Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 310: Yêu này phải chết

Chương 310: Yêu này phải chếtChương 310: Yêu này phải chết
         Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Dịch: Libra
--------------------
Còn bảo là vật ngoài thân?
Nàng ngược lại cũng muốn có thêm vật ngoài thân như vậy, tiếc rằng không có.
Hơn nữa, tại sao lần nào tiểu tử này cũng làm như vậy? Mỗi khi không khí ly biệt tràn ngập, mọi người đều rất thương cảm, hắn cố tình lấy ra mấy thứ này phá hư không khí!
Thiệt tình!
Thánh Nữ Hạo Nhiên Kiếm Tông không biết nên nói cái gì, lặng lẽ cất trữ vật giới.
Giờ phút này, Thánh Nữ Hạo Nhiên Kiếm Tông tâm tình cực kỳ phức tạp, một mặt là nỗi buồn ly biệt, một mặt là vui sướng vì được nhiều thiên tài địa bảo.
Hai loại cảm xúc đánh sâu vào, nét mặt của Thánh Nữ Hạo Nhiên Kiếm Tông dần trở nên kỳ lạ, muốn khóc lại khóc không được, muốn cười cũng không thể cười thành tiếng.
Tất cả đều là lỗi của Trần Trầm!
Trần Trầm thấy nét mặt kỳ lạ của Thánh Nữ Hạo Nhiên Kiếm Tông thì khá vừa lòng, chắp tay chào đám tu sĩ:
- Các vị đừng tiễn nữa, cáo từ! Ngày sau chúng ta có duyên gặp lại!
Sau đó hắn mang theo người của mình bước đi.
- Trần sư huynh bảo trọng!
- Trần sư huynh bảo trọng! Hãy chăm sóc tốt cho đại sư tỷ!
Sau lưng vọng lại từng tiếng hô to, Trần Trầm phất tay, ôm lấy Hạ Tích Sương, chừa bóng lưng hạnh phúc cho tu sĩ Trấn Yêu Thành nhìn.
. . .
Một đám tu sĩ bay đi hơn nửa canh giờ, rốt cuộc đến chỗ vị trí chỉ định.
Nơi đây là một mảnh sơn mạch kéo dài, chính giữa có một hiệp cốc lớn, xem như lỗ hổng.
Trần Trầm không suy nghĩ nhiều, lập tức lấy thành trì ra đặt trong hiệp cốc.
Thúc đẩy linh lực, thành trì nhanh chóng biến lớn, không lâu sau to cỡ Trấn Yêu Thành, hoàn toàn chặn lại lỗ hổng hiệp cốc.
Trần Trầm nhìn thành trì, cao giọng tuyên bố:
- Về sau thành trì của chúng ta gọi là Vô Phong Thành.
Một đám tu sĩ cùng phụ họa, vẻ mặt vui vẻ.
Nơi này chim hót hoa thơm, loáng thoáng có tiếng thác nước, so với hoàn cảnh một mảnh hoang mạc của Trấn Yêu Thành thì nơi này là thiên đường trần gian.
Khiến nhiều người không kìm được hoài nghi bọn họ đến đây thật ra là du lịch.
Trần Trầm cũng cực kỳ vừa lòng, quay đầu nói với Hạ Tích Sương còn đang buồn:
- Tích Sương, nơi này thật khá.
Hạ Tích Sương mỉm cười, hoàn cảnh ở đây rất đẹp, làm nguôi ngoai nỗi buồn trong nàng.
Sau đó, một đám tu sĩ bắt đầu dựng lều trong thành trì.
So với vật kiến trúc khó mà bị chấn động tổn hại, cho nên trong thành, các tu sĩ nhân tộc thường ở trong lều.
Nhưng chưa dựng lều xong xuôi thì trong sơn cốc quanh quẩn một âm thanh hùng hồn:
- Trần Trầm! Quả nhiên là ngươi trấn thủ nơi này! Thật không uổng bản hoàng tới nơi này một chuyến!
Nghe thấy âm thanh này, Trần Trầm nhìn bầu trời bên kia sơn cốc, chỉ thấy một con cáo già cười nanh tranh nhìn Vô Phong Thành, dù cách mấy nghìn thước đều có thể cảm thụ được cuồng bạo trong mắt lão.
Trần Trầm buông đồ đang cầm xuống, cao giọng quát:
- Lão nhân gia, người đi về an tâm dưỡng lão đi, nơi này không phải nơi dành cho người!
- Miệng lưỡi bén nhọn! Ha ha, nữ nhân bên cạnh ngươi là Hạ Tích Sương đúng không? Thù giết nữ nhi, bản hoàng nhất định sẽ báo!
Trần Trầm nghe vậy nhanh chóng móc ra một tấm lệnh bài truyền tấn từ trữ vật giới, rất nhanh đã biết lai lịch của hồ ly tinh già này.
Không ngờ là phụ thân của Hồ Liên Yêu Hoàng ngày xưa bị Hạ Tích Sương dùng Phá Hiểu chém giết, tên là Toái Phong Yêu Hoàng.
Toái Phong Yêu Hoàng càng hẹp hòi hơn Hồ Liên, sau khi ả chết, lão trách tội đám thuộc hạ của Hồ Liên không bảo vệ tốt, đuổi tận giết tuyệt bọn họ.
Hiện giờ khó khăn gặp được hung thủ thật sự giết nữ nhi của mình, ngọn lửa báo thù đã rực cháy trong lòng Toái Phong Yêu Hoàng.
- Yêu này phải chết!
Trần Trầm thầm phán tử hình cho Toái Phong Yêu Hoàng.
Trên đời này nếu ai muốn gây sự với Hạ Tích Sương thì đều phải chết, đừng nói Toái Phong Yêu Hoàng là Nguyên Thần hậu kỳ, dù là cường giả Luyện Hư thì Trần Trầm đều dám chống lại.
Toái Phong Yêu Hoàng thấy Trần Trầm không trả lời, nói tiếp:
- Trần Trầm, nếu ngươi có gan thì đi ra đánh với ta một trận, nếu như ngươi có thể thắng ta thì ta sẽ không tìm đạo lữ của ngươi tính sổ.
Hạ Tích Sương nghe vậy biến sắc, trong lòng càng phẫn nộ vô cùng.
Toái Phong Yêu Hoàng này dù gì là cường giả Nguyên Thần hậu kỳ, bắt Trần Trầm Nguyên Thần sơ kỳ nhận khiêu chiến, quá vô sỉ.
Trần Trầm lạnh lùng nói:
- Lão thất phu, da mặt của ngươi dày vượt sức tưởng tượng của ta.
Với thực lực hiện giờ của Trần Trầm có lẽ có thể thắng được đa số Nguyên Thần trung kỳ, nhưng đối diện hậu kỳ, không giới hạn công pháp thì hơi khó giải quyết.
Đương nhiên, nếu giống như lúc diệt tứ hoàng tử, dùng công pháp kiềm chế rồi mang theo một đám tiểu đệ đánh hội đồng thì dễ như chơi.
Toái Phong Yêu Hoàng khiêu khích nói:
- Trần Trầm, ngươi tự xưng là đệ nhất thiên kiêu nhân tộc mà? Sao, không muốn giải quyết thù hận do đạo lữ của mình gây ra? Ta đoán ngươi là đồ hèn!
Trần Trầm tiềm thức siết chặt nắm đấm, trong mắt đã lộ rõ sát ý.
Hạ Tích Sương ở bên cạnh thấy vậy nhanh chóng an ủi:
- Trần Trầm, ngươi đừng mắc mưu của hắn, hắn cố ý kích ngươi!
Ở chung lâu như vậy, Hạ Tích Sương đại khái biết con người của Trần Trầm như thế nào.
Đạo lữ của nàng cái gì cũng tốt, mỗi tội sĩ diện.
Đặc biệt khi dính líu đến nàng thì dễ bất chấp tất cả.
- Ta biết, nhưng Toái Phong Yêu Hoàng gì đó thật sự chọc tức ta, để ta chống mắt xem lão có thể làm gì ta?
Trần Trầm nghiến răng nghiến lợi, sau đó bước ra một bước, định bay ra Vô Phong Thành, đụng độ Toái Phong Yêu Hoàng kia.
Nhưng lúc này, bên trên hiệp cốc vang vọng tiếng quát giận dữ:
- Lão tặc mặt dày, ỷ vào tu vi cao khi dễ tu vi thấp thì hay ho gì?
Bùm!
Âm thanh này vừa mới vang lên, Toái Phong Yêu Hoàng ở phía xa bị đánh bay xa mấy trăm thước, dán chặt vào vách núi.
Trần Trầm dụi mắt, chỉ thấy vị trí ban đầu Toái Phong Yêu Hoàng đứng đột nhiên có thêm một ma tu tóc tai bù xù, tràn ngập khí chất phóng đãng.
Ma tu này lực lượng khí huyết đầy mình, ngút trời, mạnh hơn Phiên Thiên Yêu Hoàng lúc trước gấp mười lần.
Trần Trầm thì thào:
- Lão . . . Lão Chu?
Lửa giận trong mắt hắn thoáng chốc biến mất, khóe môi cong lên nụ cười ngạc nhiên mừng rỡ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận