Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 421: Thong Dong Cứu Người

Chương 421: Thong Dong Cứu NgườiChương 421: Thong Dong Cứu Người
         Một bên Chu Lộ nghe vậy thần sắc đại biến, ngay từ đầu còn có chút thong dong thần tình lập tức trở nên thất kinh lên.
Phải biết đây chính là cường giả Phân Thần tối đỉnh, chạy tới nơi này căn bản không hao phí bao lâu thời gian.
Trần Trầm liếc mắt nhìn hắn, không nói hai lời mang theo xích bào tu sĩ kia bay về hướng Tây.
Lúc nãy xích bào tu sĩ nhắc đến môn phái nhỏ ở phương Bắc ba ngàn dặm, Trần Trầm không thể trực tiếp đi hướng bắc, nếu không sẽ vừa vặn gặp Ma Tôn, vậy sẽ xong đời, cho nên mới lượn quanh phương hướng khác.
Chu Lộ thấy vậy cắn răng đi theo sau.
Ước chừng phi hành một khắc đồng hồ, bên trong lệnh bài đưa tin của xích bào tu sĩ truyền đến cái kia Nhị Ma Tôn hỏi thăm.
- Ngươi ở chỗ nào? Tu sĩ đạt được trọng bảo ở đâu?
Trần Trầm nhìn cái kia xích bào tu sĩ liếc mắt, bờ môi động mấy lần, xích bào tu sĩ lập tức hiểu ý, trả lời:
- Đại nhân, hắn bay theo hướng Nam, bởi vì tu vi của hắn cao, ta không dám áp quá gần, chỉ có thể thông qua Linh Lực ba động sót lại một chút trong không khí đuổi theo tung tích hắn, còn mời Ma Tôn đại nhân thứ lỗi.
Nói xong câu đó, xích bào tu sĩ theo bản năng xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, chỉ là mới vừa duỗi ra tay, mới ý thức được mình bây giờ chỉ là một Nguyên Thần mà thôi, nơi nào có mồ hôi lạnh gì đó?
- Một khắc đồng hồ thời gian đã có thể đến vị trí của chúng ta lúc trước, tốc độ kia nhanh hơn ta không ít.
Trong lòng Trần Trầm yên lặng tính toán, lúc này đám người bọn họ cách môn phái nhỏ này còn khoảng mấy trăm dặm.
...
Lại qua nửa khắc đồng hồ, Trần Trầm rốt cục nhìn thấy cái gọi là môn phái nhỏ kia.
Tông môn tên là Đào Hoa tông, trong tông môn khắp nơi đều là cây đào, so với Lê Tiên tông, nơi này oanh oanh yến yến hơn nhiều, Trần Trầm dùng thần thức quan sát một phen, thậm chí cũng không phát hiện một nam tu.
Suy tư chốc lát, Trần Trầm đem xích bào tu sĩ phong ấn lại, còn mình hóa thành bộ dáng xích bào tu sĩ, áp giải Chu Lộ quang minh chính đại hướng về sơn môn Đào Hoa tông.
Chưa bước vào sơn môn, một âm thanh mang theo mị ý tại vang lên bên tai.
- Xích Giác, ngươi trở về làm gì?
Trần Trầm cung kính nói:
- Ma Tôn đại nhân ra ngoài tầm bảo, sợ nơi này có biến, cho nên mệnh ta trở về thủ vệ.
- Hừ, ma quỷ kia cũng thật là không tín nhiệm ta, thanh niên bên cạnh ngươi này là ai?
Thanh âm kia bất mãn hừ lạnh một tiếng, lập tức lại nhắc tới Chu Lộ.
- Trên đường bắt được một tu sĩ, xem ra đang điều tra Linh Kim thành, ta thấy hắn thực lực không mạnh, nên thuật tay bắt trở về.
- Ha ha, ngươi vẫn đúng là không phải thứ tốt.
Tiếng nói vừa dứt, trận pháp sơn môn bị mở ra, Trần Trầm hữu kinh vô hiểm lăn lộn đi vào.
Không thể không nói, lần này vẫn phải may mắn mà có Lê Tương cho hắn mặt nạ dịch dung, nếu không hắn nào có dễ dàng trà trộn vào đến như vậy?
Về phần đám kia tu sĩ kia bị giam giữ ở nơi nào, hắn thật sớm đã hỏi thăm xích bào tu sĩ kia, giờ đây dưới thần thức chỉ dẫn, có thể nói là quen việc dễ làm.
Trần Trầm bộ pháp cực nhanh, chỉ trong chốc lát đã đi tới mật lao giam giữ tu sĩ.
May mắn là Nhị Ma Tôn kia đi rất vội vàng, căn bản không bố trí lên mật lao trận pháp quá mức kiên cố.
Sau khi Trần Trầm thoải mái phá vỡ cấm chế mật lao thì đường hoàng đi vào.
Bên trong mật lao đen kịt, mới vừa mở cửa ra đã có một cỗ khí tức âm u lạnh lẽo đập vào mặt.
Trừ cái đó ra, ở chỗ sâu trong mật lao còn thỉnh thoảng truyền đến mấy thanh âm kêu thảm thiết, làm cho nguyên bản mật lao phi thường khủng bố hiện ra càng âm u.
Chu Lộ không thể chờ đợi muốn đi về chỗ sâu, lại bị Trần Trầm kéo lại.
- Đừng xúc động, bây giờ nhất cử nhất động của chúng ta nói không chừng đều có người chú ý.
Nghe được thần thức truyền âm của Trần Trầm, Chu Lộ đè nén cảm xúc trong lòng, cúi đầu, bộ pháp nhanh chóng chậm dần.
Hai người càng đi chỗ sâu để ý trong cảm giác đè nén càng mạnh, mà tiếng kêu thảm thiết kia cũng càng ngày càng rõ ràng.
Lại lần nữa mở ra một cánh cửa lớn, hình ảnh giống như Địa Ngục chiếu vào tầm mắt Trần Trầm.
Đây là một đại điện vô cùng to lớn, trong đại điện có hàng trăm trụ đồng cao lớn hiện đầy trận văn.
Mà lúc này, bên trên những cái đồng trụ này đều cột người, những người này đều không ngoại lệ, tất cả đều rất tiều tụy, thân thể đã đến bên bờ biên giới sắp sụp đổ.
Trên mỗi cái trụ đồng đều có một đạo hắc khí, đang không ngừng ăn mòn tu sĩ bị trói ở bên trên đồng trụ.
Về phần những tiếng kêu thảm thiết kia, có đến từ tu sĩ bị trói, cũng có phát ra từ bên trong hắc khí kia, giống như hắc khí kia có sinh mệnh.
Ai có thể nghĩ tới ở dưới mặt đất một mảnh đào viên lại cất giấu một nơi đáng sợ như vậy?
- Thủ đoạn thật tà ác...
Trần Trầm chau mày, sau khi thần thức quét sạch một phen, rất nhanh ở trên trụ đồng tìm được sư tổ Thanh Mộc.
Lúc này, Thanh Mộc quần áo lam lũ, vết máu đầy người, bên trên tóc hoa râm dính vết máu đỏ thẫm, trông như người chết.
Tuy trong lòng lo lắng, nhưng bước chân của Trần Trầm vẫn rất bình ổn, đi ra mấy bước mới đi đến trước mặt Thanh Mộc.
Hình như cảm ứng được có người tới, mí mắt rủ xuống của Thanh Mộc hơi run rẩy một thoáng, yếu ớt nói:
- Ta không phải đã nói rồi sao? Linh Lung Thần Kim đã mất ta đây... Ta chỉ là một Luyện Đan Sư mà thôi, muốn Linh Lung Thần Kim kia làm gì?
Nhìn hắn thảm thương, trong lòng Trần Trầm thở dài, bất động thanh sắc đút một viên đan dược vào trong miệng hắn.
Làm Luyện Đan Sư, Thanh Mộc tự nhiên biết mình nuốt vào là đan dược gì, cả người nháy mắt tinh thần tỉnh táo, ngẩng đầu lên.
Xích bào tu sĩ trước mặt hắn gặp qua, chỉ nhưng mà hôm nay dường như có chút không giống.
Trần Trầm lại không nhìn hắn, mà nhìn về phía hắc vụ bồng bềnh thấm thoát phía trên trụ đồng.
Thứ này hình như có linh trí, có chút giống thiên ma đại kiếp lúc trước mình gặp được.
Suy nghĩ một chút, Trần Trầm đưa tay ra, thôi động Hạo Nhiên Thánh Quang Quyết, hắc vụ kia kịch liệt chấn động cuối cùng vẫn không cách nào kháng cự bị Hạo Nhiên Thánh Quang Quyết tịnh hóa.
Cảm thụ được lực lượng thần thức của mình, Trần Trầm không khỏi cảm giác than Hạo Nhiên Thánh Quang Quyết này cường đại.
Đến Thượng giới, hắn tự nhiên biết Hạo Nhiên Thánh Quang Quyết thuộc về phạm trù bí thuật.
Chính là bí thuật nghịch thiên như Hạo Nhiên Thánh Quang Quyết, hắn quả thực chưa nghe nói qua, coi như là Vạn Binh Quyết kia cũng kém xa tít tắp.
Sau khi hắc vụ bị thôn phệ, linh quang bên trên đồng trụ bắt đầu chậm rãi lờ mờ, cuối cùng Thanh Mộc theo đồng trụ bên trên chậm rãi trơn trượt rơi xuống.
- Sư tổ, an tâm chớ vội.
Trần Trầm thần thức truyền âm một câu, ánh mắt Thanh Mộc nguyên bản lờ mờ bỗng nhiên lóe lên một đạo quang mang, trong đó tràn đầy khiếp sợ kinh ngạc khó có thể tin.
Nhưng mà những tâm tình này thoáng qua biến mất, chỉ trong chớp mắt, Thanh Mộc lại biến thành bộ dáng nửa chết nửa sống kia.
Trần Trầm buông sư tổ xuống, chậm rãi đi đến trụ đồng kia, đút xuống đan dược, thôn phệ hắc vụ một mạch mà thành.
Cái kia nước chảy mây trôi, tư thái không hoảng hốt chút nào, ngược lại không giống như là đang giải cứu con tin, mà là đang đưa con tin xuống, áp giải ra pháp trường.
Chỗ không xa, Chu Lộ tuân theo Trần Trầm phân phó không nhúc nhích, như thế yên lặng nhìn Trần Trầm thao tác.
Nói thật, năng lực của người này đã vượt xa khỏi hắn tưởng tượng.
Nếu không phải gặp được người này, hắn hiện tại có lẽ còn như con ruồi không đầu loạn lắc ở trong phế tích Linh Kim thành, nơi nào có cơ hội nhanh như vậy đã tìm đến sư phụ?
Mắt thấy sư phụ cũng được Trần Trầm cứu, trong lòng Chu Lộ nhẹ nhàng thở ra, đồng thời đối với Trần Trầm tràn đầy cảm kích và khâm phục.
Nhưng mà, sau khi giải cứu hai mươi tu sĩ, âm thanh kiều mị ở bên ngoài mật lao lại lần nữa truyền đến.
- Xích Giác, ngươi đang làm cái gì? Chẳng lẽ muốn mang bọn hắn nhốt tới nơi khác?
Nói thật, nhìn động tác bình tĩnh của Xích Giác, Tông chủ Đào Hoa tông đều không ngờ tên này thật ra là đang cứu người.
- Vâng, Ma Tôn đại nhân nói giam giữ ở đây không an toàn.
Trần Trầm bình thản nói.
- Ồ? Là như vậy phải không? Vậy ta hỏi Ma Tôn một chút.
Dứt lời, nàng lấy ra một lệnh bài đưa tin, mà không khí trong mật thất cũng trong nháy mắt này trở nên quỷ dị.
Bạn cần đăng nhập để bình luận