Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 402: Nhân Sinh Làm Sao Có Thể Chỉ Có Một Đối Thủ?

Chương 402: Nhân Sinh Làm Sao Có Thể Chỉ Có Một Đối Thủ?Chương 402: Nhân Sinh Làm Sao Có Thể Chỉ Có Một Đối Thủ?
         Sau một lát, Sở Vân dần dần quen thuộc bộ cờ kỳ lạ này, lại thêm vận khí và Trần Trầm cố tình nhường cho, nàng cuối cùng thắng một lần.
Nhìn tay trống rỗng, Sở Vân lộ ra nụ cười vui sướng xuất phát từ trong lòng, giống như đánh bại một tu sĩ cùng cảnh giới, đi lên nhân sinh đỉnh phong.
- Trần đạo hữu, ngươi mới vừa rõ ràng có bốn năm, vì sao phải mở ra đây?
Nhìn cờ còn trong tay lại Trần Trầm, Sở Vân hiếu kỳ hỏi.
Trần Trầm bỏ lại bài trong tay, khổ sở nói:
- Nhân sinh chính là như thế, có đôi khi phải có hi sinh thì mới có thể có cướp được.
- Thì ra là thế, cờ này quả nhiên là thâm ảo vô cùng.
Sở Vân lộ ra như có vẻ suy nghĩ, hình như đang suy tư điều gì nhân sinh chí lý.
Sau đó hai người lại đánh thêm mấy ván “Cờ”, Sở Vân đánh đến hết sức chăm chú, mỗi lần ra một lá đều vô cùng dè dặt.
Trần Trầm thấy vậy cũng chỉ có thể giả vờ giả vịt, làm ra một bộ cao thâm mạt trắc.
Đánh bài, còn mẹ nó là nhàm chán đến cực điểm, không tiền cầm hai người tiến lên, hắn lại đánh ra cảm giác tiên phong đạo cốt.
Loại tư vị này, cũng coi là rất khó được....
Trong bất tri bất giác, trời dần dần đen, Sở Vân vẫn như cũ chơi không biết mệt, Trần Trầm chơi đều sắp ngủ thiếp đi.
Thấy nữ nhân này chưa hề có ý tứ rời đi, hắn nhịn không được nhắc nhở:
- Đạo hữu, trời tối...
Sở Vân nghe vậy nhìn ngoài cửa sổ một chút, lúc này mới phát hiện lại đã qua nửa ngày, lúc này mới ý thức được mình thất thố.
Bỏ nửa ngày chơi loại cờ kỳ quái này, nhưng Trần Trầm là dạng người gì nàng vẫn không hiểu được, ngược lại mình kém chút mê thất trong cờ này.
Chẳng lẽ mấy ngày trước những nữ tu kia cũng là như thế sao?
Vội vàng đứng lên, Sở Vân một mặt xin lỗi nói:
- Ảnh hưởng đến đạo hữu tu luyện, thật xin lỗi, chỉ là bộ cờ này, không biết đạo hữu có thể nguyện ý cho ta mượn trở về quan sát một phen hay không?
Trần Trầm vung tay lên, trực tiếp đồng ý, một bộ đồ vật làm bằng phiến trúc, lại không đáng giá mấy đồng tiền, có cái gì không nguyện ý.
Sở Vân nghe vậy cực kỳ mừng rỡ, cẩn thận từng li từng tí thu hồi bộ “Cờ” kia, hơi cung kính khom người, xem như cảm tạ, sau đó rời phòng của Trần Trầm....
Nàng vừa mới đi, một toà trong phòng tu luyện gần đó, Lê Tương đột nhiên mở mắt, trong đó ẩn ẩn chứa mấy phần lãnh ý.
- Nữ nhân này, lại ở trong phòng tiểu bạch kiểm kia lâu như vậy, đến cùng đã làm gì? Hẳn là làm chuyện qua loa gì?
Nghĩ tới đây, trong lòng nàng một hồi căm phẫn.
Bởi vì sư phụ của Sở Vân và sư phụ của nàng có mâu thuẫn, cho nên nàng và Sở Vân cũng vẫn âm thầm phân cao thấp, lẫn nhau nhìn đối phương không vừa mắt.
Nàng có thiên phú tu luyện trác tuyệt, luận thực lực mạnh hơn Sở Vân một tia.
Nhưng Sở Vân cũng không kém, mấu chốt là Sở Vân còn không ít những sở trường khác, mà những cái kia nàng cũng không biết.
Cho nên ở trong tông môn, Sở Vân càng được hoan nghênh hơn nàng một chút, khiến trong lòng nàng có một ít không thoải mái.
Giờ đây phát giác được Sở Vân mơ hồ có thể đội nón xanh cho sư phụ nàng, trong lòng tức giận là từng cơn sóng liên tiếp, căn bản là không cách ngăn chặn.
- Không được, nếu ngày mai nữ nhân kia còn đến, ta nhất định phải đi tại chỗ vạch trần đôi cẩu nam nữ này! Hừ!
Hừ lạnh một tiếng, Lê Tương nhắm mắt lại....
Chờ đến ngày thứ hai, Sở Vân lại lần nữa bưng đồ ăn đi tới phía trước phòng Trần Trầm, lúc này trong lòng của nàng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, thậm chí còn có một ít thấp thỏm.
Đêm qua nàng đã không ngủ, cũng không tu luyện, toàn tâm đặt lên bộ cờ kia, kết quả phát hiện một chút làm cho nàng không nghĩ ra.
Vì sao cái cờ khác bốn tấm giống nhau mới có thể lấy tạo thành tạc đạn, mà hai tấm đại tiểu Vương rõ ràng không giống nhau, lại có thể tạo thành lớn nhất Vương nổ.
Hồi tưởng lại hôm qua Trần Trầm nói tới đại vương đại biểu Tông chủ, tiểu vương đại biểu Trưởng lão, trong lòng nàng càng phức tạp.
Hẳn là Trần Trầm này đã sớm biết cái gì, ngay sau đó mượn dùng bộ cờ này ám chỉ nàng.
Nói cho nàng, chỉ có Tông chủ và Thái Thượng trưởng lão một lòng đoàn kết mới có thể ổn định tông môn?
Nàng càng nghĩ càng thấy phải là như vậy, nếu như Trần Trầm đã sớm biết là mình và sư phụ ở sau lưng làm tay chân, vậy đoạn thời gian trước nàng phái ra những người kia có vẻ hơi buồn cười.
Thở dài, Sở Vân gõ cửa một cái, theo sau tiến vào gian phòng.
Cũng không lâu lắm, hai người lại bắt đầu trong phòng “Đánh cờ”.
Nói thật, Trần Trầm có một ít sợ, tuy nữ nhân trước mặt này vẫn tính là xinh đẹp, nhưng hai người chơi “Tiến lên” quả thực không quá vui vẻ.
Vừa nghĩ vậy, hắn cười nói:
- Đạo hữu, nếu không chúng ta thêm chút tiền đặt cược, chỉ có như vậy, khi chúng ta thua mới có thể càng tốt hơn lĩnh hội triết lý nhân sinh ẩn chứa trong đó.
Sở Vân không từ chối, Trần Trầm thấy vậy từ trong nhẫn trữ vật móc ra mười viên Linh Thạch cực phẩm, tiếp đó ước định, nếu thua một ván thì đưa cho đối phương một viên Linh Thạch cực phẩm.
- Đạo hữu, không ngờ ngươi bực này tu vi, lại chỉ dùng một viên Linh Thạch cực phẩm làm tiền đặt cược.
Sở Vân nhìn những Linh Thạch kia cười nói, cùng lúc đó, nàng cũng móc ra mười viên Linh Thạch cực phẩm.
Trần Trầm tùy ý giải thích nói:
- Ngươi và ta đánh cờ, ta thắng nhiều thua ít, nếu tiền đặt cược quá lớn, ta quá chiếm tiện nghi.
Sở Vân nghe đến đây ngẩn người, trong lòng cảm thấy cái này Trần Trầm làm người coi như không tệ.
Một mực đến nay, nàng đều không hỏi Trần Trầm này là như thế nào cám dỗ Tông chủ, hôm nay phải tìm cơ hội hỏi một chút....
Ầm! Nhưng mà, hai người chưa đánh được mấy ván “Cờ”, cửa phòng bỗng nhiên bị mở ra, Lê Tương dáng dấp cao gầy, thần tình lạnh lùng xông vào, mặt mũi tràn đầy đều là sắc mặt giận dữ.
Trần Trầm thấy vậy theo bản năng cầm Linh Thạch lên, chuẩn bị chạy trốn, nhưng mới vừa đứng lên, lúc này mới ý thức được thế gian này cũng không có người bắt bài.
Vừa nghĩ vậy, hắn lại thần sắc ung dung ngồi xuống, nhẹ nhàng hỏi:
- Nha đầu, ngươi đây là làm cái gì?
Lê Tương nhìn quân cờ và trên bàn hai người quần áo ngay ngắn, sắc mặt biến rồi lại biến.
Vì riêng tư nên toàn bộ gian phòng trong tông môn đều ngăn cản thần thức, cho nên trước khi vào nàng căn bản không biết rõ bên trong xảy ra chuyện gì.
Giờ đây nàng xông vào, tình huống bên trong hoàn toàn khác biệt với tưởng tượng của nàng, khiến cho nàng trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải.
- Sư tỷ, sao ngươi lại tới đây?
Sở Vân đứng lên, thi lễ một hỏi.
- Các ngươi đang làm gì?
Ánh mắt Lê Tương bất thiện hỏi.
Sở Vân biết Lê Tương đang suy nghĩ gì, khuôn mặt ửng đỏ, tranh thủ thời gian giải thích nói:
- Ta và Trần đạo hữu đang đánh cờ.
- Đánh cờ?
Lê Tương nhìn quân cờ tán loạn trên bàn, trong ánh mắt tràn đầy nghi ngờ.
- Là như vậy...
Sở Vân bắt đầu giải thích.
Một lần giải thích này là giải thích nửa khắc đồng hồ, cuối cùng cũng nói rõ cho Lê Tương.
Ánh mắt Lê Tương hiếu kỳ, nhưng mà thần sắc vẫn băng lãnh, Sở Vân thấy vậy nói:
- Sư tỷ, hay là ngươi đánh cờ một ván với Trần đạo hữu?
Lê Tương nghe đến đây có một ít tâm động, nhưng mà lại kéo không xuống mặt đánh cờ với “Phụ thân tiện nghi” Trần Trầm này.
Lúc này, Trần Trầm khoát tay áo nói:
- Không cần như thế, cờ này ba người cũng có thể chơi.
Nói xong, trong lòng Trần Trầm nhịn không được lệ rơi đầy mặt.
Cuối cùng không cần chơi hai người “Tiến lên”, nếu hai nữ nhân này thông minh một chút, thậm chí còn có thể chơi một chơi chơi đánh bài nổ kim hoa cái gì.
Sở Vân nghe vậy đại hỉ, hỏi:
- Đạo hữu, chuyện này là thật?
- Đó là tự nhiên, cờ này như nhân sinh, mà nhân sinh làm sao có thể chỉ có một đối thủ? Đừng nói là ba người, ngươi coi như tìm ba mươi người đến, ta dùng nhiều mấy bộ bài... Cờ, cũng có thể chơi.
Trần Trầm bình tĩnh nói, một mặt cao thâm mạt trắc.
Lê Tương nghe đến đây chậm chậm ngồi ở bên cạnh, thấy Trần Trầm và Sở Vân trên bàn để mấy viên Linh Thạch cực phẩm, không chút suy nghĩ, lập tức cũng móc ra mấy viên Linh Thạch cực phẩm.
Sau một lát.
Trong phòng Trần Trầm truyền ra một chút âm thanh kỳ quái.
- Ta tới đây.
- Đôi hai.
- Chặt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận