Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 271: Thần đan nghịch thiên

Chương 271: Thần đan nghịch thiênChương 271: Thần đan nghịch thiên
         Nghĩ đến đây, Trần Trầm nhìn về hướng một gốc cây ăn quả ở phía xa, trên cây nở đầy hoa.
- Sư phụ, cây ăn quả này nhìn liền biết cực kỳ bất phàm, về sau kết trái chắc tròn lắm nhỉ?
Ngọc Quỳnh nghe vậy sắc mặt dần biến đổi.
- Nói tới tròn làm ta nhớ đan dược, trái cây có tròn cỡ nào cũng không bằng đan dược mà sư phụ luyện. Hễ nhắc đan dược lại làm ta nhớ đến thần đan mà sư phụ luyện, à mà thần đan của sư phụ thế nào vậy?
Ngọc Quỳnh nghe đến đây thì buồn cười.
Tiểu tử này không tin tưởng nhân phẩm của nàng đến mức nào vậy?
- Ta ra tay tự nhiên thành công, tiểu tử nhà ngươi có cần như vậy không? Làm như ta sẽ ăn quỵt vậy.
Trần Trầm nghe vậy càng thêm xem thường.
Hắn dám đánh cuộc, nếu hắn không nhắc tới thì Ngọc Quỳnh chắc chắn sẽ lờ đi luôn!
Ngọc Quỳnh ném một bình đan dược vào tay Trần Trầm:
- Đó, đây là phần của ngươi.
Trần Trầm mở ra xem, liền thấy một viên đan dược tỏa linh quang mờ nhạt, hắn thầm mừng, vội hỏi:
- Sư phụ, đan dược này có công năng gì? Có thể hỗ trợ độ lôi kiếp không?
Ngọc Quỳnh nghe vậy vẻ mặt sửng sốt:
- Lôi kiếp? Đan dược thì độ lôi kiếp làm cái gì?
Trần Trầm thầm than không ổn, hỏi tiếp:
- Sư phụ nói đan dược này có thể giúp sư phụ bước vào Luyện Hư mà?
Ngọc Quỳnh nghe vậy cười tươi gật đầu:
- Nguyên Thần bước vào Luyện Hư, tu vi đã không phải quan trọng nhất, quan trọng nhất là tâm cảnh phải viên mãn, thật ra cho tới nay trong lòng ta có một tiếc nuối, hiện giờ có đan dược này thì tiếc nuối đó đã biến mất, sắp bước vào Luyện Hư được rồi.
Trần Trầm hỏi:
- Tiếc nuối gì?
Nhớ lại đối thoại trước kia với Ngọc Quỳnh, Trần Trầm cảm giác hình như mình bị hố.
Ngọc Quỳnh mỉm cười không nói.
- Hệ thống, trong phạm vi một thước, đan dược quý giá nhất ở đâu?
[Bất Lão Mỹ Nhan Đan trong tay kí chủ.]
Trần Trầm chửi thề trong bụng:
- Tổ cha nó!!!
Ngọc Quỳnh vẻ mặt trở nên nguy hiểm:
- Như thế nào? Ngươi biết công dụng của đan dược này?
Trần Trầm vội lắc đầu, thì ra gút mắt trong lòng của nữ nhân này là bề ngoài không đủ xinh đẹp.
Nhưng hắn không thể nói ra điều này, nếu không e rằng nữ nhân này sẽ khùng lên.
Tuy rằng trong lòng phẫn nộ, nhưng Trần Trầm vẫn cố kìm nén.
- Không biết, cảm giác rất lợi hại.
Ngọc Quỳnh lại hỏi:
- Vậy ngươi thấy ta có biến đổi gì nhiều không?
Trần Trầm muội lương tâm nói hưu nói vượn:
- Có sao? Ta không nhìn ra, vẫn đẹp trời sinh như ngày thường thôi.
Ngọc Quỳnh mừng rỡ, nụ cười trở về hiền hòa:
- Chắc chắn tiểu tử nhà ngươi đang chuẩn bị cho việc bước vào Nguyên Thần?
Trần Trầm nghe vậy sầm mặt xuống, sư phụ rốt cuộc cũng thức tỉnh lương tâm.
- Sư phụ không biết đâu, người thiên phú dị bẩm như ta hay bị trời ghét, mỗi lần đột phá lôi kiếp đều khủng bố vô cùng, đây, trông thấy Diệt Thế Thần Lôi này không? Lúc ta độ đại kiếp nạn Nguyên Anh đã cố giữ lại nó.
Trần Trầm vừa nói vừa gọi ra Diệt Thế Thần Lôi lơ lửng trong lòng bàn tay.
Ngọc Quỳnh nghe vậy nét mặt cũng trở nên nghiêm túc mấy phần.
Độ Nguyên Anh kiếp mà có Diệt Thế Thần Lôi thì nàng chưa nghe bao giờ, hèn gì tiểu tử này mới chỉ là Nguyên Anh hậu kỳ mà đã chuẩn bị cho việc độ kiếp.
Cái gì? Tiểu tử này đã là Nguyên Anh hậu kỳ?!
Ngọc Quỳnh thay đổi sắc mặt.
Trần Trầm cẩn thận hỏi:
- Sư phụ, có thể giải quyết chuyện lôi kiếp giúp ta được không?
Hắn thầm quyết định, nếu sư phụ không giúp hắn giải quyết việc này, về sau đừng hòng lấy một cọng lông từ chỗ của hắn!
Ngọc Quỳnh trầm ngâm nói:
- Ta chưa từng suy xét chuyện lôi kiếp, khi ta độ kiếp, mượn đại vài món pháp bảo độ kiếp của sư phụ mà dùng. Dù sao sư phụ chuẩn bị mấy món pháp bảo để độ kiếp phi thăng cho ta dùng cỡ nào cũng khó làm hỏng được.
Trần Trầm nghe vậy trong lòng hâm mộ, nhìn sư phụ của người ta kia, ngó lại của mình, khỏi so sánh chi cho tủi hờn.
Phỏng chừng Thất Sát Ma Quân cũng vậy, trên đỉnh đầu có người thì dễ làm việc.
Trần Trầm hỏi dò:
- Sư phụ, hay là mượn giùm ta được không?
- Chuyện này sẽ cần tiêu hao nhân tình, sư phụ của ta là cáo già, không dễ nói chuyện như ta.
Trần Trầm nghe vậy tức xì khói, nữ nhân này hố mình còn không biết ngượng muốn đòi chỗ tốt!
Nghĩ đến đây, Trần Trầm lấy ra Bất Lão Mỹ Nhan Đan, lẩm bẩm:
- Sư phụ, ta tựa hồ cảm giác được công dụng của đan dược này, sư phụ nói xem nếu người ngoài biết người cực khổ vất vả vì luyện ra loại đan dược như thế, người ta sẽ nghĩ sao? Đương nhiên, đệ tử biết sư phụ đẹp bẩm sinh, nhưng người ta không biết, lỡ như bọn họ hiểu lầm, ta sợ sẽ ảnh hưởng danh dự của sư phụ.
Ngọc Quỳnh nghe xong mặt đen như nhọ nồi, thật lâu sau mới nghiến răng nghiến lợi nói:
- Ta đi mượn cho ngươi! Ai kêu sư đồ chúng ta . . . thân thiết!
- Đa tạ sư phụ!
Trần Trầm nhanh nhẹn vái một cái rồi xoay người đi.
Chờ đến chỗ vắng người, Trần Trầm lấy ra Bất Lão Mỹ Nhan Đan.
Tuy vẻ đẹp của hắn và Tích Sương không cần chỗ nào cần chỉnh sửa, nhưng giữ mãi thanh xuân cũng tốt.
Chắc chỗ Ngọc Quỳnh còn một viên, đợi về sau có cơ hội sẽ hố một viên tặng cho Tích Sương.
Nghĩ xong, Trần Trầm trực tiếp nuốt đan dược.
Khuôn mặt hoàn mỹ của Tích Sương không thể có biến đổi gì, cho nên hắn phải thực nghiệm đan dược này trước đã, để xem có tác dụng phụ gì không, có sản sinh ảnh hưởng không thể chữa trị đối với nhan sắc hay không.
Trần Trầm yên ổn ở trong Ngọc Đỉnh Đan Tông ba ngày, trong thời gian này hắn lại học tập một đợt thuật Luyện Đan.
Tuy trong lòng Trần Trầm có chút ghét bỏ đan dược, cho rằng trong đan dược không hoàn mỹ đều có chút tạp chất, nhưng một vài thần đan vẫn cực kỳ lợi hại, cơ bản không có thiên tài địa bảo nào có thể trực tiếp thay thế nó được.
Huống chi nhiều tài lẻ không thiệt thòi.
Nếu ông trời cho một người vẻ ngoài hào hoa và đầu óc thông tuệ đã nói lên ông trời muốn người đó theo đuổi hoàn mỹ.
Trần Trầm là người yêu cầu nghiêm khắc với bản thân như vậy đấy.
Ngược lại Viên Kình Thiên ở bên ngoài khắc khổ tu luyện, dù ngày nào đó tu vi của gã thông thiên, đời này cũng không cách nào truy tìm đạo hoàn mỹ.
Bởi vì vẻ đẹp và trí tuệ là nỗi đau của gã.
Viên Kình Thiên tu luyện một lúc, gã cực kỳ hưng phấn, chủ động chạy tới khoe ra trước mặt Trần Trầm:
- Sư huynh, ăn vào mớ thiên tài địa bảo mà sư huynh cho ta, ta cảm giác qua hai ngày nữa là có thể bước vào Nguyên Anh. Ôi, rốt cuộc sắp đuổi theo mấy phân môn chủ lợi hại của Ma Môn ta rồi!
Trần Trầm nghe vậy thản nhiên nói:
- Ta lần này trở lại cũng cho mấy vị phân môn chủ một vài thứ, không lâu sau bọn họ hẳn là có thể bước vào Nguyên Thần cảnh.
Nụ cười đông trên mặt Viên Kình Thiên, ánh mắt dần dần chán nản.
Thế gian này, không chỉ riêng mình gã tiến bộ mà người khác cũng đang tiến bộ.
Trần Trầm thấy vậy trầm mặc giây lát, an ủi:
- Kình Thiên, thật ra phương hướng của ngươi đã sai, ngươi không nên cố chấp đuổi theo tu vi. Ưu thế của ngươi là thuật Thần Ẩn, mà thuật Thần Ẩn tu luyện đến chỗ cao thâm là có thể tránh thoát thần thức tra xét, thậm chí tránh thoát lôi kiếp. Nhưng ngươi bây giờ thì sao? Dù đột phá Nguyên Anh cũng chưa chắc có thể tránh thoát thần thức tra xét, ngươi đây là bỏ gốc lấy ngọn. Ngươi phải biết rằng, cường giả chưa chắc đại biểu tu vi mạnh, giỏi một thứ gì đó cũng là cường giả, ví dụ như các Luyện Đan Sư của Ngọc Đỉnh Đan Tông.
Bạn cần đăng nhập để bình luận