Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 353: Quét ngang ngay tại chỗ

Chương 353: Quét ngang ngay tại chỗChương 353: Quét ngang ngay tại chỗ
         Tiêu Lương vừa dứt lời, nguyên ngọn núi rơi vào rối loạn, đám tu sĩ Nguyên Thần không ngờ phát triển đến tình trạng đánh nhau.
Lão nhân Luyện Hư cũng ngây người tại chỗ.
- Trần Trầm, Tiêu Lương này có ý gì?
Chu Nhân Long theo bản năng che trước mặt Trần Trầm, sắc mặt có chút âm trầm.
Chu Nhân Long bị thừa tướng của Đại Hạ hoàng triều giam cầm hơn mười năm, sở dĩ có ấn tượng rất tệ với tu sĩ hoàng triều, huống chi Tiêu Lương cũng là thừa tướng.
Hiện giờ bỗng nhiên nghe thấy lời như vậy, Chu Nhân Long tự nhiên cho rằng bi kịch ngày xưa từng xảy ra với mình cũng sẽ đến với Trần Trầm, làm lòng gã bùng cháy lửa giận.
Trần Trầm cười nhạt một tiếng nói:
- Có ý gì? Thất phu vô tội, hoài bích có tội, ta mang Phá Ách Ấn trong người, giống như một viên đan dược nghịch thiên biết đi, tự nhiên bị người nhớ thương.
Hạ Tích Sương ở bên cạnh lấy ra lệnh bài truyền tấn:
- Trần Trầm, ta truyền tấn cho tông chủ, kêu lão nhân gia đến chủ trì công đạo!
Giờ này khắc này, cả ngọn núi đã bị phong tỏa, loại tình huống này, dù là đồ ngốc cũng nhìn ra là có dự mưu từ lâu, sở dĩ Hạ Tích Sương đặc biệt sốt ruột.
Trần Trầm ngăn trở nàng, bình tĩnh nói:
- Vào Tiểu Vô Ưu Tiên Cung trước đi, lát nữa không chừng ta sẽ phải giết ra ngoài.
Hạ Tích Sương nghe lời này sắc mặt trắng nhợt, cuối cùng ngoan ngoãn gật đầu, vào Tiểu Vô Ưu Tiên Cung.
- Lão Chu, ngươi cũng đi vào đi.
Chu Nhân Long tức run người:
- Cái gì? Trần Trầm, ngươi xem thường ta?
Trần Trầm cố gắng khuyên nhủ:
- Tích Sương dù gì là đệ tử của Hạo Nhiên Kiếm Tông, không ai dám làm gì nàng ấy. Lão Chu, còn ngươi thì khó nói, lỡ họ bắt cóc ngươi uy hiếp ta thì sao?
Tiêu Lương ở trên trời không chờ đợi lâu thêm nữa, trực tiếp ra tay, một cái chuông to màu vàng hiện ra sau lưng gã chụp xuống Trần Trầm.
Chu Nhân Long thấy vậy phản xạ muốn ngăn cản nhưng bị Trần Trầm túm lấy nhét vào Tiểu Vô Ưu Tiên Cung.
Mắt thấy chuông to màu vàng sắp chụp cả người Trần Trầm vào, một cái đỉnh to màu lửa đỏ bỗng từ bên cạnh bay qua, đụng mạnh vào chuông to màu vàng.
Doong!
Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang vọng, chuông to màu vàng trực tiếp bị đánh bay ra ngoài, toàn bộ ngọn núi rung rinh.
Tiêu Lương ở trên trời hộc máu, oán hận nhìn Ngọc Quỳnh đứng bên dưới.
Lão nhân Luyện Hư lúc này mới phản ứng lại, che trước mặt Ngọc Quỳnh.
Trần Trầm thừa dịp này lao đến bên rìa trận pháp phong tỏa, gọi Lục Đậu ra.
Cùng lúc đó, thần thức của hắn truyền âm truyền vào tai tất cả đệ tử Vô Phong Thành trong Thần Viên Sơn.
- Mọi người ai đi đường nấy, về sau đừng nói với bên ngoài mình là người của Vô Phong Thành!
Thần thức truyền ra xong, Lục Đậu đã phá tan trận pháp.
Tiêu Lương ở phía xa trông thấy cảnh này thì con ngươi co rút, trận pháp này là khốn trận phong tỏa mạnh nhất nhân tộc, cường giả Luyện Hư cũng phải tốn công sức dữ lắm mới phá trận được.
Nhưng Trần Trầm thì hay rồi, chỉ vài giây đã phá mở trận pháp.
Nếu để hắn trốn thì về sau biết đi đâu bắt lại?
Nghĩ đến đây, Tiêu Lương thầm sốt ruột, theo bản năng từ trong lòng móc ra một hạt châu màu đen.
Trên hạt châu màu đen dày đặc hoa văn, mơ hồ tản ra âm khí, hiển nhiên không phải thứ tốt lành gì.
Khi Tiêu Lương định sử dụng hạt châu này thì Ngọc Quỳnh ở gần đó phát ra một tiếng chất vấn:
- Tiêu Lương, bốn đại hoàng triều các ngươi thật sự muốn hoàn toàn trở mặt với bốn đại tông môn chúng ta sao?
Nghe lời này, tim Tiêu Lương rớt cái bịch, chần chừ giây lát.
Trong tích tắc đó, Trần Trầm đã bay ra phạm vi ngọn núi.
. . .
Cùng lúc đó.
Cách Thần Viên Sơn trăm dặm, cường giả Luyện Hư mới lên của tộc Sơn Nhạc Thần Viên, Bình Thiên Yêu Tôn lặng lẽ nhìn về phía Thần Viên Sơn.
Sau lưng Bình Thiên Yêu Tôn là trên nghìn cường giả của các tộc, trong đó có mấy chục Yêu Hoàng Nguyên Thần, đây là lực lượng thủ vệ tộc địa tám đại yêu tộc.
Nếu là trước kia, các lực lượng này tuyệt đối sẽ không rời khỏi tộc địa.
Nhưng Yêu Đình hiện giờ đã khác xưa, Yêu Thần đại nhân lên tiếng liền điều động đám cường giả này ra, trợ giúp Bình Thiên Yêu Tôn phá hoại đại hội đấu pháp của nhân tộc.
Bình Thiên Yêu Tôn cho rằng đại hội đấu pháp nhân tộc cướp tộc địa của tộc Sơn Nhạc Thần Viên là vũ nhục toàn tộc.
Nếu để nhân tộc phát giải thưởng, vậy tộc Sơn Nhạc Thần Viên của bọn chúng sẽ mãi mãi bị đóng đinh trên cột sỉ nhục.
Nghĩ đến đây, trong lòng Bình Thiên Yêu Tôn càng cảm kích Yêu Thần đại nhân nhiều hơn.
Keng!
Đang lúc Bình Thiên Yêu Tôn âm thầm chờ cơ hội đến, phương xa bỗng nhiên truyền đến một tiếng vang trầm đục.
Bình Thiên Yêu Tôn không dùng thần thông vẫn nghe rõ mồn một:
- Đây là cường giả Luyện Hư giao thủ?
Bình Thiên Yêu Tôn cực kỳ ngạc nhiên, gã vốn định chờ đại hội đấu pháp sắp kết thúc mới xuất kích, hiện giờ xem ra tựa hồ phát sinh ngoài ý muốn.
Không có do dự, Bình Thiên Yêu Tôn mang theo chúng yêu sau lưng nhanh chóng đến gần Thần Viên Sơn. Theo bản năng, mọi chuyện diễn ra trong Thần Viên Sơn đều bị thần thức của Bình Thiên Yêu Tôn điều tra rõ ràng.
Luyện Hư nhân tộc nội chiến!
Điều này khiến Bình Thiên Yêu Tôn trong một chốc không biết nói cái gì nữa, lòng tràn ngập kích động.
Tuy Bình Thiên Yêu Tôn nuốt máu phản tổ, thực lực mạnh hơn Luyện Hư sơ kỳ bình thường, nhưng không nắm chắc một chọi hai, giờ thì tốt rồi, hai Luyện Hư nhân tộc thủ vệ Thần Viên Sơn đánh nhau.
Không được, phải nhanh chóng báo cho Yêu Thần đại nhân hay! Không chừng có cơ hội cướp lại Thần Viên Sơn!
. . .
Bên trên Thần Viên Sơn.
Trần Trầm vốn muốn trực tiếp trốn chạy, nhưng trông thấy ở hai ngọn núi khác đã có tu sĩ hoàng triều tấn công tu sĩ Vô Phong Thành, có người trực tiếp xuống tay giết thì lửa giận tràn ngập trong lòng hắn.
- Cái đám này thật là khinh người quá đáng!
Chửi thầm trong bụng một câu, Ngưng Thần Châu trong thức hải của Trần Trầm bỗng tỏa ánh sáng chói lòa.
Giây sau, mấy chục thần thức công kích quét ngang mà ra, giây lát, đám tu sĩ hoàng triều xuống tay ác đều nổ nát đầu mà chết, trong đó thậm chí không thiếu một ít cái gọi là thiên kiêu.
Trong phút chốc, hai ngọn núi lặng xuống, không có tu sĩ cấp thấp nào dám nhúc nhích một li.
Trần Trầm hai mắt đỏ rực, trực tiếp phá mở trận pháp, cất hết tu sĩ Vô Phong Thành vào tiểu thế giới.
Chờ khi đưa tu sĩ Kết Đan cuối cùng vào tiểu thế giới, trên bầu trời đã có hơn mười tu sĩ Nguyên Thần hoàng triều chặn tất cả đường lui của Trần Trầm.
Tiêu Lương dẫn đầu bình tĩnh lơ lửng ở bên trên, ánh mắt vô cùng lạnh lùng.
- Bắt giữ hắn!
Tiêu Lương một tiếng quát chói tai, hơn mười tu sĩ Nguyên Thần cảnh cùng tấn công Trần Trầm.
Trong phút chốc, đủ loại pháp bảo lấp lóe tia sáng ập hướng Trần Trầm.
Trần Trầm không nói tiếng nào, Vạn Hóa Thần Phong bỗng nhiên bay ra, biến lớn trăm thước.
Keng keng keng!
Vạn Hóa Thần Phong quét ngang, một đám pháp bảo dạt về, không cái nào có thể tranh phong.
Tiêu Lương cau mày, tuy gã có át chủ bài, nhưng không đến đường cùng thì gã không muốn dùng, vì sẽ tổn thương gã rất lớn.
Nếu được thì kết quả tốt nhất là bắt giữ Trần Trầm đưa đến trước mặt lão tổ, hiện giờ xem ra tựa hồ có chút khó khăn.
Trong lúc Tiêu Lương suy tư, hơn mười tu sĩ Nguyên Thần lại tấn công đợt thứ hai.
Hơn mười tu sĩ Nguyên Thần này yếu nhất cũng cỡ trung kỳ, hiện giờ không bắt được một mình Trần Trầm, cả đám trong lòng có chút thẹn quá thành giận, sở dĩ lần này bọn họ dốc hết sức ra.
Nhìn mớ pháp bảo chói lòa kia, Trần Trầm hít sâu, thần thức cấp bậc Luyện Hư nháy mắt thúc đẩy đến cực độ, tức giận kêu to:
- Các ngươi vô tình thì đừng trách ta vô nghĩa, hôm nay ta chơi tới cùng!
Vừa dứt lời, hơn mười thần thức công kích bỗng nhiên bắn ra ngoài.
Thần thức cấp bậc Luyện Hư mạnh hơn Nguyên Thần đỉnh gấp mấy lần, cộng thêm Ngưng Thần Châu hỗ trợ, có thể tưởng tượng uy lực thế nào.
Cơ hồ trong tích tắc, mười mấy cường giả Nguyên Thần rơi thẳng tắp xuống đất, người yếu nhất chết ngay tại chỗ, những người khác đều bị thương nặng, mất ý thức.
Chỉ có một mình Tiêu Lương lấy tay ôm đầu, phát ra tiếng rên đau đớn.
Hai ngọn núi bên dưới, đám tu sĩ cấp thấp trông thấy cảnh này đều câm như hến, không người dám nhúc nhích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận