Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 102: Luận Đại Tấn Thiên Kiêu

Chương 102: Luận Đại Tấn Thiên KiêuChương 102: Luận Đại Tấn Thiên Kiêu
         Nghe được thanh âm kia, Trần Trầm mỉm cười, thản nhiên nói:
- Đợi ta quay về chỉnh trang một chút rồi sẽ đến, cũng không thể mang một thân đầy huyết tiến cung được!
Thanh âm sâu kín kia không đáp, xem như chấp nhận lời Trần Trầm.
Thấy vậy, hắn cũng không khách khí, cầm lấy đầu Tề Bất Phàm chậm rãi quay về Di Nhiên Cư.
Xa xa, đám người vây xem thấy một màn như vậy, khóe mắt co giật liên hồi.
Đợi đến lúc thân ảnh Trần Trầm hoàn toàn biến mất trong đêm đen, âm thanh nghị luận nổi lên bốn phía.
- Cmn! Đã bao lâu rồi Quốc đô không phát sinh chuyện như vậy? Quá kích thích!
- Thiên Vân Tông Thánh tử quả thật là hung bạo, lại có thể xuống phố chém giết đệ nhị Thiên Kiêu Bảng!
- Làm ta sợ muốn chết, vừa nãy ta thở cũng không dám thở đấy, đây mới thực sự là ngoan nhân!
Ngoại trừ đám quần chúng ăn dưa khiếp sợ đến cực điểm, có không ít người mang tâm trạng sống sót sau tai nạn.
Phải biết lúc chạng vạng tối, đám bọn họ đã dùng hết gia sản đặt cược vào Tề Bất Phàm…
Vốn tưởng rằng đó là nguồn thu ổn định, có ai ngờ kết quả lại thành ra như vậy.
Giờ thì hay rồi, Tề Bất Phàm trực tiếp ợ ra rắm, trận cá cược này tự nhiên không tính, coi như bọn họ tránh được một kiếp.
- Thiên Vân Tông Thánh tử là đại thiện nhân…
- Sau này không bao giờ đánh bạc nữa, quá đáng sợ!
Không ít người túa mồ hôi lạnh, nghĩ mà sợ.

Trần Trầm trở lại Di Nhiên Cư, Triệu trưởng lão đứng ở cửa trong ngóng hắn.
Vừa thấy thân ảnh Trần Trầm, Triệu trưởng lão nhẹ thở ra, nhưng khi nhìn thấy cái đầu lâu kia, ánh mắt của hắn thoáng cái trở nên ngưng trọng.
- Thánh tử… Ngươi!
- Không sao, giao cái đầu này cho Trương Kỵ, nói với hắn đại ca thay hắn báo thù. Về phần tên kia, đã bị đánh thành tro rồi, không mang đầu về được.
Trần Trầm mỉm cười ném cái đầu cho Triệu trưởng lão, kế đó hắn lấy ra Kim Tằm Ti Y từ trong nhẫn trữ vật, thay cho một thân y phục nhuốm máu.
- Ta phải tiến cung một chuyến, Trọng Diệp muốn gặp ta!
Trần Trầm thay đổi y phục xong, thản nhiên nói.
Nghe vậy, Triệu trưởng lão vô cùng khẩn trương. Tiến cung… Cái này có thể có kết cục gì tốt chứ?
- Thánh tử, hay là ta dẫn ngươi chạy trốn?
- Ngươi suy nghĩ nhiều, Nguyên Anh cường giả trong nội đô không chỉ có một vị, chạy đi đâu?
- Bất quá ngươi cứ yên tâm, nếu Trọng Diệp muốn giết ta, hắn đã trực tiếp động thủ, sao còn mời ta tiến cung làm gì? Ta cũng chẳng phải đại lão nhi, hắn cần phải lừa ta vào cung để giết à?
Nói xong lời này, Trần Trầm không để ý đến ánh mắt phức tạp của Triệu trưởng lão cùng Tôn Thiên Cương đứng phía sau hắn, cứ thế quay người ra khỏi Di Nhiên Cư.

Hoàng cung Đại Tấn.
Hiện tại là một mảnh đen kịt, chỉ có vài nơi được thắp sáng, thoạt nhìn đặc biệt âm u.
Tân vương Trọng Diệp tu luyện Thái Thượng Vong Tình Đạo, vô dục vô cầu, căn bản không nạp bất kỳ phi tử nào, thế cho nên hơn phân nữa hoàng cung đều không được sử dụng.
Vô Tâm điện nằm ngay vị trí trung tâm vương cung, đây cũng chính là nơi Trọng Diệp tu luyện.
Lúc này, hắn vẫn ngồi nguyên vị trí cũ, bất quá, trước mặt có kê thêm một cái bàn, trên bàn đặt một bầu rượu, tản ra một ít linh khí.
Đột nhiên, bên ngoài vang lên một thanh âm khàn khàn.
- Vương thượng, Thiên Vân Tông Thánh tử Trần Trầm đã đến!
- Cho hắn tiến vào.
Trọng Diệp mở mắt, bên trong không có bất kỳ biến động cảm xúc nào.
Một lát sau, Trần Trầm bước vào đại điện.
- Ngồi! - Trọng Diệp nói ra một chữ.
Trần Trầm cũng không khách khí, cứ thế ngồi xuống đối diện Trọng Diệp.
Đại điện thoáng cái trở nên yên tĩnh, hào khí có chút áp lực.
Qua một lúc lâu sau, rốt cuộc Trọng Diệp cũng lên tiếng:
- Ngươi biết Tề Bất Phàm là người của ta?
- Không biết, ta chỉ biết là hắn động vào người của ta!
Trần Trầm bắt đầu giả ngu.
Nhất thời, Trọng Diệp không biết nên nói gì.
Lại còn không biết? Ta tin ngươi mới có quỷ.
Bất quá, hắn cũng không vạch trần Trần Trầm, mà chỉ vào hai chén rượu đặt trên bàn.
- Đây là hảo tửu của Vô Tâm Tông ta, Đoạn Tình Tửu, có dám cùng ta đối ẩm một ly?
Dứt lời, Trọng Diệp cầm chén rượu lên, uống một hơi cạn sạch, sau đó thả cái chén không về chỗ cũ, ánh mắt sáng quắc nhìn về phía Trần Trầm.
- Có gì mà không dám?
Trần Trầm cũng nghiêm túc bưng chén rượu lên, uống cạn tửu dịch tràn ngập linh khí.
Nhìn một màn này, ánh mắt Trọng Diệp dần trở nên phức tạp.
Hắn tu Thái Thượng Vong Tình Đạo, có thể cảm nhận được rất rõ thất tình lục dục của người khác.
Nhưng vị Thiên Vân Tông Thánh tử trước mặt lại hết sức đặc thù.
Bất tham, bất sân, bất si, bất oán, bất tăng, bất cụ.
Khiến hắn không tìm ra bất kỳ sơ hở nào.
Thái Thượng Vong Tình Đạo tu luyện đến cao thâm, dù là mảy may tình cảm cũng có thể bắt được, đáng tiếc, hắn vẫn chưa đến cảnh giới kia.
Nhưng mặc dù là thế, người có thể khiến hắn không thấy được sơ hở cũng cực kỳ hiếm, ít nhất trong đám thiên kiêu của Đại Tấn, cũng chỉ có một mình Trần Trầm.
- Người nọ là kình địch, nếu không thể để ta sở dụng, vậy thì giết chết! - Trong đầu Trọng Diệp sinh ra một ý niệm.
Ngay sau đó, hắn khẽ nói:
- Trần sư đệ, ngươi cảm thấy trong Đại Tấn, ai mới chính thức được coi là thiên kiêu?
- Thanh Long Môn Thánh tử Lâm Tiến, Bạch Hổ Tông Thánh tử Diệp Vô Sinh, Chu Tước Môn Thánh nữ Tiêu Hoàng, Huyền Vũ Môn Thánh tử Huyền Hồng, còn có Trọng sư huynh đây, có lẽ đều là thiên kiêu?
Trần Trầm cười đáp, chẳng biết sao, hắn cảm giác một màn này dường như đã gặp ở đâu rồi.
Nghe vậy, Trọng Diệp lắc đầu, thản nhiên nói:
- Lâm Tiến tuy là bán yêu, thực lực mạnh mẽ, nhưng từ nhỏ bị người dùng ánh mắt dị loại mà đối đãi, sâu trong nội tâm vô cùng tự ti, người như vậy không xem là thiên kiêu.
- Còn Diệp Vô Sinh, bị vây khốn trong khải giáp thì còn nói gì là thiên kiêu? Nếu có một ngày, hắn có thể phá được trói buộc, khi đó mới tính là một nhân vật.
- Về phần Huyền Hồng cùng Tiêu Hoàng, thực lực quá yếu, không đáng kể đến, ngay cả Tề Bất Phàm đã chết còn mạnh hơn bọn họ một bậc.
- Ha ha, Trọng sư huynh cao kiến.
Trần Trầm cười nói, hiện tại, hắn đã nhớ được một màn này mình thấy ở đâu rồi, hóa ra là trong Tam Quốc Diễn Nghĩa kiếp trước.
Tên Trọng Diệp này đang điên cuồng thăm dò hắn.
Quả nhiên, một khắc sau, đồng tử Trọng Diệp đột nhiên co lại, trong đôi mắt tựa như hồ sâu lóe lên một vòng cuồng ngạo, tự tin.
- Trần sư đệ, theo ta thấy, chính thức là thiên kiêu Đại Tấn cũng chỉ có Trọng Diệp ta cùng Trần sư đệ mà thôi.
Trần Trầm lẳng lặng buông chén rượu xuống, Kim Tằm Ti Y trên người không gió mà bay, trong Vô Tâm Điện xuất hiện hai cỗ khí thế nghiền áp lẫn nhau, lấy bàn rượu làm trung tâm, địa vị ngang nhau, không ai nhường ai.
Một lát sau.
Khí thế biến mất, bàn rượu nháy mắt hóa thành bột mịn.
Trọng Diệp đột nhiên đứng lên, nhìn ra ngoài, đón ánh mặt trời vừa lên.
- Trần sư đệ, một thiên kiêu như ngươi, ta không đành gạt bỏ, mà Thiên Vân Tông ngươi gần đây cũng trung thực, cho nên ta nguyện ý cho ngươi một cơ hội.
- Bài danh chiến hôm nay, đám người Diệp Vô Sinh tất sẽ chờ ta ra tay, sau đó mới lên lôi đài liều chết đánh một trận.
- Nếu như khi đó ngươi lên đài đánh bại hắn, đá Bạch Hổ Tông ra khỏi ba mươi sáu tông, ta đây có thể xem như Thiên Vân Tông ngươi trung thành với Vô Tâm Tông và với toàn bộ Đại Tấn.
- Nhược bằng không, ha ha, ngươi và cả Thiên Vân Tông sẽ như cái bàn này.
Sau khi bỏ lại những lời này, Trọng Diệp hất tay áo, rời khỏi Vô Tâm Điện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận