Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 137: Bí Mật Ma Môn

Chương 137: Bí Mật Ma MônChương 137: Bí Mật Ma Môn
         Nhân mã Ma môn ba mươi sáu phân bộ bắt đầu tập kết, Trần Trầm đã về đến trước mặt Chu Nhân Long.
Chu Nhân Long không có bất kỳ biểu hiện nào.
Đối với việc đệ tử này của mình đánh bại ba mươi lăm thiếu môn chủ khác, hắn cũng không cảm thấy bất ngờ.
Một lúc lâu sau, Chu Nhân Long thản nhiên nói:
- Hôm nay ngươi cũng đã là cao tầng Ma môn ta rồi, Ma môn cũng thừa nhận lòng trung thành của ngươi. Có một số việc, ta hẳn là nên nói với ngươi, ví dụ như về xích sắt trên người ta.
Nghe thế, Trần Trầm thoáng cái trở nên nghiêm túc, chuẩn bị chăm chú lắng nghe. Hắn muốn nghe thử xem đại lão nhi nào có thể khóa Nguyên Thần cảnh Ma môn ở chỗ này.

- Hơn mười năm trước, biên cảnh Nhân tộc cùng Yêu tộc phát sinh xung đột, Đại Chu thuộc Nhân tộc, đương nhiên phải phái tu sĩ tiến lên chiến trường.
- Nhưng năm đó, ta tu luyện đến thời điểm mấu chốt, cho nên lưu lại Ma môn, chỉ phái ba đệ tử dẫn người ra trận.
- Tu vi ba đệ tử của ta không nhỏ yếu như ngươi, trong số đó, mạnh nhất đã đạt đến Nguyên Anh sơ kỳ, mà hắn cũng chính là thiếu môn chủ Ma môn ta, kiêm thái tử Đại Chu.
Nói đến đây, trong mắt Chu Nhân Long nhịn không được vụt qua một tia bi thương.
Trần Trầm ngầm hiểu rõ, ba người kia hẳn là có đi không về, bằng không thì Luyện Thể Nhất Mạch sao chỉ còn mình hắn?
- Đúng như ngươi nghĩ, đệ tử Ma môn ta tiến đến tiền tuyến cuối cùng toàn bộ tử trận, ha ha, không chỉ thế, ngay cả hai gã cường giả Nguyên Anh của đệ nhất phân bộ cũng có đi không về.
- Trái lại đám người Vô Tâm Tông lại lông tóc không hao quay về Đại Tấn, đương nhiên, ta không phục.
- Mà lúc đó, ta vừa vặn đột phá Nguyên Thần cảnh, vì vậy liền một mình đi đến Đại Hạ, điều tra cái chết của đám đồ đệ.
- Cuối cùng, ta biết được đại đồ đệ của mình vì lâm trận bỏ trốn, khiến cho Nhân tộc tổn thương thảm trọng, bị trực tiếp hành quyết, những người còn lại toàn bộ đều chết ở biên cảnh.
- Đại Hạ là nơi nào?
Trần Trầm tò mò hỏi, tuy hắn đã từng nghe sư phụ Tiêu Vô Ưu nói ngoài hai nước còn có những thế lực hùng mạnh hơn, nhưng danh hào Đại Hạ là lần đầu tiên hắn nghe thấy đấy.
- A, Đại Hạ chính là một trong Tứ Đại Hoàng Triều của Nhân tộc, hoàng tộc là Nhân Vương hậu duệ, về phần Nhân Vương, đó chính là Nhân tộc đệ nhất phi thăng giả.
- Nhân tộc ngoại trừ Tứ Đại Hoàng Triều còn có bảy mươi hai quốc, Đại Chu cùng Đại Tấn đều thuộc bảy mươi hai nước chư hầu, ngày thường tùy tiện làm theo ý mình, nhưng một khi đến thời điểm tộc chiến, Đại Chu cùng Đại Tấn thuộc quản lý của Đại Hạ.
Nghe Chu Nhân Long giải thích, Trần Trầm khẽ gật đầu.
Thế giới này quả thật to lớn, chỉ riêng Nhân tộc đã lớn như vậy, chớ nói chi Yêu tộc. Nói không chừng còn có những tộc khác nữa đấy.
- Ta cảm thấy Ma môn đệ tử không thể có chuyện lâm trận bỏ trốn, chớ nói chi là vị sư huynh kia! - Trần Trầm nghiêm túc nói.
Những lời này hắn không phải nói quàng nói xiên, người Ma môn trước nay hiếu chiến, hơn nữa còn hung hăng không sợ chết, có thể trở thành thiếu môn chủ Ma môn sao có thể e ngại sợ chiến, nói ra ai tin?
Tỷ như hắn, hiện tại là thiếu môn chủ Ma môn, với lão thiên gia còn dám la hét mấy câu, người với người, ai sợ ai chứ?
Chuyện đó tuyệt đối sẽ không!
Chu Nhân Long hơi gật đầu, lẩm bẩm:
- Sau này, ta âm thầm điều tra chiến sự lần đó, quả nhiên phát hiện có điều cổ quái. Thế nhưng không đợi ta hoàn toàn tra ra chân tướng, Đại Hạ hoàng triều đã gán cho ta tội danh giáo đồ bất nghiêm, phạt ta bách niên diện bích.
- Hóa ra là đại lão nhi bên trên an bày, khó trách…
Đầu óc Trần Trầm phi tốc vận chuyển, ngẫm nghĩ chân tướng chuyện này.
Rất rõ ràng, Đại Chu Ma môn là bị người làm khó dễ.
Nếu như không phát sinh chuyện như vậy, cuối cùng, kết quả sẽ như thế nào?
Chu Nhân Long bước vào Nguyên Thần cảnh, tranh chấp giữa Đại Chu cùng Đại Tấn không ngớt, chỉ cần tộc chiến chấm dứt, Vô Tâm Tông chỉ sợ phải rơi đài.
Hẳn là sau lưng Vô Tâm Tông có đại thần nào đó?
Trần Trầm càng nghĩ càng cảm thấy chuyện này có khả năng, bởi vì quá mức trùng hợp, hơn nữa Đại Hạ lại không lấy được thứ gì tốt từ Ma môn… Chỉ có một điểm hoài nghi chính là… Vô Tâm Tông dựa vào cái gì để có được năng lực như vậy?
- Trương Thần, lần này ngươi đi Đại Tấn, nếu gặp được Vô Tâm Tông lão tổ, nói cho hắn biết, nếu như chuyện mười năm trước có liên quan đến hắn, vậy chỉ cần hắn nói ra chân tướng, ta sẽ buông tha hắn, thậm chí buông tha Vô Tâm Tông một lần.
Không đợi Trần Trầm tiếp tục nghĩ, Chu Nhân Long rầu rĩ nói, trong mắt tràn đầy mệt mỏi. Rất rõ ràng, chuyện này đã trở thành chấp niệm trong lòng hắn, cho nên hắn tình nguyện buông tha địch nhân cũng muốn biết rõ chân tướng.
Trần Trầm trịnh trọng đáp ứng, thầm mừng rỡ.
Ma môn đánh Vô Tâm Tông thành tàn phế, sau đó dừng tay, đây chính là cục diện có lợi nhất cho Thiên Vân Tông.
Bởi vì khi đó, Thiên Vân Tông sẽ có được một đoạn thời gian dài để phát triển.
Bất quá ngẫm lại, tâm tình Trần Trầm thoáng cái trở nên nặng nề.
Nếu như Vô Tâm Tông có thể thông qua cao tầng Đại Hạ trói buộc Ma môn một lần, nói không chừng sẽ có lần thứ hai.
Mà hiện tại hắn là Ma môn thiếu môn chủ, nếu năm đó thật sự là Vô Tâm Tông giở trò quỷ, vậy lần này chẳng phải đầu mâu sẽ nhắm ngay hắn sao? Dù sao hiện tại Vô Tâm Tông thảm như vậy, sao có thể bỏ qua công lao của hắn?!
- Thế cục này quả nhiên rất khó… Môn chủ có thân phận cao, tu vi lại cường đại, đối phương hẳn có điều cố kỵ, nhưng ta chỉ là con tép… Không được, ta phải trở nên cường địa hơn, trước khi đi Đại Tấn, nhất định phải lấy được Vạn Hóa Thần Kim tới tay.
Trần Trầm thầm hạ quyết định.
Mấy vạn dặm nghe thì xa, nhưng đối với cường giả Kết Đan quả thật không xem vào đâu, đại khái là phi hành một ngày đêm mà thôi.
Mà để chúng tu Ma môn tập kết cần hai ngày, hắn chạy nhanh chút hẳn là kịp.

Rời khỏi lòng núi chỗ Chu Nhân Long, Trần Trầm ngựa không dừng vó tìm được thiếu môn chủ Khí Bộ - Thiết Tâm.
Lúc này Thiết Tâm đang khoác lác với một đám hình thù kỳ quái, nói cái gì mà hắn là một trong hai người duy nhất không bị thiếu môn chủ đả thương… Còn chưa nổ xong, đã bị Trần Trầm kéo ra ngoài.
- Thiết Tâm, ta muốn hỏi ngươi một chuyện, Vạn Hóa Thần Kim là thứ gì?
Nghe thấy bốn chữ Vạn Hóa Thần Kim, ánh mắt Thiết Tâm đột nhiên trở nên kích động, đáp:
- Vạn Hóa Thần Kim là tài luyện luyện khí xếp trong top mười Thiên Địa Bài, là nguyên liệu thần kỳ mà Luyện Khí sư chúng ta tha thiết ước mơ.
- Nghe đồn bản thể của Vạn Hóa Thần Kim thật ra không cửng ắn, cũng không phải đặc biệt có linh tính, nhưng nó có một đặc tính cực kỳ khủng bố, đó chính là hóa vạn kim tại thân.
- Nếu Vạn Hóa Thần Kim đạt đến một lượng nhất định, liền có thể thôn phệ những tài liệu luyện khí khác, cướp đoạt đặc tính của chúng, sau đó dung hòa tất cả vào bản thân. Càng thôn phệ nhiều, Vạn Hóa Thần Kim càng cường đại!
- Chỉ bằng vào đặc tính này, Vạn Hóa Thần Kim đã có thể được xưng là Thần Kim.
Quả nhiên hệ thống không sai, thế gian này còn thứ gì thích hợp với hắn hơn cái tài liệu luyện khí thổ hào này sao?
Nghĩ đến đây, hắn nhịn không được cảm giác hừng hực trong lòng, lại hỏi:
- Bộ dáng của Vạn Hóa Thần Kim thế nào? Muốn tìm được nó phải chú ý những gì?
Nghe hỏi, Thiết Tâm gãi gãi đầu:
- Không thể nói chính xác có bộ dáng gì, luyện khí thập đại thần tài (tài liệu thần kỳ) đều chỉ có thể ngộ không thể cầu, Khí Bộ chúng ta đều chưa từng thấy qua. Mà Vạn Hóa Thần Kim chính là thần tài khó tìm nhất, bởi vì thứ này có thể tự do thay đổi hình dạng, nói không chừng nó đã biến thành nham thạch nóng chảy, đang cuồn cuộn trong lòng đất rồi.
- Hoặc cũng có thể bám vào cái mỏ kim loại nào đó, ai mà biết được!
Trần Trầm nghe vậy, hơi gật đầu, sau đó vỗ mạnh vai Thiết Tâm, nói:
- Bảo sư phụ ngươi lúc đến Ma môn nhớ mang thêm vài người, thuận tiện mang theo công cụ, đợi hắn đến, ta muốn thỉnh hắn đúc giúp ta bổn mạng pháp bảo. Về phần thù lao, ta tuyệt đối sẽ không khiến Khí Bộ thất vọng.
Nói xong lời này, Trần Trầm lập tức bay vọt về phía tây.
- Thiếu môn chủ không tham gia tiệc mừng sao? - Sau lưng vang lên tiếng hô của Thiết Tâm.
- Không đi, sau này ta sẽ bù lại.
Lúc những lời này vang lên, Trần Trầm đã biến mất cuối chân trời.
Cách mấy vạn dăm, số mệnh thần tài đang chờ hắn, rãnh đâu mà ăn với mừng?
Hắc hắc, Vạn Hóa Thần Kim… Quả nhiên là thứ tốt!
Nghĩ đến đây, tươi cười trên mặt Trần Trầm càng sâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận