Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 139: Môn Chủ Khí Bộ Điên Cuồng

Chương 139: Môn Chủ Khí Bộ Điên CuồngChương 139: Môn Chủ Khí Bộ Điên Cuồng
         Trần Trầm khẽ gật đầu, có hơi ngượng ngùng nói:
- Mấy vị có thể tránh đi một chút được không? Ta tích sút có hơi ít, sợ mọi người thấy lại chê cười.
Nghe nói thế, Thiết Cuồng nhíu mày, xoay người rời đi. Không ngờ là là tên thiếu môn chủ Ma môn tân nhiệm này lại trọng sĩ diện đến vậy.
Bất quá, hắn cũng lười so sánh với hắn ta. Trong Ma môn không thiếu người lập dị, như tên kia cũng không có gì là lạ.
Lúc này, trong mắt Chu Phong cùng Chu Sơn chỉ có Thiết Cuồng, hai người không chút do dự đi theo ra ngoài.
Đợi bọn họ đi rồi, mắt Trần Trầm lóe lên, bắt đầu đổ tài liệu vào lò luyện khí.
- Tài liệu luyện khí lúc trước truy tung được, đổ vào.
- Tài liệu tìm được lúc đi đến Hỏa Diệm sơ mạch, đổ vào.
- Mười cái nhẫn trữ tài liệu luyện khí của Vô Tâm Tông, đổ vào.
- Của Chu Nhân Long cho, đổ vào.
- Đổ hết!

Ầm ầm!
Một tiếng nổ kinh thiên, Vạn Hóa Thần Kim đột nhiên bành trướng gấp trăm lần, thoáng cái chuyển thành kim hồng sắc.
Không đợi Trần Trầm kịp phản ứng, toàn bộ lò luyện chất đầy chất thải.
Kế đó, Vạn Hóa Thần Kim không ngừng phun lên canh kim chi khí. Khí kình cường đại tứ tán, trực tiếp oanh Luyện Khí Các thành phế tích. Đồng thời không quên để lại trên người Trần Trầm bảy tám vết thương.
Thấy một màn như vậy, Trần Trầm trợn mắt há hốc mồm, mười cái nhẫn trữ vật trong tay đương trường rơi xuống đất…

- Chuyện gì xảy ra?
Thiết Cuồng lao nhanh đến trước lò luyện đan, nhìn chất thải trong lò, lại nhìn Vạn Hóa Thần Kim phát ra kim hồng sắc, không ngừng lắc lư tạo thành chấn động khủng bố, trong mắt hắn chợt lóe quang mang.
Bất quá, quang mang này rất nhanh biến mắt, Thiết Cuồng lại lần nữa khôi phục bình thản.
Thế nhưng Trần Trầm đã sắp hỏng mất.
Vừa rồi, cái đầu trọc của tên môn chủ Khí bộ này lại phát sáng, hiện tại đã sắp chiếu sáng cả căn phòng rồi, vậy mà hết lần này đến lần khác hắn vẫn còn giả bộ thong dong bình tĩnh.
Làm ơn đi, lão ca, cái đầu trọc của ngươi đã sớm bán rẻ ngươi rồi.
Muốn gì thì cứ nói thẳng một lời đi? Muốn cướp hay gì hả?
Ta tuy thực lực kém, nhưng ta dám tiếp nha! Ngươi đừng có hù dọa người khác kiểu đó nữa được không?
Nhìn Khí bộ môn chủ, khí tức trên người Chu Phong cùng Chu Sơn đã sớm không thể ngăn lại được, bắt đầu bạo phát, nghiền ép về phía Thiết Cuồng.
Thiết Cuồng vẫn thờ ơ, từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một cái lò luyện cỡ nhỏ, thả Vạn Hóa Thần Kim vào đó, sau đó nhìn Trần Trầm, trầm giọng nói:
- Nhỏ máu vào đi, thứ này chỉ có nhiễm khí tức của ngươi mới có thể trở thành bổn mạng pháp bảo của ngươi, ngươi càng nhỏ nhiều máu, ngày sau sử dụng càng thuận buồm xuôi gió, người khác có muốn đoạt cũng khó.
Nghe nói thế, Trần Trầm cũng ngoan tâm, hắn thật không biết Thiết Cuồng muốn làm gì, nhưng nếu hắn ta đã nói nhỏ càng nhiều máu càng khó bị cướp, vậy thì hắn cũng chẳng khách khí!
Không chút do dự, Trần Trầm trực tiếp cắt động mạch chủ, máu tươi phun ra như suối.
Hôm nay, hắn thật muốn cho người ở đây thấy, cái gì mới thật sự là ngoan tâm.
Cũng âm thầm cảnh cáo những kẻ dám đánh chủ ý lên hắn! Dám đắc tội hắn sẽ có kết cục như thế nào… Tự biết!
Quả nhiên, nhìn thấy Trần Trầm chơi liều, trong mắt ba gã cường giả Nguyên Anh lóe lên một tia kinh ngạc.
Cái này cũng chỉ có Luyện Thể Nhất Mạch mới dám làm như vậy, nếu là người của phân bộ khác, chỉ sợ là đã sớm đi chầu rồi.
Trần Trầm đưa cánh tay phải phun máu ra, ánh mắt liếc nhìn Thiết Cuồng, lộ rõ ý cảnh cáo, cùng lúc đó, xuất từ nhẫn trữ vật trên tay trái ra một củ Xích Tham (Nhân sâm đỏ).
Rắc!
Hung hăng cắn một ngụm, hệt như nhai củ cải trắng, không chút che dấu hung tàn.
Hai người Chu Phong, Chu Sơn đều bị Trần Trầm dọa sững sờ.
Cái này… Thực cmn, dưới tác động của linh lực, máu phun ra đã vượt quá lượng máu một người có, không biết còn tưởng hắn ta đang mổ heo đấy.
Thiết Cuồng lại thờ ơ, ngoại trừ cái đầu trọc ngày càng sáng hơn thì không có biến hóa nào khác.
Một lát sau, Trần Trầm rốt cuộc thu tay về, sắc mặt tái đến doạn người, bất quá, tàn nhẫn trong mắt vẫn không tán đi.
Luận hung tàn, hắn còn chưa thua ai đâu!
Nhìn Vạn Hóa Thần Kim đã hoàn toàn bị mấu tươi thấm ướt, Thiết Cuồng thỏa mãn gật đầu, sau đó vung mạnh tay lên, pháp bảo hình dáng cái hũ lại lần nữa xuất hiện, trút ra đại lượng thần tích dung nham, bao phủ Vạn Hóa Thần Kim.
- Vạn Hóa Thần Kim này không cần rèn vẫn có thể huyễn hóa ra hình dáng ngươi muốn, bất quá phải để nó ở đây từ từ tiêu hóa thần tính hấp thu được đã.
- Đại khái khoảng bảy ngày, bảy ngày sau, nó sẽ trở thành bổn mạng pháp bảo của ngươi.
Nghe thế, nội tâm Trần Trầm khẽ thở ra.
Đồng thời, cũng buông lỏng cảnh giác với Thiết Cuồng. Xem ra, tên môn chủ Khí bộ này chỉ là tính tình quái đản thôi, cũng không có tâm tư gì khác.
Nghĩ đến đây, hắn theo bản năng muốn cám ơn một chút. Hơn nữa còn phải nghĩ cách đền bù tổn thất của môn chủ Khí bộ.
Dù sao người ta không công ném đi nhiều tài liệu luyện khí như vậy, đó cũng không phải là con số nhỏ nha.
Nhưng đúng lúc này, tình huống phát sinh đột biến.
Ba đạo khí tức Nguyên Anh đột nhiên bộc phát, trực tiếp đẩy Trần Trầm lui về sau bảy tám bước, đợi đến khi hắn lấy lại tinh thần thì phát hiện Thiết Cuồng đang lao vào dung nham nóng chảy trong lò luyện, điên cuồng gào thét.
- Đừng cản ta!
Lúc này đây, cái đầu trọc của hắn đã tối xuống, trên mặt lộ rõ thần sắc điên cuồng.
Phía sau hắn, Chu Phong, Chu Sơn gắt gao nắm chặt cánh tay hắn, không cho hắn di động nửa bước.
Khí tức của ba gã Nguyên Anh tạo thành phong bạo, trực tiếp thổi tan phế tích bốn phía, rất rõ ràng, thời khắc này, cả ba đã vận dụng toàn lực.
- Các người đừng cản ta! Để ta dung hợp, ta muốn làm khí linh của thần khí này!
Thiết Cuồng gào lên, Trần Trầm kinh ngạc đến mức thiếu chút rớt cằm.
Tên này đang nói gì hả? Dung hợp với Vạn Hóa Thần Kim? Đó không phải tự sát sao?
Nghe hắn nói, Chu Phong giận giữ hét lên:
- Lão Thiết! Ngươi đừng có xúc động! Ma môn ta còn cần ngươi!
Chu Sơn cũng mắng theo:
- Lưu lại tấm thân hữu dụng, cống hiến cho Ma môn không phải tốt sao?
- Các ngươi thì biết gì? Có thể trở thành khí linh của pháp bảo! Đó là một loại vinh quang! Ma môn là cái thá gì? Buông lão tử ra! Lão tử muốn tiến vào!
Thiết Cuồng vừa gào thét vừa giãy dụa.
Xa xa, Trần Trầm run lẩy bẩy, trong đầu không ngừng xuất hiện cảnh tượng môn chủ Khí bộ trở thành khí linh, nửa đêm bay ra, cái đầu bóng lưỡng của hắn liên tục lóe sáng.
Cnm… Ta tuyệt đối không thể để tên Thiết đần độn này trở thành khí linh.
- Môn chủ đã sớm dự liệu ngươi sẽ làm như vậy, cho nên bảo chúng ta đến phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn phát sinh. Có chúng ta ở đây, ngươi đừng hòng!
- Lão Chu! Là huynh đệ thì buông ta ra! Để ta thành đạo. – Thiết Cuồng vẫn đang gào thét, lúc này, một đạo khí tức khủng bố giáng xuống, trực tiếp oanh trên người hắn, trấn áp hắn trên mặt đất, không thể động đậy.
Cùng lúc đó, xa xa vọng đến âm thanh tức giận của Chu Nhân Long.
- Thiết Cuồng, ngươi còn ẩu tả, có tin ta rút hồn ngươi ra, dung hợp vào cái bô không hả?
Nghe thế, điên cuồng trên mặt Thiết Cuồng thoáng chốc biết mất, chuyển thành đau đớn cùng không cam lòng, nước mắt nóng hổi không ngừng trào ra, nhuộm ướt vạt áo.
- Môn chủ… Ngươi vì sao không thành toàn ta? Ô ô ô…
Thấy vậy, Trần Trầm á khẩu, hóa ra Chu Nhân Long nói phòng ngừa ngoài ý muốn phát sinh chính là như vậy, hắn còn tưởng phòng cướp chứ…
Xem ra, đúng là mình tự đa tình rồi.
Bất quá, tên môn chủ Khí bộ này cũng thật là cái ngoan nhân. Nói tự sát liền tự sát, không chút do dự, mình so với hắn, tính ra vẫn còn kém một chút.
- Trương Thần, lò luyện này ta sẽ trông coi, ngươi không cần lo lắng. Hiện tại, ngươi mau đưa tên điên này đến Đại Tấn, ta không rãnh trông chừng hắn.
Nghe thấy Chu Nhân Long phân phó, Trần Trầm gật đầu lia lịa, nhìn về phía Vạn Hóa Thần Kim trong lò.
Lúc này, Vạn Hóa Thần Kim đang chậm rãi hấp thu máu của hắn, linh tính tựa hồ càng lúc càng sung túc, khiến nội tâm hắn sinh ra một tia cảm ứng.
Chỉ có điều, không biết Vạn Hóa Thần Kim khiến cho môn chủ Khí bộ phải chết không sống sau khi tiêu hóa hết thần tính sẽ triển lộ mũi nhọn như thế nào?
Bạn cần đăng nhập để bình luận