Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 289: Có mười vạn linh thạch . . . nào đáng gì?

Chương 289: Có mười vạn linh thạch . . . nào đáng gì?Chương 289: Có mười vạn linh thạch . . . nào đáng gì?
         Mấy ngày kế tiếp, Trần Trầm tham khảo mô thức quản lý vạn doanh của vài công ty siêu lớn ở kiếp trước để định ra phương án quản lý môn phái.
Dù sao đây là tông môn của mình, còn là tông môn mới, Trần Trầm thao tác hoàn toàn không lo lắng gì.
Bộ phương án này tiên tiến hơn bộ phương án Thiên Vân Tông cũ gấp vô số lần.
Dựa theo hắn tính toán, bộ biện pháp quản lý này mà bán cho tông môn khác thì đáng giá một nghìn vạn linh thạch.
Nghĩ đến đây, Trần Trầm hơi cảm thán.
Con người của hắn dựa vào mức độ đẹp, tài hoa, tu vi đều có thể lăn lộn rất tốt, khi ba thứ cùng tập trung vào một người thì trên trời sẽ đố kỵ.
Hi hi!
Trần Trầm vừa quy hoạch vừa cười khờ.
Trong viện lạc, Tiểu Hoa đang hát, Tiểu Hoàng đang moi đất, khung cảnh hài hòa.
Lúc này, hư không sau lưng Trần Trầm đột nhiên dao động, Viên Kình Thiên hiện hình, khẽ nói:
- Sư huynh, một tu sĩ Nguyên Thần cảnh đến sơn môn, nói muốn đầu nhập vào Vô Phong Sơn chúng ta.
Mắt Trần Trầm sáng rực, mới lập tông vài ngày, chưa loan tin ra mà đã có tu sĩ Nguyên Thần đến đầu nhập.
Không lẽ người ta đến vì sức hấp dẫn nhân cách của mình?
Nghĩ đến đây, Trần Trầm bỗng nhiên đứng lên, trịnh trọng nói:
- Kình Thiên, đối với cường giả đầu tiên nghe tiếng tìm tới, đầu nhập Vô Phong Sơn thì chúng ta phải tiếp đãi thật nghiêm túc!
Vừa dứt lời, Viên Kình Thiên còn chưa phản ứng lại, Trần Trầm đã biến mất tăm, chỉ còn lại một chiếc giày bơ vơ tại chỗ, không biết có ý nghĩa gì không.
. . .
Trần Trầm một chân mang giày đi tới trước sơn môn, vẻ mặt cầu hiền như khát.
Đập vào mắt là một tu sĩ áo xanh trung niên mặt trắng không râu, sắc mặt có chút âm trầm, tựa hồ tâm tư rất nặng, đôi mắt tam giác khi thấy Trần Trầm thì nheo lại.
Nhìn người bề ngoài như thế, nụ cười đông bên môi Trần Trầm.
Tuy hắn không phải loại người trông mặt mà bắt hình dong nhưng vẻ ngoài của người này cực kỳ giống kẻ xấu.
Tu sĩ áo xanh quan sát Trần Trầm một lúc rồi giọng khô khan hỏi:
- Các hạ là sơn chủ của Vô Phong Sơn này, Trần Trầm?
Trần Trầm âm thầm thay đôi giày, người ta không tự giới thiệu mà hỏi mình trước, cực kỳ vô lễ, xem bộ dạng không giống như thật lòng đầu nhập vào, hắn không hứng thú diễn tiết mục cầu hiền như khát.
- Không sai, đạo hữu đến Vô Phong Sơn ta là vì gặp khó xử gì sao? Nếu thiếu mấy viên linh thạch hoặc thiếu cơm thì ta có thể hơi tiếp tế một chút cho đạo hữu.
Trần Trầm nói câu này mang hơi hướm trào phúng, đối phương vô lễ, hắn cũng lười khách khí.
Tu sĩ trung niên:
- Tuổi còn trẻ đã có tu vi Nguyên Thần sơ kỳ, quả nhiên bất phàm.
Giây sau, khí thế trên người gã thay đổi, một pháp bảo hình giọt nước màu xanh bắn ra từ miệng gã, bay thẳng tới mặt Trần Trầm.
Trần Trầm giật mình kêu lên:
- Mợ nó!
Hắn không ngờ người này chẳng nói chẳng rằng trực tiếp ra tay, còn ở trước sơn môn Vô Phong Sơn.
Quả thực là kiêu ngạo cuồng vọng chưa từng thấy!
Không kịp nghĩ nhiều, linh khí hộ thể trên người Trần Trầm bỗng đậm đến cực độ, cùng lúc đó, sáu món bảo bối phòng hộ bay ra từ trữ vật giới của hắn, che ở trước mặt.
Trong phút bối rối, hắn cũng chỉ có thể làm đến như vậy, một phần là nhờ thần thức của hắn mạnh mẽ.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Vang một chuỗi tiếng nổ, sáu món bảo bối phòng hộ nổ tung, nhưng pháp bảo hình giọt nước cũng thành nỏ mạnh hết đà, va chạm vào linh lực hộ thể của Trần Trầm, nó rung mạnh một cái rồi biến thành bột mịn.
Nhưng một đợt rung động đã làm Trần Trầm cảm giác thân thể khó chịu, lập tức phun ra một ngụm máu tươi.
Tu sĩ trung niên hết sức kinh ngạc nói:
- Vậy mà còn chưa chết?
Gã vừa nói vừa vỗ chưởng xuống đầu Trần Trầm, rõ ràng muốn một kích đưa hắn vào chỗ chết.
Trần Trầm gầm lên:
- Ngươi thật là tìm cái chết!
Hắn bỗng nhiên ngẩng đầu lên, Ngưng Thần Châu bắn ra một thần thức công kích trúng đầu tu sĩ trung niên.
Tu sĩ trung niên kêu rên một tiếng, nét mặt trở nên thống khổ vô cùng. Thừa dịp này, Vạn Hóa Thần Phong bỗng nhiên bay ra, một kiếm chém gã thành hai khúc.
Chờ khi tu sĩ trung niên lấy lại tinh thần thì mới phát hiện chính mình chỉ còn lại Nguyên Thần, mặt lộ nét vừa kinh vừa giận.
- Một tiểu tử vừa bước vào Nguyên Thần cảnh . . .
Bùm!
Không chờ gã nói câu sau thì một thần lôi màu vàng đánh vào Nguyên Thần của gã.
Nguyên Thần vốn hơi mạnh lập tức tối xuống, trở thành ảo ảnh như có như không, dường như tùy thời đều sẽ biến mất.
Lúc này, tu sĩ khác trong Vô Phong Sơn đã nghe thấy động tĩnh chạy lại đây, khi thấy vệt máu bên khóe môi Trần Trầm thì cực kỳ tức giận, lập tức bao vây Nguyên Thần yếu ớt của tu sĩ trung niên.
Giọng của Trần Trầm sắc lạnh:
- Bắt lấy hắn, hỏi rõ lai lịch!
Trong lòng Trần Trầm nghĩ lại mà sợ, nếu mới nãy bị pháp bảo hình giọt nước đánh trúng đầu thì e rằng thân thể sẽ nát bấy.
Tuy Bất Diệt Chi Thể lợi hại nhưng mất đầu thì không ai biết có thể khôi phục hay không, hắn chưa thử bao giờ.
Nếu Vô Phong Sơn thành lập chưa được vài ngày mà lão tổ sáng lập phái bị người đánh lén hủy đi thân thể ngay trước sơn môn, đồn ra ngoài sẽ mất mặt chết!
Dù về sau Vô Phong Sơn trở thành môn phái mạnh nhất thì điểm đen này sẽ không biến mất!
Quan trọng hơn là . . .
Thân thể bị nát, hắn biết đi đâu tìm thân thể mới có thiên tư tuyệt vời, anh tuấn tiêu sái, khí vũ hiên ngang, phong độ phiên phiên giống y như vậy?
Không có đâu, nhìn khắp nhân tộc đều không có.
Ài.
Trần Trầm tự than thở, trong lòng quyết định lát nữa hỏi rõ xuất xứ rồi sẽ dùng Hạo Nhiên Thánh Quang Quyết tịnh hóa người kia, cho gã biết cái gì là tàn nhẫn.
. . .
Một lát sau, Viên Kình Thiên vẻ mặt xấu hổ lại gần báo cáo:
- Sư huynh, đã hỏi ra xuất xứ của người kia, là tội phạm truy nã của Đại Sở, một trong bốn đại hoàng triều, tên Phùng Khánh, bởi vì giết người cướp đoạt chiến lợi phẩm mà bị Đại Sở truy nã, còn về tại sao muốn ám sát sư huynh thì hắn không chịu nói.
Trần Trầm nghiến răng hỏi:
- Tiền thưởng bao nhiêu?
Giọng Viên Kình Thiên bình tĩnh nói:
- Mười vạn linh thạch.
Nếu là trước kia, nghe con số này Viên Kình Thiên nhất định sẽ khiếp sợ cảm thán một phen, nhưng hôm nay tâm trạng của gã đã thay đổi.
Có mười vạn linh thạch . . . nào đáng gì?
Bạn cần đăng nhập để bình luận