Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 281: Lờ mờ mê ly

Chương 281: Lờ mờ mê lyChương 281: Lờ mờ mê ly
         Trần Trầm ở trong thành trì cả ngày.
Một ngày sau, Nam Bình Hải đưa một trữ vật giới đến trước mặt Trần Trầm, nét mặt tràn đầy đau lòng.
Lúc trước giao một số tiền lớn cho Ngọc Đỉnh Đan Tông, không lấy được đan dược thì thôi đi, hiện giờ còn phải mua mấy loại đan dược lưu thông trong chợ của các đảo Vô Tận Hải.
Tất cả chi phí đều là Nam Bình Hải và mấy vị chủ thuyền bỏ tiền túi ra.
Nhưng bọn họ không dám có nửa câu oán hận.
Trần Trầm nhận lấy trữ vật giới, đổ ra tất cả đan dược, có hơn một nghìn bình đan dược, chất đầy đất.
Những đan dược này hở chút là một viên giá mấy nghìn, trên vạn linh thạch, có thể tưởng tượng giá trị đống đan dược trải đầy đất.
Nam Bình Hải loáng thoáng hiểu được ý đồ của Trần Trầm, giật mình kêu lên:
- Đại nhân, chẳng lẽ người có thể từ trong đó phân biệt ra đan dược nào là đến từ mớ hàng bị cướp?
Hơn một nghìn bình đan dược, mấy chục loại, gã nhìn còn chóng mặt chứ đừng nói là phân biệt.
Trần Trầm lạnh nhạt nói:
- Ngươi nghĩ trông thấy cảnh này chúng ta đều là bất tài sao? Những thứ này đều có cơ sở.
Trần Trầm cẩn thận dùng mũi ngửi qua ngửi lại, ngẫu nhiên mở ra bình đan dược quan sát một phen, trông giống như đang phân biệt đan dược.
- Hệ thống, trong phạm vi mười thước, đan dược bị luyện chế trong thời gian ngắn nhất nằm ở đâu?
[Cách kí chủ 30cm bên tay trái.]
Nghe được đáp án này, Trần Trầm lấy ra bình đan dược mà hệ thống báo cho biết, đặt sang một bên.
Vì chiến tranh nên tất cả đan dược tồn kho của Ngọc Đỉnh Đan Tông đều bị đưa đi chiến trường từ lâu, cho nên đan dược vận chuyển đến Vô Tận Hải toàn là mới được luyện chế gần đây.
Trần Trầm không sợ trong đợt hàng không có bình đan dược mới, vì trước khi sử dụng hệ thống, hắn đã lấy ra một viên Trúc Cơ Đan mình mới luyện chế từ nửa tháng trước ra khỏi trữ vật giới.
Cho nên, chỉ cần hệ thống không chỉ vào Trúc Cơ Đan thì có thể kết luận đan dược khác được luyện chế trong vòng nửa tháng.
Cứ như thế, Trần Trầm liên tục dùng hệ thống sưu tầm, không lâu sau đã tìm ra hơn mười bình đan dược mới luyện chế.
Trên mấy bình đan dược này đã bị Nam Bình Hải dán nhãn ghi chú rõ nguồn gốc.
Trần Trầm quét mắt một cái, cười khẩy nói
- Mười mấy bình đan dược ít ỏi mà đến từ bốn hòn đảo khác nhau, chắc chắn không phải một người làm mà là thế lực nào đó hành động. Phải là một nhóm người thì mới có thể trong thời gian ngắn ngủi khuếch tán đợt hàng đan dược này ra phạm vi rộng như vậy.
Nam Bình Hải ở một bên đã bội phục sát đất.
Chỉ ngửi và nhìn đã tìm được đan dược bị cướp, đây là bản lĩnh cao siêu biết bao?
Và tâm tư kín đáo kia, Nam Bình Hải chỉ có thể tự than thở không bằng.
Nam Bình Hải tò mò hỏi một câu:
- Đại nhân, không lẽ trong đó có đan dược do người tự mình luyện chế?
Trần Trầm cất mười mấy bình đan dược, hơi khinh thường nói:
- Mấy đan dược này còn chưa đáng giá ta ra tay.
Nam Bình Hải nghe vậy càng khâm phục, hình tượng của Trần Trầm càng lúc càng cao lớn trong đầu của gã.
Trần Trầm phớt lờ ánh mắt khâm phục của Nam Bình Hải, bước ra ngoài:
- Đi Lưu Phong Đảo trước, nhìn xem mấy tiệm đan dược nhập hàng từ đâu.
Nhưng hắn ngẫm nghĩ lại, lại cảm thấy không ổn.
- Nam Bình Hải, tìm thêm một số người cùng chúng ta đi bốn hòn đảo.
- Tuân mệnh!
. . .
Một canh giờ sau.
Trần Trầm mang người đi Lưu Phong Đảo, tìm đến tiệm đan dược kia.
Lưu Phong Đảo chỉ là một trong các hòn đảo Vô Tận Hải, bình thường không có gì lạ, người mạnh nhất trên đảo là Nguyên Anh đỉnh.
Hơn nữa toàn bộ hòn đảo chỉ có một tiệm đan dược, thuộc sở hữu của đảo chủ tu vi Nguyên Anh đỉnh kia.
Trông thấy đoàn người Trần Trầm thế tới rào rạt, chủ tiệm suýt nữa sợ hãi quỳ xuống.
Trần Trầm đi vào tiệm đan dược, đặt bốn bình đan dược lên quầy, nét mặt lạnh lùng nói:
- Thành thật nói cho ta biết nguồn gốc của bốn bình đan dược này, ta không làm khó dễ ngươi.
Trần Trầm nói chuyện mang theo thần thức kinh sợ, làm chủ tiệm sợ hãi run cầm cập, ấp úng nói:
- Là một tán tu thường ở lại Lưu Phong Đảo bán cho ta với giá thấp, ta thấy phẩm chất đan dược không kém nên thu. Đại nhân, chuyện đó thật sự không liên quan tới ta.
Nói đến đây, chủ tiệm đã quỳ xuống.
Thực hiển nhiên, gã cũng biết chuyện tu sĩ Ngọc Đỉnh Đan Tông bị chặn giết.
Trần Trầm kéo gã lên, trầm giọng nói:
- Bớt sàm ngôn đi, mang ta đi gặp tán tu kia.
- Vâng vâng!
Chủ tiệm vội vàng đồng ý, đóng lại cửa tiệm, mang theo mấy người Trần Trầm từ cửa sau đi ra ngoài.
Không lâu sau, đoàn người đến trước đại viện ven biển.
- Đại nhân, hắn ngụ ở đây.
Trần Trầm nghe vậy đưa thần thức ra ngoài thăm dò, rất nhanh phát hiện bốn tu sĩ trong viện lạc này. Một người mạnh nhất là tu vi Nguyên Anh trung kỳ, những người khác đều là tu sĩ Luyện Khí, xem bộ dáng là đóng vai trò người hầu nữ hoặc đệ tử.
Xác định có người ở, Trần Trầm xông vào, trực tiếp bắt lấy tán tu Nguyên Anh kia.
Sau khi biết thân phận của Trần Trầm, tán tu Nguyên Anh sắc mặt tái nhợt, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng.
Trần Trầm thấy vậy cười nhạt không thôi.
Với trí tuệ của hắn, trên đời này có chuyện gì trốn được tra tìm của hắn?
Ha ha!
Trần Trầm nhìn tán tu Nguyên Anh kia, ngữ khí có chút nguy hiểm:
- Bốn bình đan dược này lấy từ đâu ra? Nếu chuyện không liên quan tới ngươi thì ta có thể tha cho ngươi một mạng.
Tuy rằng ngoài miệng như vậy nhưng rõ ràng người này làm tặc chột dạ, nếu không đã chẳng sợ tái mặt.
Phải biết rằng, đây là tu sĩ Nguyên Anh, không phải kẻ yếu như chủ tiệm.
Tán tu kia ấp úng, ánh mắt có chút mơ hồ:
- Đến . . . đến từ . . .
Bỗng có dao động mãnh liệt phát ra từ người tán tu, không ngờ định tự bạo tại chỗ!
Nhưng có Trần Trầm ở đây, tự nhiên sẽ không để gã như ý.
Uy áp khổng lồ bộc phát từ bàn tay của Trần Trầm, trấn áp dao động kia xuống.
Trần Trầm ánh mắt trở nên cực kỳ sắc bén:
- Là ai đưa đan dược cho ngươi?!
Ngưng Thần Châu ở trong đầu hắn xoay một vòng, trực tiếp kinh sợ tán tu Nguyên Anh, làm mắt gã ngơ ngác như mất hồn.
- Là . . . là Triệu chủ thuyền của thương minh!
Nghe được đáp án này, Trần Trầm thả lỏng tay ra, mặc cho tán tu Nguyên Anh ngã xuống đất.
Nói thật, đáp án này hoàn toàn ra ngoài dự liệu của hắn.
Trước khi đến đây, đối tượng hoài nghi hàng đầu của Trần Trầm đương nhiên là thế lực thần bí dần biến mất, nhưng tán tu này lại nói là đến từ bên trong thương minh.
Trần Trầm lẩm bẩm:
- Lỗi tại ta nghĩ chuyện quá đơn giản.
Hắn lấy ra lệnh bài truyền tấn, liên hệ với Nam Bình Hải:
- Bên các ngươi sao rồi?
Một lát sau, trong lệnh bài truyền tấn phát ra lời nói buồn bực tự trách của Nam Bình Hải:
- Đại nhân, thuộc hạ vô năng. Trên ba hòn đảo, khi chúng ta tìm đến ngọn nguồn đan dược thì mấy tu sĩ đều đã bị diệt khẩu.
Nghe lời đó, Trần Trầm liếc qua tán tu Nguyên Anh nằm yên dưới đất, tiếp tục hỏi:
- Nam Bình Hải, những người trong thương minh có biết quan hệ của ta với ngươi không? Hoặc có ai biết ta mới là chủ nhân đằng sau thương minh không?
- Không biết, người của Vô Tận Hải phổ biến cho rằng núi dựa sau lưng ta là một đại hải yêu biến hóa, ta không giải thích nhiều về chuyện này, cũng không nói cho chủ thuyền khác.
Trần Trầm lại hỏi:
- Vậy lần này ta đến, ngươi khách khí với ta như vậy, bọn họ không hoài nghi sao?
- Đại nhân, Ngọc Đỉnh Đan Tông là tồn tại mà Vô Tận Hải chúng ta không đắc tội nổi. Thượng Sử đến, chúng ta có khách khí nhiều cỡ nào cũng không quá mức, bọn họ sẽ không nghĩ nhiều. Đại nhân, không lẽ người hoài nghi là mấy vị chủ thuyền khác ra tay? Nếu đúng vậy thì thứ lỗi cho thuộc hạ nói thẳng, mấy vị chủ thuyền đều là người quen lâu năm của thuộc hạ, thuộc hạ dám bảo chứng, bọn họ quả quyết không thể nào làm ra loại chuyện này!
Trần Trầm không nói nữa, mà là lặng lẽ cất lệnh bài truyền tấn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận