Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 87: Công Pháp Khắc Chế

Chương 87: Công Pháp Khắc ChếChương 87: Công Pháp Khắc Chế
         Ngày hôm sau, quy tắc bài danh chiến được công bố.
Rất đơn giản, chính là thô bạo khiêu chiến.
Muốn thay thế tông nào trong ba mươi sáu tông, cứ khiêu chiến Thánh tử, Thánh nữ của tông đó.
Nếu thắng, lập tức thay thế vị trí của người kia.
Mỗi tông môn chỉ có thể bị khiêu chiến một lần trong suốt buổi, đồng thời, cũng chỉ có một lần cơ hội khiêu chiến các tông môn khác.
Bài danh chiến sẽ kéo dài trong ba ngày, ba ngày sau, những tông môn xếp hạng trước 36 chính là ba mươi sáu tông mới của Đại Tấn.
Quy tắc này vừa được công bố, Thánh tử, Thánh nữ ba mươi sáu tông càng thêm khẩn trương.
Không gian thao tác của quy tắc này quá lớn, không phải cứ thực lực cường là có thể giữ được vị trí trong ba mươi sáu tông.

Lúc này đây, trước cửa Di Nhiên cư.
Một hỏa hồng y nữ tử lẳng lặng đứng đó, cả người tựa như hỏa diễm thiêu đốt, khiến cho người khác không dám nhìn thẳng.
- Chu Tước môn Tiêu Hoàng thỉnh Thiên Vân tông Thánh tử gặp mặt.
Nghe được thanh âm này, đám cô nương Di Nhiên cư vội ló đầu ra nhìn.
Hiếm có nha! Thánh nữ mạnh nhất Đại Tấn vậy mà chạy đến trước cửa Di Nhiên cư các nàng.
Bất quá, ngẫm lại, ngay cả thiên kiêu đứng thứ tư Đại Tấn cũng vào ở Di Nhiên cư, so ra… Cái này cũng không còn hiếm lạ gì!
Không đúng, chuẩn xác mà nói, vị Thánh tử kia giờ đã là thiên kiêu đứng thứ bảy rồi. Mà thôi, dù thứ bảy hay thứ tư gì thì cũng rất lợi hại.
- Tìm ta có chuyện gì?
Trần Trầm bước ra cửa, một thân bảo quang chói sáng, tựa như mang theo thái dương đi đến trước mặt Tiêu Hoàng, trực tiếp áp chế hồng quang trên người nàng.
Nhìn thấy trang phục của Trần Trầm, mắt phượng xinh đẹp có hơi híp lại, đành chịu, quá chói mắt!
- Trần sư đệ, bài danh chiến lần này chính là dương mưu của Vô Tâm tông, chúng ta chỉ có đồng tâm hiệp lực mới có thể qua được cửa ải khó khăn, không biết sư đệ cảm thấy có đúng không?
- Đúng! – Trần Trầm nhàn nhạt đáp lại một chữ.
Nghe vậy, Tiêu Hoàng mỉm cười, tiếp tục nói:
- Cho nên ta muốn mời Trần sư đệ di giá đến Tử Khí Các, cùng bàn đại sự.
Nghe nói thế, Trần Trầm nhướng mày, đám… Thánh tử, Thánh nữ này cuối cùng cũng nghĩ đến hắn.
Thậm chí còn phái vị Thánh nữ mạnh nhất là Tiêu Hoàng đến Di Nhiên cư, tính ra đã cho hắn đủ thể diện.
Đã như vậy, hắn cũng không có đạo lý cự tuyệt.
Lúc này đây, mỗi một hành động ở Quốc đô có bao nhiêu trọng yếu, hắn biết rõ, đây không phải thời điểm làm theo ý mình.
Nghĩ đến đây, Trần Trầm khẽ gật đầu:
- Tiêu sư tỷ, chờ một chút, ta đổi y phục sẽ tới.
Nói xong, Trần Trầm quay vào Di Nhiên cư, lúc hắn trở ra, bảo quang trên người đã biến mất.
Thế nhưng lại khiến Tiêu Hoàng càng thêm kinh ngạc.
Bởi vì hiện tại Trần Trầm một thân y phục bảo quang nội liễm, giá trị so với mấy thứ lúc nãy còn cao hơn.
Rốt cuộc Thiên Vân tông Thánh tử là có chuyện gì? Sao lại giàu có như vậy?
Thu liễm cảm xúc, Tiêu Hoàng bày ra tư thế xin mời, sau đó đi trước dẫn đường.
Đến cấp độ của nàng, đương nhiên sẽ không cưỡi ngựa, mà trong thủ đô cũng không cho phép tùy ý phi hành, cho nên Tiêu Hoàng lựa chọn đi bộ.
Nhưng một bước của nàng lại là mấy chục mét.
Thấy vậy, Trần Trầm mỉm cười theo sau.
- Không biết Trần sư đệ đã tu hành bao lâu. – Thấy Trần Trầm theo sát phía sau mình, Tiêu Hoàng thử thăm dò.
- Không nhớ rõ. – Trần Trầm tùy tiện đáp. Hắn cũng không thể nói bản thân chỉ mới tu luyện có hai tháng được.
Nói ra đoán chừng cũng chẳng ai tin.
- Haha, Trần sư đệ không tín nhiệm ta rồi!
Hai người vừa đi vừa nói, trong lúc bất tri bất giác đã đến trước một tửu lâu khổng lồ.
Tử Khí Các!
Đây là tửu lâu lớn nhất Quốc đô. Cao đến mười mấy tầng, gần ngang bằng với hoàng cung, nghe đồn chỗ dựa phía sau chính là một vị Vương gia.
Bên trong bố trí xa hoa khỏi phải bàn, thậm chí có không ít linh vật, nguyên liệu nấu ăn cũng xen lẫn thiên tài địa bảo.
Theo như Trần Trầm thấy, nguyên liệu nấu ăn tại đây đã đạt đến trình độ lúc hắn chưa tiến vào Thiên Vân tông. (1)
(1) Chỗ này thật ta không hiểu, mà lời trên mặt chữ là vậy.
Có thể nói là khủng bố.
Mà đây cũng là nơi dừng chân của Thanh Long môn Thánh tử Lâm Tiến.
Tiến vào Tử Khí Các, Trần Trầm cảm giác mọi ánh mắt đều đổ dồn vào mình.
Trong đó có một ánh mắt cực kỳ sắc bén, phát ra từ một đại hán vô cùng cường tráng, liếc nhìn, người này chỉ sợ thân cao không dưới hai mét.
- Huyền Vũ môn Thánh tử Huyền Hồng? Xem cái lông gì? Chưa thấy qua soái ca à? – Trần Trầm lầm bầm, sau đó quét mắt nhìn xung quanh một lượt, cuối cùng ngồi xuống cạnh U Lan Tâm.
Ở đây có mười sáu người, trong đó yếu nhất là Trúc Cơ hậu kỳ, trong tám tông phương bắc cũng chỉ có hắn, U Lan Tâm cùng Diệp Vô Sinh là có mặt tại đây.
Tiêu Hoàng mỉm cười với một nam tử có vóc người đơn bạc, nói:
- Lâm Tiến sư huynh, ta đã mời Trần sư đệ đến.
Lâm Tiến nhìn thoáng qua, khẽ gật đầu, vẻ mặt dần trở nên ngưng trọng.
- Nếu tất cả đã đến, ta đây người quang minh cũng không nói chuyện mờ ám, tất cả mọi người đều là nhân tài kiệt xuất trong ba mươi sáu tông, chắc hắn không ai cam tâm để tông môn của mình trở thành phân tông của kẻ khác?
- Đương nhiên là không! – Không ít Thánh tử đáp.
Ở đây đều là tông chủ tương lai, mọi người đều muốn làm tông chủ nha! Ai lại nguyện ý đi làm trưởng lão Vô Tâm tông!?
- Nếu đã có cùng mục đích, vậy vấn đề liền đơn giản.
Lâm Tiến nở nụ cười, bắt đầu chế định sách lược.
Không thể không nói, người này trời sinh có khí chất lãnh tụ, nói chuyện rất có sức cuốn hút.
Không bao lâu sau, đám Thánh tử, Thánh nữ liên tục gật đầu.
Lúc này, U Lan Tâm bên cạnh có chút khẩn trương, nhỏ giọng nói với Trần Trầm:
- Trần sư huynh, lần này ngươi nhất định phải cứu U Thủy môn ta!
Nghe vậy, Trần Trầm nhấp một ngụm trà, cười nói:
- Cứu thế nào? Giống như Lâm Tiến nói à?
U Lan Tâm gật đầu lia lịa, mấy ngày nay, áp lực khiến nàng hoàn toàn bộc lộ bản tính, rốt cuộc cũng không trang cao lãnh nổi nữa.
Kỳ thật sách lược của Lâm Tiến vô cùng đơn giản, đó chính là lợi dụng quy tắc, điên cuồng thao tác, giúp đỡ lẫn nhau.
Ví dụ như Thiên Vân tông cùng U Thủy môn.
Nếu U Thủy môn bị người khiêu chiến, bại trận, Thiên Vân tông sẽ đánh trở về. Trước tiên để U Thủy môn khiêu chiến Thiên Vân tông, Thiên Vân tông trực tiếp nhận thua, giúp U Thủy môn có được vị trí trong ba mươi sáu tông.
Người được tương trợ cũng không phải không có tác dụng.
Ví như Thiên Vân tông, trải qua một hồi đại chiến, vô lực chiến tiếp, lúc này đây, U Thủy môn chủ động khiêu chiến, không để những tông môn khác nhân cơ hội tiến vào, như vậy cũng là vì Thiên Vân tông tranh thủ thời gian hồi sức.
Nói tóm lại, càng nhiều người lập nhóm, không gian thao tác càng lớn, đến lúc đó có thể đảm bảo cục diện toàn thắng.
- Đúng đúng đúng! Trần sư huynh, ai khiêu chiến U Thủy môn ta, ngươi nhất định phải hung hăng đánh bọn họ.
U Lan Tâm khẩn trương quơ quơ nắm tay.
Không có biện pháp, tu vi yếu đã đầu phục Vô Tâm tông, tu vị mạnh hiển nhiên có thể tự thân bảo mệnh, dễ dàng lật xe nhất chính là đám… Trúc Cơ hậu kỳ các nàng.
Thậm chí, U Lan Tâm cảm thấy nếu như nàng không làm gì đó, tám chín phần U Thủy môn sẽ bị đá khỏi ba mươi sáu tông.
Nhìn bộ dạng U Lan Tâm, Trần Trầm nhịn không được cảm thấy buồn cười, há miệng trêu chọc.
- Thật ra, ta cảm thấy để U Thủy môn rời khỏi ba mươi sáu tông cũng rất tốt, đến lúc đó gia nhập Thiên Vân tông chúng ta, như vậy sư phụ ta cùng sư phụ ngươi có thể danh chính ngôn thuận ở cùng nhau, cớ sao không làm?
Nghe hắn nói thế, thần sắc U Lan Tâm trực tiếp sụp đổ, ánh mắt đáng thương hề hề.
- Bọn họ là người hữu tình sẽ thành thân thuộc! Còn ta chắc chắn sẽ bị đánh chết! Trần sư huynh, ngươi không thể thấy chết mà không cứu! Tiểu nữ tử nguyện làm trâu làm ngựa báo đáp Trần sư huynh mà!
Đang lúc hai người nói chuyện, dưới cầu thang vang lên một hồi tiếng bước chân.
Tiếp đó, một đám người đi lên lầu, xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Nhìn thấy đám người này, sắc mặt Lâm Tiến thoáng cái thay đổi.
Trong mắt Tiêu Hoàng cũng lóe lên một tia nghi kị.
Bọn họ không phải ai khác, chính là Thánh tử, Thánh nữ của mười tám tiểu tông, trong đó có mười tên Trúc Cơ đỉnh phong, tám tên Trúc Cơ hậu kỳ.
Dẫn đầu là Lạc U tông Thánh tử Tề Bất Phàm, trên bảng thiên kiêu đã vượt qua Diệp Vô Sinh, xếp hạng thứ ba.
- Ơ? Lâm sư huynh? Thật khéo nha, các ngươi đang tụ hội ở đây nghĩ cách đối phó chúng ta sao?
Tề Bất Phàm một thân bạch y, phe phẩy quạt giấy trong tay, trên khuôn mặt tuấn tú phiêu dật tràn đầy châm chọc.
Nghe vậy, Lâm Tiến mặt không đổi sắc, lạnh lùng nói:
- Ngươi chớ có nghĩ nhiều, còn nữa, đừng gọi ta sư huynh. Tiểu tông ngoài ba mươi sáu tông không có cái tư cách này.
Nghe nói thế, mười tám người đồng loạt biến sắt.
Trần Trầm thầm thán phục, chậc chậc, năng lực kéo cừu hận của Lâm Tiến có thể xưng là nhất lưu nha!
Mặt Tề Bất Phàm thoáng vặn vẹo, mỉa mai nói:
- Ba mươi sáu tông? Danh tiếng thật lớn, chiếm nhiều tài nguyên như vậy lại chỉ đào tạo ra một đám phế vật.
- Haha, mười sáu người lại chỉ có 6 Trúc Cơ đỉnh phong… Ba mươi sáu tông nên sớm bị thay thế thì tốt hơn.
- Lâm Tiến, hôm nay ngươi nói với ta lời này, nói không chừng hai ngày nữa ta sẽ trả lại cho ngươi đấy!
Tề Bất Phàm này cũng rất biết kéo cừu hận, hai chữ “phế vật” vừa ra khỏi miệng, một cỗ linh áp cường đại đồng loạt phát ra từ phía đám Thánh tử, Thánh nữ bên này.
Đại hán Huyền Hồng còn sấn tới trước, đạp nát sàn nhà.
- Tề Bất Phàm! Ngươi nói gì hả? Ngươi có bản lĩnh lập lại một lần nữa!
- Haha, đầu toàn là cơ bắp cũng xứng xưng Thánh tử, thật sự là cười chết ta!
Tề Bất Phàm cười lạnh, kế đó, một người từ phía sau hắn bước ra.
Trên thân người này nồng đậm thổ linh khí, vừa vặn khắc chế thủy linh khí của Huyền Hồng.
Linh áp song phương va chạm, không bao lâu sau, Huyền Hồng đã rơi vào thế hạ phong.
Thấy một màn như vậy, Thánh tử, Thánh nữ ba mươi sáu tông đều lộ vẻ khiếp sợ.
Một ý niệm đáng sợ xuất hiện trong đầu bọn họ.
Chẳng lẽ công pháp mười tám tiểu tông này tu hành đều là chuyên môn khắc chế bọn họ?
Nghĩ đến đây, Tiêu Hoàng một thân hỏa linh khí đứng dậy.
Quả nhiên, bên kia có một vị nữ tử toàn thân băng hàn bước ra. Hàn khí mãnh liệt khiến cho nhiệt độ thoáng cái giảm xuống bảy, tám độ, triệt để áp chế Tiêu Hoàng.
- Là Huyền Băng quyết thất truyền đã lâu!
Tiêu Hoàng nhịn không được thối lui hai bước, vẻ mặt kinh ngạc.
Nhìn thấy biểu lộ của nàng, Tề Bất Phàm cười phá lên, sau đó hắn chỉ vào 16 người, dùng ngữ khí rét lạnh nói:
- Tất cả các ngươi… Cứ tính đi! Ta chờ!
- Hai ngày sau, các ngươi sẽ biết, bản thân xưng là Thánh tử… Có bao nhiêu châm chọc!
Bạn cần đăng nhập để bình luận