Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 283: Ta là người sau lưng

Chương 283: Ta là người sau lưngChương 283: Ta là người sau lưng
         Kẻ sau màn thiết kế cục như vậy chỉ vì muốn kích mâu thuẫn giữa Ngọc Đỉnh Đan Tông và thương minh, nhờ vào tay Ngọc Đỉnh Đan Tông đả kích thương minh.
Nếu chỉ muốn đả kích thì không cần thiết làm phức tạp đến vậy, nhưng muốn Ngọc Đỉnh Đan Tông diệt thương minh thì mức độ mâu thuẫn thế này còn mỏng manh.
Dù sao Ngọc Đỉnh Đan Tông tập trung tất cả tinh lực vào chiến trường ngay mặt của hai tộc người, yêu, rất khó điều động cao thủ đến Vô Tận Hải.
Muốn buộc Ngọc Đỉnh Đan Tông chia ra chút lực lượng tiêu diệt thương minh thì trừ phi màn kịch chính còn phần tiếp theo.
Trần Trầm rơi vào trầm tư.
Thế lực sau màn rốt cuộc còn sẽ dùng thủ đoạn gì châm lửa giữa Ngọc Đỉnh Đan Tông và thương minh?
Cốc cốc cốc!
Ngoài cửa bỗng vọng vào giọng của Nam Bình Hải:
- Thượng Sử, là tại hạ.
Trần Trầm thản nhiên nói:
- Vào đi.
Cùng lúc đó, một luồng lực lượng thần thức mạnh mẽ phát ra, trực tiếp mở cửa ra. Nam Bình Hải vẻ mặt hổ thẹn đi đến.
- Đại nhân, ta và Triệu Huy quen nhau trên trăm năm, ta hiểu phẩm tính của hắn nhất, hắn quả quyết không thể nào làm ra chuyện như vậy.
Nói tới đây, Nam Bình Hải đổi sang dùng thần thức truyền âm:
- Ta và Triệu Huy nói chuyện thật lâu, đại nhân, hắn bị buộc!
Trần Trầm nghe vậy mặt không đổi sắc, cười nhạt hỏi:
- Nguyên nhân do đâu?
Nam Bình Hải vẻ mặt khẩn trương nói:
- Nhi tử độc nhất của hắn bị người khống chế, hiện giờ bị cầm tù trên Phi Long Đảo, trước khi nhi tử an toàn thì hắn không dám lộ ra bất cứ tin tức gì.
Trần Trầm hơi gật đầu, tiếp tục hỏi:
- Ngươi cảm thấy chúng ta nên làm như thế nào?
Nam Bình Hải cắn răng nói:
- Đại nhân, chúng ta có thể lặng yên không một tiếng động đi Phi Long Đảo, cứu ra nhi tử duy nhất của hắn, đến lúc đó hết thảy chân tướng tự nhiên sẽ sáng tỏ!
Trần Trầm nghe vậy trong mắt lóe tia sáng, không nói chuyện.
. . .
Cùng lúc đó.
Trong kết giới bị phong ấn ở thành trì nào đó, trên gương mặt thẹo của Triệu Huy tràn đầy vẻ tự trách, môi mấp máy âm thanh không thể nghe thấy:
- Bình Hải huynh, là ta có lỗi với ngươi.
Nói xong, Triệu Huy nhắm mắt lại, khóe mắt chảy hai hàng lệ.
Đêm khuya.
Trần Trầm mang theo Viên Kình Thiên, Tiêu Vân rời khỏi thành trì, còn có Nam Bình Hải đi cùng.
Chuyện lén cứu người thế này không tiện tập hợp đông người.
Nếu không, còn chưa tới nơi phỏng chừng người muốn cứu đã chết cứng ngắc.
. . .
Trên đường bay đi, Nam Bình Hải giới thiệu tình huống của Phi Long Đảo cho Trần Trầm nghe, tiện thể cầu tình cho Triệu Huy.
- Đại nhân, Phi Long Đảo là hòn đảo nửa bỏ hoang, cơ bản không có tu sĩ định cư trên đó, là chỗ tốt để nhốt người. Chuyến đi này nếu chúng ta cứu ra nhi tử độc nhất của Triệu huynh thành công thì xin đại nhân tha thứ cho hắn một lần này.
Trần Trầm nghe vậy sắc mặt bình tĩnh hỏi:
- Lỡ như Triệu Huy nói dối thì sao?
Cơ mặt Nam Bình Hải cứng ngắc, qua giây lát mới phóng khoáng cười nói:
- Đại nhân, người có lẽ không biết, ta và Triệu Huy quen nhau từ trăm năm trước, lúc ấy chúng ta ở trên một thuyền, gặp nhiều sóng to gió lớn, có thể nói là sinh tử chi giao. Cho dù nhi tử của hắn bị người bắt thì hắn cũng sẽ không hại ta, ta có tự tin đó.
Trần Trầm không nói nữa.
Sinh tử chi giao sao? Chắc giống như quan hệ giữa hắn và Trương Kỵ.
Nếu tương lai Trương Kỵ có nhi tử, có người lấy nhi tử của gã dùng để uy hiếp gã đối phó với hắn thì e rằng gã sẽ không đồng ý.
Hèn gì Nam Bình Hải nhiều lần bôn ba vì Triệu Huy, thì ra tình bằng hữu của hai người sâu đậm như vậy.
Thật lâu sau, Trần Trầm đột nhiên mở miệng nói:
- Đời người được một bằng hữu như vậy đúng là hiếm có.
Nam Bình Hải trịnh trọng gật đầu, trong lòng âm thầm quyết định, lần này vô luận như thế nào đều phải cứu ra nhi tử duy nhất của bằng hữu tốt.
. . .
Bay nửa canh giờ, một hòn đảo nhỏ phạm vi chưa tới mười dặm xuất hiện trong thần thức của Trần Trầm.
Trên đảo nhỏ có một đồi núi nhỏ, xung quanh là rừng rậm um tùm, ở trong đêm đen có vẻ âm u.
Thần thức quét ngang, Trần Trầm nhanh chóng phát hiện gần đồi núi có hang núi, cửa hang có một tu sĩ Nguyên Anh đang khoanh chân tu luyện.
Xem vị trí của người đó thì rõ ràng là thủ vệ hang núi kia.
Nam Bình Hải thấy vậy nóng lòng muốn hành động, nhưng Trần Trầm lắc đầu, nhìn về hướng Viên Kình Thiên.
Viên Kình Thiên hiểu ý, thân hình nháy mắt biến mất.
Vô luận là Nam Bình Hải hay Tiêu Vân cùng đi theo khi trông thấy cảnh này đều thay đổi sắc mặt.
Bởi vì bọn họ căn bản không phát hiện người vừa rồi rốt cuộc đi đâu.
Nam Bình Hải nhỏ giọng khen một câu:
- Dưới tay đại nhân thật là nhân tài đông đúc, nếu không có đại nhân ở thì tại hạ tuyệt đối không dám đến một mình.
Trần Trầm cười mà không nói.
Nửa khắc đồng hồ, Viên Kình Thiên đột nhiên hiện ra bên cạnh Trần Trầm.
- Sư huynh, trong sơn động quả thực có một tu sĩ trẻ tuổi bị nhốt, tu vi đại khái ở Kim Đan Kỳ, trước mắt cực kỳ yếu ớt, tựa hồ bị thụ thương nặng.
- Tình huống khác thì sao?
- Ta không phát hiện trên đảo này có điểm nào khác lạ, phỏng chừng chỉ có một tu sĩ Nguyên Anh trông giữ.
Tuy Viên Kình Thiên nói vậy nhưng ngữ khí không xác định.
Trần Trầm gật đầu, mắt lóe tia sáng, tu sĩ Nguyên Anh canh giữ ở cửa hang liền ngất xỉu.
Nam Bình Hải, Tiêu Vân ở một bên trông thấy cảnh này càng kính sợ.
Đặc biệt là Tiêu Vân, không chỉ kính sợ, còn có chút lúng túng.
Trong bốn người thì gã tựa như đến ngắm cảnh.
Chẳng lẽ chủ thượng mang gã tới nơi này là vì để gã đứng ngoài cổ vũ?
Không đợi Tiêu Vân nghĩ tiếp, Trần Trầm và Nam Bình Hải đã sải bước đến cửa hang, đi vào, không lâu sau mang ra một thanh niên yếu ớt.
Nam Bình Hải phân rõ nhiều lần, lập tức xác nhận thân phận của thanh niên này, reo vui:
- Hiền điệt, thật sự là ngươi!
Chuyến đi này cực kỳ thuận lợi.
Thanh niên sắc mặt tái nhợt, cực kỳ yếu ớt hỏi:
- Nam thúc, làm sao thúc biết ta bị nhốt ở đây?
Trần Trầm ở một bên lạnh lùng nói:
- Hắn trúng kỳ độc.
Nam Bình Hải nghe vậy, nụ cười trên mặt đông lại, giây sau Trần Trầm móc ra một viên đan dược đút cho thanh niên.
Trần Trầm đút viên đan dược cho thanh niên xong sắc mặt kỳ lạ nói:
- Tuy độc này lợi hại nhưng không đáng gì với ta. Tuy nhiên, Nam Bình Hải, ngươi không cảm thấy kỳ lạ sao?
Nam Bình Hải hoang mang:
- Kỳ lạ chỗ nào?
- Ta hỏi ngươi, tại sao Triệu Huy biết chỗ nhi tử của hắn bị bắt nhốt? Còn nữa, hắn đã biết chỗ bắt nhốt lẽ nào không biết nhi tử trúng kỳ độc, dù cho ngươi cứu về cũng khó thoát khỏi cái chết? Hoặc là hắn biết trước, biết ta có thể giải độc này?
Nghe một chuỗi nghi vấn của Trần Trầm, Nam Bình Hải liên tục thay đổi sắc mặt, nhưng vì tin tưởng huynh đệ, gã không tin Triệu Huy sẽ hại mình.
Còn về thanh niên này, căn bản không biết Trần Trầm đang nói cái gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận