nơi có sát khí dày đặc nhất, hòng mượn sát khí nơi này tu luyện.
Trần Trầm thấy nhưng không thể trách.
Tứ đại tông môn, ngoại trừ Hạo Nhiên Kiếm Tông, Ngọc Đỉnh Đan Tông, còn có hai tôn môn nữa, theo thứ tự là Linh Hư Khí Tông cùng Thất Sát Ma Đạo.
Cho nên trong lãnh thổ Nhân tộc, tu luyện Ma Đạo là được phép, địa vị so với tu sĩ Luyện Khí cũng không kém là bao.
Thậm chí, trên chiến trường, ma tu hiếu chiến so với tu sĩ Luyện Khí còn lợi hại hơn.
- Hệ thống, phạm vi 50 mét, vật gì có giá trị nhất?
“Tám mét dưới mặt đất có mảnh vỡ pháp bảo của Nguyên Anh tu sĩ.”
...
“Bên trái, Phá Hồn Thảo hình thành do sát khí của tà đạo.”
“Dưới mặt đất 12 mét có Nội đan Tê Ngưu Đại Yêu.”
Trần Trầm xẹt qua xẹt ở trên vùng trời cổ chiến trường, không ngừng hỏi hệ thống.
Không bao lâu sau, một đống nhắc nhở của hệ thống đã xuất hiện trong đầu hắn.
Trần Trầm không định lấy toàn bộ, ví như một vài món có giá trị không cao, hoặc không có quá nhiều tác dụng đối với hắn, không bằng lưu lại cho những người cần.
Phạm vi cổ chiến trường này độ khoảng trăm dặm, Trần Trầm vừa bay vừa thu thập, đợi đến khi vơ vét sạch cổ chiến trường thì cũng đã hết nửa ngày.
Mà hắn chỉ lấy hơn mười món đồ.
Trong đó có hai viên yêu đan của Nguyên Thần Cảnh đại yêu, còn có mười cái nhẫn trữ vật cũ nát của tu sĩ không biết tu vi.
Còn lại là một vài tàn phiến của pháp bảo cực cao, chủ nhân trước kia chỉ sợ đã ngoài Nguyên Anh.
Sưu tầm được nhiều đồ như vậy, Trần Trầm đã hết sức hài lòng.
Không nói đến những thứ khác, chỉ riêng hai viên Yêu đan của Nguyên Thần Cảnh đại yêu, giá trị đã không cách nào đong đếm được, hơn xa tiền vé vào cửa của hắn đấy.
Về phần nhẫn trữ vật, hắn không vội mở ra.
Trương Kỵ hiện đang ở trong thành thứ mười sáu, giao mấy cái này cho tên “cá chép” kia mở chẳng phải tốt hơn sao?
Đang lúc Trần Trầm định rời khỏi cổ chiến trường, hệ thống đột nhiên phát ra một thông báo.
“Ba mươi hai mét dưới mặt đất có trang bị trữ vật siêu cấp.”
Nghe thế, Trần Trầm thoáng chấn động.
Trang bị trữ vật siêu cấp? Hắn chưa từng nghe qua thứ như vậy, chẳng lẽ là nhẫn trữ vật có không gian cực lớn?
Nghĩ đến đây, hắn nhịn không được vui sướng.
Nói thật, ngày thường hở chút xuất ra mười mấy cái nhẫn trữ vật… Cái tư thái kia… Trông rất bất nhã, khiến hắn giống hệt mấy tên nhà giàu mới nổi, tự nhiên hạ thấp thân phận của mình.
Nhưng nếu có thứ trang bị trữ vật siêu cấp kia, sau này cũng không cần nhiều nhẫn trữ vật như vậy nữa.
Vừa nghĩ đến đây, Trần Trầm không chút do dự, lập tức xắn tay đào đất.
Một lát sau.
Trong tay Trần Trầm đã có thêm một khối đá xấu xí to cỡ cái trứng chim.
Nhìn khối đá kia, Trần Trầm không biết nên nói gì.
Đây là trang bị trữ vật siêu cấp? Bề ngoài quá bẩn, không cách nào dùng linh lực dò xét được!
Bất đắc dĩ, Trần Trầm lấy linh tuyền từ trong nhẫn trữ vật ra, cẩn thận rửa sạch khối đá kia.
Không bao lâu sau, khối đá xấu xí kia lựu ra bộ dạng chân thật.
Biến thành một khối đá có hơi xấu xí…
Bất quá, lúc này, linh lực của Trần Trầm đã có thể xâm nhập vào, hắn nhanh chóng thấy rõ tình cảnh bên trong.
Không gian không quá lớn, cũng không có bảo vật đầy đất, chỉ là một phế tích lụi bại.
Nhưng Trần Trầm lại khiếp sợ không thôi.
Bởi vì trong viên đá cũ nát này không chỉ có kiến trúc, còn có đất, mà trên đất mọc đầy cỏ dại, cạnh đó còn có một cái hòn non bộ, linh tuyền bên trong đã sớm khô kiệt.
Nếu như nhìn kỹ sẽ phát hiện trên hòn non bộ có khắc trận pháp, hơn nữa còn có chỗ dùng để khảm linh thạch.
Thấy cái lõm kia, Trần Trầm không chút nghĩ ngợi, lấy ra một khối linh thạch, dùng linh lực điều khiển, thả vào.
Trong chốc lát, trận pháp trên hòn non bộ lóe lên hào quang, tiếp đó là linh khí nhàn nhạt phóng ra, toàn bộ không gian thoáng chốc trở nên tràn ngập sinh cơ.
Sắc mặt Trần Trầm đại biến.
Nhẫn trữ vật chỉ có thể chứa vật chất, không gian có lớn có nhỏ, túi yêu thú có thể chứa vật sống, nhưng không gian lại rất nhỏ, yêu thú đưa vào đó chỉ có thể ngủ mà thôi.
Giống với loại trang bị trữ vật này, có đất, có nhà, còn có thực vật, không gian không nhỏ, tựa như mang theo bên mình một cái sân quả thật là lần đầu tiên hắn gặp đấy.
- Bảo vật! Đúng thật là bảo vật!
Trần Trầm đã có phán đoán, tâm niệm vừa động, phế tích trong viên đá bị hắn lật lên một lần, trong đó có một cái bảng hiệu mục nát khiến hắn chú ý.
“Tiểu Vô Ưu Tiên Cung!”
Nhìn cái tên này, Trần Trầm á khẩu.
Lại còn “Tiểu Vô Ưu Tiên Cung”, sao ngươi không đặt là Vô Ưu Tiên Cung luôn đi?
Bất quá, từ tôn trọng đối với tiền bối, Trần Trầm vẫn thi lễ với phế tích đổ nát kia một cái.
- Tiền bối, hôm nay ta nhặt được đồ của ngài, nói rõ ta cùng ngài có duyên, tiền bối xin hãy yên tâm, bảo của ngài trong tay ta tuyệt đối sẽ hữu dụng!
Nói xong câu đó, Trần Trầm thoáng cái đỏ mặt, lộ vẻ xấu hổ.
Một khắc sau, hắn lôi lão Hắc còn đang ngáy o o trong túi yêu thú ra, có chút không biết nói sao:
- Tiền bối, không phải ta cố ý chăn heo trong bảo vật của ngài… Thật ra con heo này cũng có chút bất phàm.
Lão Hắc còn chưa kịp phản ứng đã bị Trần Trầm ném vào Tiểu Vô Ưu Tiên Cung.
- Lão Hắc, đợi lát nữa ta cho ngươi chút linh mộc, ngươi ở trong đó dựng cho ta căn phòng lớn.”
Lão Hắc mơ mơ màng màng tỉnh lại, vừa định ngủ tiếp, chợt nghe Trần Trầm nói:
- Chỗ ta ở hiện nay, tất cả mọi người đều đang tìm giết yêu quái, trong tửu lâu còn chuyên môn thu Trư yêu đấy, nếu ngươi không làm việc, ta chỉ có thể mang ngươi đi bán cho tửu lâu.
Trần Trầm nói xong, còn bày ra một mớ Yêu đan Nguyên Thần Cảnh đại yêu, dọa lão Hắc đứng thẳng dậy, không dám nhúc nhích.
Thấy một màn như vậy, Trần Trầm có chút hài lòng, sau đó liền phóng Tiểu Hoa cùng Tiểu Hoàng vào.
Đối với hai tiểu gia hỏa này, hắn dịu dàng hơn rất nhiều.
- Tiểu Hoa, giúp ta thành lý cỏ dại. Tiểu Hoàng, giúp ta xới tơi đất, tốt nhất biến tất cả thành linh thổ đi!
Hắn vừa nói xong, hai tiểu gia hỏa lập tức làm việc. Trái ngược với túi yêu thú, chỗ này đúng thật là Thiên Đường với bọn nó. Tiểu Hoàng thậm chí còn lặn lên lặn xuống trong đất, thoạt nhìn thập phần vui thích.
Tranh thủ một chút thời gian còn sót lại, Trần Trầm vội bay về phía cứ điểm.
Một chuyến này, dù nhiều dù ít cũng phải mua vài món, bằng không thì hắn chẳng khác nào cái lăng đầu thanh nghèo kiết xác chỉ biết mò mẫm đi loạn.
Tùy tiện mua một ít đan dược tăng tu vi, trang sức, vật phẩm từ linh mộc, linh thổ,… sau đó, Trần Trầm chuẩn bị quay về thành mười sáu.
Chỉ có một ngày thời gian, là hạn chế nghiêm khắc đấy, nếu như sau một ngày vẫn chưa trở về, chắc chắn phải chịu xử phạt.
Lúc hắn bay lên không trung, đang định rời đi, cách đó không xa, đoạn đối thoại của hai người nọ truyền vào tai hắn.
- Nghe gì chưa? Thành thứ mười hai nguy hiểm nhất, tỉ lệ tử vong cực cao đã có người thủ!
- Vậy thì ta yên tâm rồi, cuối cùng cũng không xếp cho chúng ta đến đó? Đúng rồi, là cái thế lực không may nào vậy?
- Hình như là chư hầu quốc, gọi là Đại Chu, tu Ma Đạo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận