Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 269: Vui với giúp người

Chương 269: Vui với giúp ngườiChương 269: Vui với giúp người
         Hồ Tiên Nhi hơi giật mình, đáy mắt lóe tia cảm động.
Chủ nhân vẫn luôn bá khí như vậy, dù ở Luyện Khí Kỳ hay Nguyên Anh Kỳ thì nói chuyện đều khiến người tin phục.
Hồ Tiên Nhi thỏ thẻ nói:
- Hiểu rồi.
Trần Trầm lần thứ hai cầm đũa lên, vừa ăn cơm vừa giáo dục Hồ Tiên Nhi:
- Hiểu thì tốt, một Xích Hồ Yêu Hoàng là cái thá gì? Chờ hắn chết, không lẽ ngươi tiếp tục tìm cường giả Luyện Hư để gả cho người ta? Ta không muốn nói nhưng tư tưởng của yêu nhà ngươi sai lệch, cứ muốn bán đứng nhan sắc, đây không phải là chuyện tốt! Ngày xưa lần đầu ta gặp ngươi thì ngươi đã có cái tính này rồi!
Hồ Tiên Nhi nhỏ giọng nói:
- Ta không có . . . lúc trước ta dùng huyễn thuật.
Trần Trầm nhướng mày nói:
- Ta đang nói về vấn đề tư tưởng, ai nói chuyện huyễn thuật với ngươi, ngươi cho rằng ta nhìn không ra đó là huyễn thuật sao? Đúng là . . . ngây thơ.
Hồ Tiên Nhi nghe vậy im lặng.
- Được rồi, ta đi đây, không rảnh lãng phí thời gian ở chỗ ngươi.
Ăn xong, Trần Trầm đứng lên chào một tiếng, chuẩn bị xoay người rời đi.
Hồ Tiên Nhi nhìn mấy chén dĩa trống, ánh mắt có mấy phần buồn bã.
Người và yêu không đội trời chung, thật ra sâu trong lòng Hồ Tiên Nhi rất rối rắm.
Nếu như về sau chủ nhân muốn diệt toàn bộ yêu tộc thì nàng nên làm sao?
Nghĩ đến đây, Hồ Tiên Nhi bản năng kêu lên:
- Chủ nhân!
Trần Trầm bỗng nhiên quay đầu.
Trong mắt Hồ Tiên Nhi bỗng bắn ra tia sáng, ảo giác vô tận xuất hiện ở trong mắt Trần Trầm.
Trần Trầm thấy vậy hừ lạnh một tiếng:
- Hừ!
Thần thức mạnh mẽ trực tiếp quét ngang, ảo giác đều tan biến. Hồ Tiên Nhi bị thần thức bao phủ, bị kinh sợ đứng yên tại chỗ không thể động đậy.
Khi Hồ Tiên Nhi tỉnh táo lại thì không còn thấy bóng dáng Trần Trầm đâu.
Nhìn lối ra trống rỗng, nét mặt của Hồ Tiên Nhi càng phức tạp.
- Chủ nhân . . . Thật là càng ngày càng lớn mạnh, tuy cùng tu vi với ta nhưng thực lực mạnh hơn ta không biết bao nhiêu lần.
. . .
Trong khi Hồ Tiên Nhi âm thầm thở dài thì Trần Trầm đến tổng bộ Ma Môn.
Hiện giờ chỉ có tu sĩ Luyện Thể Chu Nhân Long là còn muốn ở trong tổng bộ Ma Môn nghèo nàn, ma tu trong nhiều chi nhánh đều định cư ở Vô Phong Sơn.
Thấy Trần Trầm bất ngờ đến chơi, Chu Nhân Long ngạc nhiên:
- Trần Trầm, sao tiểu tử nhà ngươi có hứng đến chỗ của ta?
Trần Trầm lắc đầu, nở nụ cười nói:
- Lão Chu, ta dù gì là thiếu môn chủ của Ma Môn, dù gì cũng phải quay về xem chừng chứ, đúng không?
Chu Nhân Long nghe xưng hô Lão Chu thì mặt đen thui.
Trần Trầm này ngày càng lâng lâng, trước kia chỉ dám gọi Lão Chu qua lệnh bài truyền tấn, bây giờ dám kêu thẳng trước mặt.
Quả thực là buồn cười!
Thấy nét mặt của Chu Nhân Long càng lúc càng nguy hiểm, Trần Trầm búng móng tay, cố ý vô tình nói:
- Lão Chu, ngươi không biết đâu, ta ở chiến trường Tề Vệ đã giết một Yêu Hoàng Nguyên Thần! Chậc chậc, thực lực của Yêu Hoàng Nguyên Thần kia cỡ bằng ngươi, kiên cường chống chọi một trăm hiệp trong tay ta mới chết, ngươi nói xem hắn có lợi hại không?
Chu Nhân Long nghe vậy sắc mặt càng thêm khó coi!
Tiểu tử này nói như thế là có ý gì?
Gã chưa từng thấy tu sĩ Nguyên Anh nào kiêu ngạo như vậy.
Trần Trầm thấy Chu Nhân Long không chịu khuất phục thì cười gượng gạo:
- Khụ khụ, môn chủ, đùa giỡn một chút, đừng xem là thật.
Chu Nhân Long trái ngược với Hồ Tiên Nhi, ăn mềm mà không ăn cứng.
Chu Nhân Long hừ lạnh một tiếng, nhưng nét mặt dịu lại:
- Hừ, đến tìm ta có chuyện gì?
Trần Trầm bí hiểm nói:
- Ta tự mình đến tự nhiên là mang chỗ tốt cho ngươi. Môn chủ ơn trọng như núi đối với ta, ta vẫn luôn ghi nhớ trong lòng.
Trần Trầm nói chuyện nghiêm túc, Chu Nhân Long lập tức tin bảy, tám phần.
Tiểu tử này tuy rằng miệng thối, nhưng thái độ làm người không tệ, hiện giờ có thực lực như vậy còn không quên mang chỗ tốt cho mình, xem như nhiệt tâm.
Chu Nhân Long lạnh nhạt nói, bày ra tư thế cao thủ Nguyên Thần cự phách ma đạo:
- Cái gì vậy? Lấy ra cho ta mở rộng tầm mắt thử xem, nhưng đến tu vi như ta thì thứ bình thường không lọt vào mắt được.
Trần Trầm thấy vậy trong lòng xem thường.
Một ma tu Nguyên Thần ở trong núi heo hút mà dám lên mặt ở trước mặt hắn!
Phải biết rằng ngay cả nhân vật lớn ma đạo như Thất Sát Ma Quân khi thấy trữ vật giới của hắn cũng thay đổi sắc mặt ngay tại chỗ.
- Chờ xem ta có hù chết ngươi không!
Trần Trầm ôm tâm trạng hù sợ ngươi lấy ra Xích Huyết San Hô trăm vạn năm, không gian nguyên triền núi thoáng chốc bị ánh sáng đỏ bao trùm biến thành một mảnh đỏ máu.
Cùng lúc đó, lực lượng khí huyết mạnh mẽ bắt đầu nhanh chóng khuếch tán.
Trần Trầm theo bản năng lùi lại hai bước, tuy không phải lần đầu tiên hắn thấy Huyết San Hô trăm vạn năm tuổi, nhưng bây giờ xem lại vẫn không kìm được cảm thấy khủng bố.
Sao trên đời này lại có thiên tài địa bảo đáng sợ như vậy?
Trong tất cả trữ vật giới của hắn e rằng chỉ có mấy chục món thiên tài địa bảo ít ỏi như linh tham to cỡ thân cây lớn mới sánh bằng nó.
Trần Trầm mà còn bị kinh sợ thì có thể tưởng tượng phản ứng của Chu Nhân Long như thế nào, tóc xõa ngang vai đều dựng đứng, người run bần bật.
- Đây . . . đây là bảo bối động trời từ đâu ra?
Trần Trầm dụi mắt bị làm choáng, cười nói:
- Tìm trong Vô Tận Hải, môn chủ, thế nào? Có lọt vào mắt của ngươi được không?
Lão Chu tu luyện công pháp Luyện Thể đi theo con đường khí huyết, Xích Huyết San Hô trăm vạn năm tuổi quả thực là đo ni đóng giày cho Lão Chu, Trần Trầm không tin báu vật như vậy mà không thể làm Lão Chu hết hồn.
Chu Nhân Long nhìn Huyết San Hô trăm vạn năm tuổi, ánh mắt cực kỳ phức tạp, có bị hút hồn, có khiếp sợ, còn có khát vọng. Bộ dáng đó giống như nhìn thấy nữ nhân mà mình vừa gặp đã thương.
- Trần Trầm, ngươi nỡ đưa chí bảo như thế cho ta sao? Ta không có cái gì có thể cho ngươi, cũng không có nữ nhi, tôn nữ gì đó.
Mặt Trần Trầm tỏa thánh quang, mỉm cười nói:
- Môn chủ nói gì kỳ, ta giống loại người tặng thứ gì nhất định phải nhận báo đáp hay sao?
Trần Trầm định bước vào Nguyên Thần cảnh, chờ khi hắn bước chân vào cảnh giới đó thì chắc chắn thực lực sẽ tăng lên vùn vụt.
Đến lúc đó nếu như đám người Chu Nhân Long, Lão Hắc, Tiêu Vô Ưu không theo kịp bước chân của hắn thì biết đi đâu tìm thuộc hạ trung thành . . . A không, người hữu dụng như vậy?
Chu Nhân Long nghe vậy vẻ mặt không tin.
Trần Trầm không giải thích nhiều.
Trừ muốn tăng lên thực lực cho người gần gũi mình ra, quả thực hắn có chút xíu ác thú vị.
Nhìn thứ mình tùy ý tặng lại hoàn toàn thay đổi số phận của một người, khiến người đó mừng đến rướm nước mắt làm lòng hắn dâng lên nhè nhẹ khoái cảm.
Trước kia Trần Trầm không tin trên thế giới thật sự có người tốt vui lòng giúp người khác.
Hiện giờ thì hắn tin, bởi vì hắn là loại người đó.
Lấy giúp người làm niềm vui!
Bạn cần đăng nhập để bình luận