Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 285: Thiên Tà

Chương 285: Thiên TàChương 285: Thiên Tà
         Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Dịch: Libra
--------------------
- Các ngươi ở bang phái nào? Nói tỉ mỉ cho ta nghe.
Lúc này Trần Trầm đứng trên người đại hải yêu cua to.
Hắn không kiêng nể gì đến cứu người là vì có chỗ dựa.
Dù sao . . . Lục Đậu là chủ của Vô Tận Hải.
Trên Vô Tận Hải này, có Lục Đậu ở, đừng nói là một thế lực, một nhân tộc muốn diệt hắn thì hắn cũng không hoảng.
Thanh Lâm ở một bên ôm Lục Đậu, ánh mắt tràn đầy xem thường nhìn Trần Trầm.
Tiểu tử này ỷ vào quen hậu duệ Hải Thần, suốt ngày khi dễ đồng tộc, đúng là xấu xa.
Người áo đen cầm đầu không thèm nhìn Trần Trầm, quát lớn với đám thuộc hạ:
- Trốn!
Tổ chức tuy rằng cường đại, nhưng nếu một chốc tổn thất nhiều cao thủ như thế cũng sẽ nguyên khí đại thương.
Nếu không phải Vô Tận Hải là kho vàng của tổ chức thì tuyệt đối đã không phái nhiều người như vậy đến.
Thấy một đám người áo đen tản ra bốn phương tám hướng, Trần Trầm không ngăn trở.
Ầm ầm!
Lại vang tiếng nổ sóng cuộn biển gầm, ba đại hải yêu Luyện Hư nhô lên thân hình to bằng hòn đảo nhỏ ra khỏi mặt biển.
Phải biết rằng, Phi Long Đảo chỉ là đảo nhỏ phạm vi mười dặm, bốn hải yêu bỗng nhiên xuất hiện quanh đảo nhỏ, dùng thân thể vây kín hòn đảo.
Cùng lúc đó, hơi thở Luyện Hư phát ra từ người bốn hải yêu khiến đám người áo đen muốn chạy trốn bị kinh sợ rớt xuống đất như mịt rụng.
Chốc lát sau, chỉ còn cường giả Nguyên Thần khổ sở chống đỡ trong không trung.
Cảm thụ được hơi thở phát ra từ nhóm người này, Trần Trầm nhíu mày.
Mười người này đều là tà tu.
Xem như đã hiểu thành phần của thế lực kia.
Ài, nếu dùng lực lượng này chống lại yêu tộc thì tốt biết bao, cố tình đụng phải mình.
Người áo đen cầm đầu nhìn một đám thủ hạ nguy cơ trùng trùng, khóe mắt muốn nứt ra, gầm rống hăm dọa:
- Nếu hôm nay ngươi giết nhóm chúng ta thì về sau tất cả người liên quan đến ngươi đều đừng hòng sống yên!
Trần Trầm không nói chuyện, kìm to của con cua dưới chân hắn bỗng đập xuống, hơn hai mươi người áo đen Nguyên Anh bị hơi thở khủng bố đánh chết một nửa.
Trong đó còn có mấy người lộ ra chân thân, xem thân thể biến dị thì hiển nhiên là bán yêu.
Nhìn các xác chết, Trần Trầm nhếch mép cười nhạt:
- Bán yêu và tà đạo, thật xứng đôi.
Hắn đã thấy kiểu phối hợp này trong trận chiến ở Ô Tiên Tông.
Thực rõ ràng, nhóm người này và những người Ô Tiên Tông có cùng nguồn.
Còn về lời hăm dọa của người cầm đầu thì Trần Trầm xem như gió thoảng bên tai.
Mảnh thiên địa này hiện giờ đã bị phong tỏa, nhóm người này không thể truyền tin tức ra ngoài, đến lúc đó ai có thể xác định chuyện này liên quan tới hắn?
Trần Trầm cười nói với người cầm đầu:
- Này, ngươi thành thật nói cho ta biết bối cảnh của các ngươi, ta có thể tạm giam cầm các ngươi chứ không giết.
Người áo đen cầm đầu nghe vậy siết chặt nắm tay.
Đương nhiên gã không tin lời lừa dối này, nhưng thật lòng không muốn nhìn đám thuộc hạ chết.
Không phải gã sợ chết, mà là tổ chức không chịu nổi tổn thất!
Mười Nguyên Thần cảnh này chỉ có một người thuộc về Vô Tận Hải, những người khác đều là thủ lĩnh các nơi được tổ chức tạm điều động đến.
Nếu cùng lúc mất hết thì không tưởng tượng nổi hậu quả.
Người áo đen giãy giụa nội tâm thật lâu sau trầm giọng hỏi:
- Nói có thật không?
Trần Trầm vỗ ngực bảo chứng:
- Đương nhiên thật!
- Có dám thề không?
Trần Trầm nghe vậy trầm mặc xuống, giây lát mới thản nhiên nói:
- Có gì không dám? Tà tu các ngươi chắc biết Phá Ách Ấn chứ? Ta nguyện ý thề với trời, nếu là ta lật lọng thì cho Phá Ách Ấn giáng xuống người của ta!
Người áo đen kia nghe vậy rung động thay đổi sắc mặt.
Gã không ngờ người này thật sự thề, còn thề độc như vậy.
Gã đương nhiên có nghe về cấm kỵ của tà đạo Phá Ách Ấn, nguyên tà đạo phát triển đến nay hơn một vạn, ở mặt ngoài có ba tiền bối bị trên trời giáng xuống Phá Ách Ấn.
Cuối cùng đều không ngoại lệ bị vây công chết.
Ngầm còn có hai tiền bối không bị phát hiện, nhưng về sau khi độ kiếp đều bị lôi kiếp càng lợi hại đánh chết.
Trong tà đạo có một truyền thuyết, Phá Ách Ấn đại biểu cho chết chắc.
Nghĩ đến đây, gã tin tưởng Trần Trầm hơn, lại giãy giụa một lát sau, cắn răng nói:
- Thế lực của chúng ta tên là . . . Thiên Tà, truyền thừa đến nay gần vạn năm, là tổ chức của tu sĩ tà đạo và một số người không được thế lực tiếp thụ nên đoàn kết lại với nhau . . .
Người áo đen bắt đầu chậm rãi giới thiệu lai lịch của Thiên Tà.
Thiên Tà do đại năng tà đạo sáng lập, trong tổ chức hoặc là tà tu hoặc tu sĩ làm việc ác lớn bị truy nã. Tóm lại là người tội nghiệt ngập trời, chết một trăm lần đều không đáng giá đồng tình.
Lúc bình thường thì tổ chức này khá rời rạc, nhưng đến lúc đại chiến thì tổ chức sẽ tự động chuyển biến sang tổ chức hắc ám hiệu suất cực cao, cấp bậc trên dưới rõ rệt, phát tài chiến tranh lớn, điên cuồng mở rộng thực lực.
Đợi đến khi chiến tranh kết thúc thì tiếp tục ẩn nấp.
. . .
Nghe gã giới thiệu một loạt, Trần Trầm hỏi thẳng:
- Người mạnh nhất hiện nay trong tổ chức của các ngươi là ai? Hẳn là có đại năng Luyện Hư chứ?
Trần Trầm hỏi như vậy không phải đoán mò.
Người này đã là tu vi Nguyên Thần đỉnh, bên trên gã nhất định là cường giả Luyện Hư.
Hơn nữa lúc trước Khương Vương nói với hắn là phải cẩn thận đại năng Luyện Hư nào đó của Linh Hư Khí Tông.
Nay xem ra tám chín phần mười Khương Vương liên quan đến tổ chức này.
Người áo đen nghe Trần Trầm hỏi, cắn rách môi, đặt quyết tâm thật lớn mới giãy giụa nói:
- Có, ta không biết thân phận cụ thể, nhưng ta biết trong đó một người là bán yêu, ẩn núp trong Linh Hư Khí Tông. Còn có một người là đại năng yêu tộc tu tà đạo, không đến từ tộc nào trong tám đại yêu tộc, nhưng thực lực vô cùng mạnh mẽ, là Thiên Tà đạo chủ đương thời.
Trần Trầm thầm khiếp sợ:
- Không ngờ yêu tộc cũng tu luyện công pháp tà đạo!
Đương nhiên, càng làm cho hắn khiếp sợ là Luyện Hư yêu tộc và cường giả Luyện Hư ẩn núp trong nhân tộc đến từ cùng một tổ chức.
Lượng tin tức quá lớn, quá nhiều thứ ẩn giấu sau lưng, trong một chốc Trần Trầm không dám suy nghĩ sâu xa.
Trần Trầm yên lặng trầm tư một lát sau hỏi:
- Còn gì muốn nói nữa không?
Người áo đen cầm đầu lắc đầu, ánh mắt hơi có chút mơ hồ:
- Hết rồi.
Trần Trầm khẽ ừ, mặc kệ gã nói thật hay giả, hắn quay đầu nhìn Thanh Lâm, nàng liếc hướng mấy đại hải yêu.
Giây tiếp theo, gió bão phô thiên cái địa thổi quét người áo đen còn sống sót.
Người áo đen cầm đầu tức giận quát:
- Vô sỉ lão tặc! Ngươi lật lọng!
Tuy gã có nghĩ đến kết quả này, nhưng sau khi hy vọng duy nhất bị bóp tắt thì trong lòng vẫn không kìm được điên tiết.
Trần Trầm nghe vậy sắc mặt có chút khó coi, hắn thường bị mắng vô sỉ tiểu tặc, nhưng lần đầu tiên nghe mắng vô sỉ lão tặc.
- Thật là tìm cái chết!
Vừa dứt lời, gió bão càn quét qua hai mươi mấy người áo đen.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Vang lên một chuỗi tiếng nổ, hai mươi mấy người áo đen bị diệt hơn phân nửa, còn lại các cường giả Nguyên Thần cũng bị thương thân thể, chỉ còn Nguyên Thần trôi nổi.
Đại hải yêu con cua phát ra tiếng gầm như rồng ngâm:
- Grao!
Bị tiếng gầm chấn, vài Nguyên Thần nháy mắt vụt tắt ánh sáng, vô cùng yếu ớt.
Trần Trầm ngẫm nghĩ, không vội giết bọn họ.
Có lẽ đám Nguyên Thần này còn biết tin tức nào khác, không chừng sau này còn có chỗ cần dùng.
Do dự một lát sau, Trần Trầm phong ấn các Nguyên Thần nhốt trong Tiểu Vô Ưu Tiên Cung.
Dù sao lúc bình thường không dùng được Thanh Lâm, cho nàng kiêm chức làm cai ngục vậy.
. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận