Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 241: Thị phi thành bại quay đầu không

Chương 241: Thị phi thành bại quay đầu khôngChương 241: Thị phi thành bại quay đầu không
         Hễ là hải yêu sinh ra linh trí đều ló đầu ra khỏi mặt biển, không nhúc nhích nhìn bóng dáng nhỏ bé trên người cua khổng lồ, dường như chờ đợi hạ đạt mệnh lệnh.
Lục Đậu lại gầm lên:
- Hú!
Bầy hải yêu an tĩnh một lát sau, tất cả đều lặn xuống biển, di chuyển về hướng đông sâu trong Vô Tận Hải.
Ba đại hải yêu Luyện Hư cũng vậy.
Trong phút chốc sóng biển cuồn cuộn đổ về phương đông.
Thuyền lớn và tu sĩ nhân tộc ở giữa thì bị chúng nó lãng quên.
Người thần bí trông thấy cảnh này, trên nét mặt dần cứng ngắc, trong làn điệu thê lương chất chứa một chút nôn nóng bất an.
Tu sĩ khác không dám nhúc nhích, sợ quấy rầy đàn đại gia hải yêu rời đi.
Bầy hải yêu càng lúc càng xa, tiếng sáo ngắn của người thần bí vì nôn nóng mà lạc nhịp. Đám tu sĩ bị thương nặng ở trong biển lo dùng đan dược chữa thương, đuôi mắt không ngừng liếc trộm người thần bí.
Trong đó ẩn chứa sát ý chẳng chút che đậy.
Nếu vứt bỏ đại hải yêu, vậy người thần bí chẳng qua có tu vi Nguyên Thần cảnh.
Những người có mặt, trừ chủ thuyền ra có gần trăm tu sĩ Nguyên Anh, phòng hộ của màn sáng kia dù mạnh đến đâu cũng có lúc biến mất, mọi người chỉ cần đồng tâm hiệp lực, chẳng lẽ còn sợ không diệt được gã?
Phát hiện sát ý của mọi người, người thần bí liên tục thay đổi sắc mặt, cái khó ló cái khôn chạy theo bầy hải yêu.
Người thần bí vừa bay đi vừa thổi sáo ngắn, gã không tin đám tu sĩ bị hải yêu hù sợ vỡ mật dám đuổi theo sao?
Sự thật đúng như gã nghĩ, đám tu sĩ thấy thế đều chôn chân tại chỗ.
Báo thù tuy rằng quan trọng, nhưng không trọng yếu bằng mạng nhỏ, đúng là không thể trêu vào bầy hải yêu kia.
. . .
Trần Trầm trốn trong Tiểu Vô Ưu Tiên Cung thì không vui chút nào.
Hắn nương uy rùa cũng đành thôi, dù sao hắn dùng máu tươi cứu mạng Lục Đậu, nhưng cái tên kia từ đâu chui ra mà cũng dám huênh hoang theo sao?
Ngẫm lại lúc trước suýt bị người thần bí hại chết, trong lòng Trần Trầm càng bất bình hơn, hắn tức giận méc Lục Đậu.
Lục Đậu và Trần Trầm tâm linh tương thông, đôi mắt nhỏ lập tức phẫn nộ nhìn về hướng người thần bí.
Một tiếng gầm nho nhỏ:
- Grừ!
Mặt biển phẳng lặng lại dậy sóng. Bảy, tám xúc tu dài mấy trăm thước từ dưới nước bắn lên, chớp mắt hoàn toàn bao kín xung quanh người thần bí.
Người thần bí căn bản không kịp có bất cứ phản ứng gì thì những xúc tu quất vào màn sáng quanh người gã.
Bùm!
Vang tiếng nổ, màn sáng mà Nam Bình Hải không cách nào phá được bị đập nát vụn.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Lại mấy tiếng nổ, người thần bí như chó chết nằm sấp ở trước mặt Lục Đậu.
Giãy giụa ngẩng đầu lên, người thần bí rốt cuộc nhìn thấy Lục Đậu vốn bị mọi người bỏ qua, cũng hiểu được mọi chuyện vừa xảy ra.
Tuy rùa con màu xanh đặt trên người cua khổng lồ thì không chút bắt mắt, tựa như con rận nhỏ bé, nhưng đại yêu Luyện Hư có uy nghiêm, sao cho phép con rùa bình thường nằm trên người mình được?
Mặt nạ đã vỡ, người thần bí không suy nghĩ nhiều, cố nén đau nhức tháo mặt nạ xuống lộ ra gương mặt bình thường không có gì lạ.
Sau đó người thần bí lấy ra nửa khúc sáo ngắn còn lại, muốn giao lưu với bá chủ trong biển không biết từ chỗ nào chui ra này.
Lục Đậu thấy thế thì phun ra một ngụm Huyền Vũ Trọng Thủy đánh nát sáo ngắn.
Ngay sau đó, Lục Đậu gầm nhẹ với cua khổng lồ dưới thân mình.
Cua khổng lồ nghe xong há mồm hút mạnh, Nguyên Thần của người thần bí bị nó hút vào bụng.
Ở trong mắt cua khổng lồ thì vật nhỏ biết thổi sáo này chỉ là công cụ của nó, nếu hậu duệ của Hải Thần đại nhân muốn mạng của vật nhỏ này thì kẻ đó chỉ có một con đường chết.
Thấy người thần bí đã thành xác chết, Lục Đậu vừa lòng vỗ Tiểu Vô Ưu Tiên Cung.
Trần Trầm to gan chui ra Tiểu Vô Ưu Tiên Cung.
Trần Trầm đứng trên người đại yêu cua khổng lồ Luyện Hư, tâm tình phức tạp vô cùng.
Đáng tiếc thế giới tiên hiệp ít có báu vật lưu giữ hình ảnh, nếu không thì chắc chắn hắn sẽ lưu giữ lại cảnh tượng này, ngày sau giao cho Ngọc Quỳnh xem, để nàng biết đồ đệ của nàng ngầu cỡ nào.
Còn về Tiêu Vô Ưu và Chu Nhân Long thì không cần xem, sợ làm họ sợ.
Lại nhìn thoáng qua người thần bí, Trần Trầm chẳng có một chút ấn tượng, có lẽ lúc lên thuyền gã đeo thêm một lớp mặt nạ, giống lúc trước hắn trà trộn vào Ma Môn.
Trầm mặc giây lát, Trần Trầm lục soát được bốn chiếc trữ vật giới từ người thần bí, trừ một chiếc trống rỗng ra, còn lại đều chứa đầy.
Ở trong mắt Trần Trầm thì ra đường mang theo hơn một trữ vật giới đều là trùm lớn.
Người thần bí này làm tồn tại khủng bố khiến tu sĩ Vô Tận Hải nghe tiếng sợ vỡ mật mấy chục năm thì càng là trùm cuối.
Đáng tiếc, hiện giờ chết tại đây.
Không biết gã có âm mưu lớn động trời gì mà chưa lên kế hoạch thành công không?
Thế lực lộn xộn dưới tay gã về sau sẽ sống sao?
Một số thanh niên có chí muốn trả thù cũng sẽ hụt hẫng.
Trần Trầm khẽ thở dài một hơi:
- Thị phi thành bại quay đầu không, núi xanh còn đỏ, mấy độ tịch dương hồng.
Hắn giơ chân đá người thần bí về phía đám tu sĩ nhân tộc ở phương xa.
Trông thấy mặt của người thần bí, nhiều tu sĩ giật mình kêu lên:
- Không thể nào! Không ngờ là hắn!
- Chẳng phải hắn là người lương thiện nổi tiếng Vô Tận Hải sao?
Mọi người kinh ngạc kêu lên cái tên Trần Trầm chưa từng nghe qua, sau đó cùng nhìn về phía người đứng khoanh tay trên lưng cua khổng lồ ở phương xa, tắm trong ánh sáng mặt trời.
Trong một chốc, mọi người đều cảm thấy Trần Trầm giống như thần linh, cực kỳ chói lọi.
- Là tu sĩ trẻ tuổi khí độ bất phàm kia, ta còn nhớ hắn!
- Ta cũng nhớ rõ, vốn tưởng tiểu tử này chỉ có bề ngoài xuất chúng, không ngờ sâu không lường được!
- Tiểu tử gì, nói cẩn thận! Đây rất có thể là đại yêu quái siêu khủng bố nào đó hoàn toàn hóa thành hình người, nên gọi là tiền bối!
Bốp bốp!
Tu sĩ gọi Trần Trầm là tiểu tử nhanh chóng tự vả hai bạt tai.
Tu sĩ trung niên có quan hệ tốt với Trần Trầm thì rơi lệ đầy mặt, trong miệng không ngừng nỉ non.
- Ta biết ngay mà, trước khi đi bị xui xẻo tám lần là đúng! Không ngờ ta được quen biết tồn tại khủng bố như vậy!
Tu sĩ ở bên cạnh nghe vậy đều dùng ánh mắt hâm mộ nhìn tu sĩ trung niên, trong đầu âm thầm ghi nhớ số liệu xui xẻo tám lần.
Trần Trầm chắp tay với mọi người, mỉm cười quay người lại:
- Chư vị, cáo từ!
Lục Đậu muốn lộ ra chút thân hình nhưng bị Trần Trầm cố ý vô tình che chắn.
Nhìn Lục Đậu thò đầu rướn cổ dưới chân mình, Trần Trầm bỗng cười tự giễu.
Lúc chưa bắt đầu tu tiên, hắn mượn tay Lão Hắc diệt một tiểu sát thủ.
Không ngờ đến hiện giờ thành tu sĩ Nguyên Anh vẫn có ngày ỷ vào thế con rùa.
. . .
Bất giác.
Trần Trầm ngồi trên người đại yêu Luyện Hư đã hai ngày, bầy hải yêu lặng lẽ tiến lên mấy vạn dặm.
Lúc này đã có bảy con đại hải yêu đi theo Lục Đậu.
Có gần trăm hải yêu Nguyên Thần cảnh!
Còn về hải yêu khác, nhìn từ xa rậm rạp không thấy cuối.
Có quân đoàn như thế đi cùng, Trần Trầm lâng lâng.
Vô Tận Hải tuy lớn nhưng hiện giờ có chỗ nào mà hắn không thể đi?
Còn về Ngưng Thần Châu, vươn tay ra là lấy được ngay.
- Hừ! Ta là vua của Vô Tận Hải này!
Trần Trầm nhìn đại quân hải yêu xung quanh, hào khí dâng tràn trong lòng, không kìm được ngửa đầu lên trời hú dài.
Giây sau, đám đại yêu xung quanh bỗng thay đổi khí thế. Trần Trầm giật bắn người, vội ôm Lục Đậu ở bên cạnh lên cao qua khỏi đầu.
- Ngươi! Là vua của Vô Tận Hải!
Bạn cần đăng nhập để bình luận