Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 295: Hic hic

Chương 295: Hic hicChương 295: Hic hic
         Ngẫm nghĩ, tựa hồ còn có chút không ổn, Trần Trầm dứt khoát quay đầu, không nhìn đám nữ tu ở gần ngay trước mặt.
Sau lưng vang lên tiếng kêu kiềm nén kích động của Hạ Tích Sương:
- Trần Trầm!
Trần Trầm vụt ngoái đầu, nụ cười giống như mặt trời mới mọc, ấm áp nhưng không nóng cháy.
Giờ phút này tuy rằng không soi gương, nhưng Trần Trầm có thể cảm giác vẻ ngoài của mình ôn nhuận như ngọc, tiêu sái tuấn tú cỡ nào.
Nhưng dường như Hạ Tích Sương không chú ý mấy thứ hào nhoáng kia, nàng lắc người đến trước mặt Trần Trầm, muốn nói gì rồi lại không nói nên lời.
Trước mắt bao người, Hạ Tích Sương làm hành động này đã là cực hạn.
Nhìn nữ nhân trước mắt, nụ cười trên mặt Trần Trầm dần tự nhiên hơn, hắn vươn tay vuốt mái tóc hơi rối của Hạ Tích Sương:
- Tích Sương, ta bước vào Nguyên Thần cảnh, từ nay sẽ ở lại chiến trường Tây Cương.
Hạ Tích Sương nghe vậy đầu tiên là kích động, sau đó tiềm thức nhìn về hướng sư phụ.
Dù sao lúc trước sư phụ nói khi nào hai người cùng bước vào Nguyên Thần cảnh mới được bên nhau.
Phát hiện ánh mắt của Hạ Tích Sương, Trần Trầm cúi đầu nhìn Bình Sơn Yêu Hoàng, trên mặt tràn đầy ẩn ý.
Thánh Nữ Hạo Nhiên Kiếm Tông thấy vậy gò má hơi co giật, sau đó quay người qua làm bộ không thấy gì.
Hạ Tích Sương nội tâm kích động, nhưng không biết làm sao biểu đạt ra, gò má ửng đỏ nhìn Trần Trầm.
Trần Trầm khẽ nói:
- Nữ nhân ngốc.
Hắn ôm lấy Hạ Tích Sương, xoay vài vòng tại chỗ, rồi mới thả nàng xuống.
Đám tu sĩ nhân tộc ở phía xa thấy vậy tất cả đều kích động vô cùng, nhiều nữ tu hận không thể khóc thành tiếng.
Thất tình lục dục là chuyện thường của con người.
Hễ là tu sĩ trẻ tuổi có ai không hướng tới tình yêu tuyệt đẹp?
Trong chiến tranh tàn khốc này thì tình yêu càng có vẻ đáng quý, gặp người có tình cũng thành quyến thuộc, trong lòng bọn họ trừ hâm mộ ra chỉ có cảm động.
. . .
Một khắc đồng hồ, chúng tu sĩ tán đi.
Trần Trầm và Hạ Tích Sương ở chung một lều, nói lời ngọt ngào lứa đôi thật lâu.
Trần Trầm lấy ra một trữ vật giới đưa cho Hạ Tích Sương:
- Ta kiếm được báu vật trong yêu tộc, có chúng nó thì nàng cũng có thể rất nhanh bước vào Nguyên Thần cảnh.
Hạ Tích Sương không có từ chối, lặng lẽ nhận trữ vật giới, khẽ nói:
- Trần Trầm, ta không nên từ chối đồ của ngươi cho, nhưng . . . ta cứ cảm giác ngươi kết đạo lữ với ta làm ngươi chịu thiệt quá nhiều . . .
Trần Trầm nằm xuống giường của Hạ Tích Sương, cười nói:
- Hai người bên nhau thì nói gì đến chịu thiệt hay không, thật ra tặng đồ cho nàng khiến ta vui còn hơn mình dùng.
Hạ Tích Sương nhẹ nhàng nằm trên ngực Trần Trầm, thỏ thẻ:
- Đáng tiếc, hiện tại đang phút sống chết tồn vong của nhân tộc, chứ không thì ta rất muốn cùng ngươi ẩn cư một đoạn thời gian.
Trần Trầm ôm Hạ Tích Sương, buồn bã nói:
- Thiên kiêu như hai chúng ta sớm muộn gì sẽ phi thăng, chờ ngày nào chúng ta đến Tiên Giới thành tiên nhân, trường sinh bất lão, khi đó bên nhau trọn đời cũng không muộn.
- Nhưng mà Trần Trầm, lỡ như phát sinh ngoài ý muốn thì sao? Nếu nhân tộc bị yêu tộc hủy diệt thì hai chúng ta làm sao phi thăng? Hơn nữa trên chiến trường có quá nhiều ngoài ý muốn, có lẽ ngày nào đó ta sẽ . . .
Hạ Tích Sương không nói hết câu đã bị Trần Trầm dùng hôn ngắt lời.
- Có ta ở, tuyệt đối sẽ không cho nàng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Trần Trầm ôm chặt Hạ Tích Sương, ở trong lòng lặng lẽ bổ sung một câu:
- Dù cho tàn sát ngàn vạn, bước vào tà đạo, cũng không tiếc.
. . .
Trần Trầm ở trong Trấn Yêu Thành một ngày, Viên Kình Thiên và ba chiếc thuyền lớn đến nơi, năm nghìn viên đan dược cũng toàn bộ phân phát xuống.
Đến đây thì tảng đá trong lòng Trần Trầm hoàn toàn rơi xuống đất.
. . .
Đêm khuya, trăng tối gió lạnh, trên bầu trời không có ánh sao, có vẻ đặc biệt tĩnh mịch.
Trần Trầm ngồi xếp bằng tu luyện trong lều của mình, lều của Hạ Tích Sương ở bên cạnh.
Ngoài Trấn Yêu Thành, một bóng người áo đỏ chậm rãi buông xuống, các loại trận pháp phòng hộ ở trước mặt y tựa như giấy, đạp vài bước đã vào trong tòa thành được phòng hộ kín kẽ.
Nhìn từng hàng lều, bóng áo đỏ đi thẳng đến một lều trại ở tận cùng bên trong.
Trên đường thậm chí còn gặp được mấy tu sĩ tuần tra.
Nhưng y như không đi trong thế giới này, những tu sĩ hoàn toàn không chú ý tới sự tồn tại của y.
Y chậm rãi mà kiên định đi tới trước lều trại chỗ Trần Trầm, từ từ vén rèm đi vào.
Trần Trầm vẫn đang tu luyện, căn bản không chú ý tới có người ngoài tiến vào.
Cảm thụ dao động linh khí trong thiên địa, bóng người áo đỏ không kìm được nhẹ giọng tán thán:
- Tiên Thiên Linh Thể thực sự bất phàm.
Nhưng ở trong mắt y thì linh thể hay phàm thể, dưới Luyện Hư đều được đối xử bình đẳng.
Khoảnh khắc y định ra tay thì bên cạnh vang lên âm thanh trong trẻo êm tai:
- Ngươi làm gì?
Âm thanh vừa phát ra, một tiểu cô nương cao hơn một thước che trước mặt y.
Tiểu cô nương này da trắng như tuyết, mắt sáng răng trắng, trông cực kỳ đáng yêu, nhưng trên đầu mọc một đóa hoa loa kèn nhỏ, thoạt nhìn có chút quái dị.
Người áo đỏ kinh ngạc hỏi:
- Ngươi có thể trông thấy ta?
Tiểu cô nương nói:
- Ta cảm ứng được ngươi, ngươi muốn giết chủ nhân của ta!
Hoa loa kèn nhỏ trên đỉnh đầu tiểu cô nương biến dài ra một chút, muốn gãi ngứa Trần Trầm đang tu luyện, nhưng không hiểu sao giữa nàng và chủ nhân dường như có một bình chướng, mặc cho nàng cố gắng cỡ nào cũng không thể chạm vào.
Tiểu cô nương sốt ruột cao giọng quát:
- Ngươi . . . Là ai!
Nhưng tiếng hét của nàng không khiến bất cứ ai chú ý.
Người áo đỏ vươn tay ra vuốt nhẹ khuôn mặt tiểu cô nương, thái độ có chút thân thiết:
- Yêu tộc hệ thực vật, ha ha, ngươi là yêu tộc, cần gì bảo vệ loài người?
Tiểu cô nương hung hăng nói:
- Yêu tộc quái quỷ gì, ta mặc kệ! Nếu không có chủ nhân thì ta sẽ không có biến hóa được, không chừng sớm bị người đạp chết! Nếu ngươi muốn giết chủ nhân của ta thì hãy bước qua xác chết của ta đã!
Cùng lúc đó, quanh người tiểu cô nương mọc ra rất nhiều cành lá che Trần Trầm ở sau lưng mình.
Ngay sau đó, Tiểu Hoàng cũng cực kỳ hưng phấn bò ra Tiểu Vô Ưu Tiên Cung, nhưng trông thấy cảnh này thì vội vàng trốn ra sau lưng Tiểu Hoa đã biến hóa, sợ sệt ló nửa cái đầu ra, dường như đang lén quan sát người áo đỏ.
Người áo đỏ cười khẽ:
- Ha ha ha! Thật thú vị, không ngờ một thiên kiêu nhân tộc mà tùy thân nuôi hai yêu tộc thực vật.
Y vung tay lên, Tiểu Hoàng bất bay vào tay của y.
- Vật nhỏ, chủ nhân của ngươi không ăn ngươi sao? Với thân thể này của ngươi, ăn vào phỏng chừng có thể sống lâu vạn năm.
- Ư ư ư!
Tiểu Hoàng đá đạp tứ chi, không ngừng giãy giụa, nhưng bất đắc dĩ nó sẽ không nói chuyện, chỉ có thể phát ra tiếng ú ớ.
Người áo đỏ nhìn Tiểu Hoàng, không nói nữa. Tiểu Hoa ở một bên biểu cảm cực kỳ căng thẳng.
Ngay lúc này, người áo đỏ đột nhiên buông xuống Tiểu Hoàng, nhìn về hướng Trần Trầm, trong đôi mắt lộ ra ngoài mặt nạ tràn đầy khiếp sợ cùng kinh ngạc.
Người áo đỏ khẽ kêu lên, bản năng nhìn bàn tay đeo bao tay của Trần Trầm:
- Phá Ách Ấn! Không ngờ nhân tộc này có Phá Ách Ấn trên người!
Người áo đỏ là cường giả Luyện Hư, tự nhiên có thể cảm ứng được sự tồn tại của Phá Ách Ấn.
Người áo đỏ thì thào:
- Không ngờ, không ngờ ngươi là đồng đạo.
Từ dưới áo đỏ thò ra một bàn tay trắng nõn như ngọc, trong lòng bàn tay cũng có một dấu ấn giống hệt Phá Ách Ấn của Trần Trầm.
- Thú vị, nếu ta giết hắn thì chẳng phải là trên trời giáng xuống công đức, tha ta một mạng? Ha ha, thật thú vị.
Người áo đỏ thần kinh cười hai tiếng, bỗng nhiên thu tay về, lạnh lùng nói:
- Đáng tiếc, ta không cần bất cứ người nào thương hại, dù là trên trời cũng không ngoại lệ!
Nói xong bóng dáng của người áo đỏ biến mất, chỉ còn hai mảnh lá cây chậm rãi rơi xuống, rơi xuống đầu Tiểu Hoa và Tiểu Hoàng.
- Hai vật nhỏ, các ngươi có thể trông thấy ta, đại biểu cùng ta có duyên, tặng hai mảnh lá cây cho các ngươi, hy vọng chủ nhân của các ngươi sẽ đối xử tốt với các ngươi.
Bên tai hai vật nhỏ vang giọng nói mơ hồ, ngay sau đó là trời đất quay cuồng.
Giây sau, Trần Trầm chợt mở mắt ra, nhìn hai vật nhỏ ở trước mặt:
- Sao các ngươi đi ra? Ủa, Tiểu Hoa, ngươi biến hóa rồi?
Trần Trầm lần đầu tiên thấy tiểu cô nương trước mặt mình, nhưng hoa loa kèn rất dễ nhận biết, không cần suy nghĩ đều biết tiểu cô nương trước mặt là Tiểu Hoa biến ra.
Tiểu Hoa trải qua chuyện vừa rồi, lòng uất ức, thấy chủ nhân có phản ứng thì chu môi, lát sau, không nhịn được nữa nhào vào ngực Trần Trầm, khóc hu hu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận