Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 235: Vô Tận Hải Vực

Chương 235: Vô Tận Hải VựcChương 235: Vô Tận Hải Vực
         Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Dịch: Libra
---------------------
Tu vi như vậy một ngày kiếm được trên nghìn linh thạch trung phẩm, nếu đặt ở đất liền thì là chuyện không dám tưởng tượng.
Nước nhỏ chư hầu như Đại Tấn, có một số tu sĩ Kết Đan cũng không có nhiều tài sản như thế.
Dường như nhìn thấu suy nghĩ trong đầu Trần Trầm, tu sĩ áo xám cầm đầu lên tiếng giải thích:
- Chúng ta muốn đi thông suốt trong vùng biển này thì cần trả phí khắp nơi, một nghìn linh thạch trung phẩm rơi vào tay chúng ta không còn một phần ba. Xin tiền bối yên tâm, chúng ta tuyệt đối không có ý hố tiền bối.
Trần Trầm thầm thoải mái, Vô Tận Hải cũng có quy tắc ngầm, hắn có thể hiểu được.
- Ừm, đưa ta một đường hướng đông, đi hòn đảo cách nơi này xa nhất.
Mấy người nghe vậy giật nảy mình.
Khẩu khí như vậy thông thường là muốn đi dò tìm biển sâu, dám đi biển sâu thì ít nhất là cường giả Nguyên Anh.
Không ngờ người lên thuyền trẻ tuổi như vậy mà đến Nguyên Anh cảnh giới, tám chín phần mười là đệ tử của đại tông môn nào đó ở đất liền.
Nghĩ đến đây, nét mặt của bọn họ càng cung kính hơn.
Người cầm đầu chắp tay, chỉ hướng bên trong khoang thuyền:
- Không thành vấn đề, mời tiền bối vào trong ngồi.
Trần Trầm không khách khí, trực tiếp đi vào. Bên trong trang sức hơi xa hoa, xứng đáng với giá tiền một nghìn linh thạch, còn có một nữ tu Luyện Khí dịu dàng động lòng người, xem bộ dáng thì đóng vai trò thị nữ.
Gặp Trần Trầm, nữ tu lập tức bưng trà đưa nước, thái độ cực kỳ cẩn trọng.
Không lâu sau, linh thuyền bắt đầu di động, tốc độ tuy rằng không bằng bay đi nhưng nhanh hơn những tàu hạm quân đội trong kiếp trước nhiều.
Chờ lướt đi mấy trăm dặm, Trần Trầm ở trong đầu dùng hệ thống sưu tầm.
- Hệ thống, trong phạm vi trăm thước có vật quý hiếm gì không?
[Có, dưới bảy mươi tám thước có Huyết San Hô bốn nghìn năm. Chín mươi hai thước về bên trái dưới biển có Thâm Hải Linh Châu. Tám mươi lăm thước về bên phải dưới biển có Thủy Linh Thảo vạn năm . . .]
Nghe những đáp án này, Trần Trầm cơ bản có thể tưởng tượng ra cảnh tượng dưới đáy biển.
Đây mới chỉ là vùng biển ngoài cùng đã bị vô số tu sĩ sưu tầm, nếu đến biển sâu . . .
Vậy chẳng phải là có bảo bối ở khắp nơi?
Chậc chậc chậc.
Nghĩ đến đây, lòng Trần Trầm rạo rực.
Nhưng khi hắn dùng thần thức tìm kiếm một lần thì cảm ứng cực kỳ mơ hồ, chỉ có thể lờ mờ cảm ứng được một vài cảnh tượng dưới nước, cảm giác như nhìn thế giới qua tấm màn mỏng.
Thần thức không dùng tốt bằng hệ thống, không biết tu vi cao thêm chút nữa thì có thay đổi tốt hơn không.
Lúc này nữ tu đến gần, tay bưng mấy mâm hải sản, mỉm cười nói:
- Đây là một ít đặc sản của Vô Tận Hải chúng ta, bên trong đều ẩn chứa nhiều linh khí, tiền bối có thể nếm thử.
Trần Trầm cũng không khách khí, càng không cần lo lắng người khác hạ độc, trực tiếp nếm vài miếng, hương vị đúng là không tệ, khen vài câu rồi hắn nhìn về hướng nữ tu kia.
- Các ngươi làm nghề này không sợ gặp được kẻ xấu sao? Trong Vô Tận Hải Vực bốn bề vắng lặng, tu vi của các ngươi thì không cao.
Nữ tu kia nghe vậy vẻ mặt cứng đờ, cười gượng nói:
- Tiền bối chê cười, người có thể rời bến thì đời nào để ý chút tài sản của chúng ta. Nếu thật sự gặp được người như vậy, đảo chủ ở gần đó biết được sẽ không bỏ qua cho.
Trần Trầm không hỏi nữa, nhưng trong lòng không tin.
Đảo chủ quái quỷ gì, nếu hắn là kẻ xấu, giết sạch nhóm người này, hủy thi diệt tích, đảo chủ biết cái gì? Chẳng lẽ hắn sẽ cho nhóm người này có cơ hội truyền tin ra ngoài sao?
Rõ ràng nữ tu này sợ nên mới nói như vậy.
Suy nghĩ vấn đề này dễ giải quyết, đăng ký thân phận trước khi lên thuyền là được.
Nhưng trước khi đến đây Trần Trầm đã đọc nhiều sách vở, rất nhiều tu sĩ đi Vô Tận Hải là vì tránh né kẻ thù, tránh né truy sát.
Người như vậy bình thường không thể bại lộ thân phận, nếu nghiêm khắc đòi đăng ký thân phận thì e rằng sẽ bớt một nửa mối làm ăn.
Trần Trầm thầm nghĩ, khóe môi cong lên:
- Đám tu sĩ đê giai này cũng không dễ dàng, chết sống toàn dựa vào lương tâm của người khác. May mắn gặp người tốt như mình, chứ không thì hậu quả không tưởng tượng nổi.
- Hệ thống, trong phạm vi trăm thước, ai là người có lương tâm nhất?
[Là kí chủ.]
Nghe được đáp án này, Trần Trầm hơi vừa lòng.
Nhưng ngẫm lại có gì đó kỳ kỳ.
- Hệ thống, trong phạm vi trăm tước có người xấu vô lương tâm sao?
[Có, hai thước ở phía trước, bốn thước ở phía trước . . .]
Hệ thống nhanh chóng liệt kê ra đáp án, vừa lúc là năm người trên thuyền, trừ hắn ra.
Trần Trầm đặt đũa xuống cái rầm, chửi thề:
- Tổ cha nó!
Khó khăn lắm hắn mới sinh ra một ít lòng cảm thông, không ngờ đều không phải thứ tốt.
Làm người tốt khó vậy sao!
Nữ tu sợ sệt hỏi:
- Sao vậy tiền bối? Hải sản không vừa miệng?
Trần Trầm nhìn nữ tu bộ dáng ngây thơ vô số tội, khẽ thở dài không nói nhiều:
- Không có gì, chỉ là tâm tình có chút không tốt.
Cuộc đời như màn kịch, toàn dựa vào kỹ thuật diễn, những người này đều không đơn giản.
Lẽ nào ta ngồi trên thuyền đen?
Trần Trầm cau mày, kiếp trước hắn đọc một số tiểu thuyết diễn nghĩa, bên trong có chút tiệm đen cũng trá hình giống như vậy.
Gặp dê béo liền quyết đoán hạ độc thủ, không chỉ cướp tiền còn muốn giết người.
Gặp người nghèo thì cho một cơ hội, lấy cớ là cướp của người giàu chia cho người nghèo.
Không lẽ thuyền này cũng theo mô hình kinh doanh như vậy?
Nhưng ngẫm nghĩ lại, hắn lại cảm thấy không giống.
Đám tu sĩ cấp thấp này thì có thể xuống tay với ai? Muốn cướp người giàu cũng cần có thực lực.
Trần Trầm lắc đầu, xét cho cùng tất cả bởi vì hắn là thiếu niên ngây thơ mới ra đời, không hiểu đường đời hắc ám.
Trời biết đám tu sĩ cấp thấp này tính làm gì đại năng Nguyên Anh như mình.
Trần Trầm không muốn đánh cuộc, cũng không muốn giao mình vào tay đám người vô lương tâm.
Không muốn! Cáo từ!
Nghĩ vậy, Trần Trầm trực tiếp đứng lên, nhìn về hướng nữ tu kia:
- Ta bỗng có việc bận, đi đây.
Nữ tu kia nghe vậy giật nảy mình, vội hỏi:
- Tiền bối có chuyện gì mà vội vã vậy? Bên này không có hòn đảo nào, lỡ như tiền bối bị lạc phương hướng thì sẽ rất phiền phức.
Trần Trầm vốn còn không xác định nhóm người này có ác ý với mình, nhưng sau khi nghe lời này thì cơ bản có thể kết luận.
Người vô lương tâm thì làm gì tốt bụng như vậy? Hắn không tin.
Đặt mình vào chỗ của người khác, nếu hắn là nữ tu này thì tuyệt đối không muốn ở trên Vô Tận Hải, từng giờ từng phút hầu hạ một người có thể một bàn tay đập nát người và thuyền ra tro.
Thấy khách nhân muốn đi, không vui vẻ cười to đã xem như chuyên nghiệp lắm rồi.
Còn giữ chân khách? Không thể nào, trừ phi trong lòng có ý tưởng khác.
Trần Trầm suýt không kìm được há mồm mắng, hắn làm một người có tố chất, vốn không thích nói lời thô tục, nhưng hiện giờ mấy kẻ Luyện Khí, Trúc Cơ dám tính kế hắn, thật nực cười!
Bạn cần đăng nhập để bình luận