Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 369: Tiên phàm khác nhau

Chương 369: Tiên phàm khác nhauChương 369: Tiên phàm khác nhau
         Về đến Không Minh Đảo, trời đổ mưa bụi, Trần Trầm ngước nhìn trời. Giờ phút này, nếu hắn không cảm giác sai thì mình đã bước chân vào cảnh giới Luyện Hư.
Trần Trầm bây giờ có thể nói là hòa thành một với thiên địa, bước ra một bước, chẳng dính chút khói lửa.
Nếu có thể che giấu hành tung, tu sĩ dưới Luyện Hư căn bản không cách nào phát hiện manh mối.
Đương nhiên, quan trọng nhất là biến hóa của thần thức.
Khi tu sĩ bước vào Luyện Hư, thần thức trở thành phương hướng phát triển chủ yếu nhất, lực lượng tinh thần mạnh hay yếu quyết định sức mạnh của tu sĩ Luyện Hư.
Trần Trầm cảm ứng thức hải của mình, tâm niệm khẽ động, một phân thân thần thức xuất hiện ngay trước mặt.
Phân thân thần thức giống hệt hắn, thậm chí cũng có thể sử dụng thần thức công kích.
Nhìn phân thân thần thức, Trần Trầm thì thào:
- Trình độ thần thức của ta hiện giờ chắc gần đến Luyện Hư hậu kỳ.
Trước khi bước vào Luyện Hư, trình độ thần thức của hắn đã đến trình độ của Luyện Hư, hiện giờ càng tiến một bước dài tới trước.
E rằng còn kém hơn bốn đại tông chủ chút xíu.
Dựa theo tính toán của Trần Trầm, phân thân thần thức này chỉ có thể bay ra nghìn dặm, nếu đi xa hơn thì sẽ tan biến.
Tuy rằng không sánh được bốn đại tông chủ, nhưng Trần Trầm đã hết sức hài lòng.
Thời gian ngắn ngủi như vậy đã thành cường giả mười hạng đầu nhân tộc, hắn còn điều gì bất mãn?
Như cường giả Luyện Hư bình thường không bước vào Luyện Hư hậu kỳ thì không thể ngưng tụ ra phân thân thần thức.
Cảm thụ biến hóa của thân thể, Trần Trầm vuốt vạt áo, cánh hoa bản thể Yêu Thần đã biến mất.
Rất rõ ràng, hắn sở dĩ không có độ kiếp là nhờ cánh hoa kia.
Nữ yêu kia không lừa hắn.
Trần Trầm thầm thở dài, cánh hoa kia có công dụng nghịch thiên như vậy, giá trị không cần nói cũng biết, tuyệt đối không phải máu Yêu Thần phản tổ gì đó có thể sánh bằng.
Không chừng nữ yêu đưa cánh hoa này xong bản thân nhận được tổn thương.
Hơn nữa, nếu như không có cánh hoa này thì hắn làm gì dễ dàng chiến thắng khúc mắc của mình?
Nhân tình này rất khó đơn giản đáp lại.
. . .
Đợi đến trời dần sáng.
Vô Tận Hải lại nghênh đón hai nhóm người, là đệ tử Thất Sát Ma Đạo do Trương Kỵ dẫn dắt, cùng với đệ tử Linh Hư Khí Tông do tu sĩ Nguyên Thần dẫn dắt.
Ý đồ đến Vô Tận Hải của họ giống như Hạo Nhiên Kiếm Tông, Ngọc Đỉnh Đan Tông.
Lỡ như tình huống tệ nhất phát sinh, nhóm người này có thể để lại chút hương hỏa cho tông môn, truyền thừa tinh hoa nhất của nhân tộc, ví dụ như công pháp.
Dàn xếp hai nhóm người này xong, Trần Trầm và Trương Kỵ ngồi mặt đối mặt, uống rượu trong thủy tinh cung.
Trương Kỵ đã bước chân vào Nguyên Thần đỉnh, ổn trọng hơn trước kia rất nhiều, nhưng ở trước mặt Trần Trầm thì vẫn giữ thái độ cẩn trọng của tiểu đệ.
Cuối cùng, Trương Kỵ nâng lên chén rượu.
- Đại ca, chúng ta quen biết lâu như vậy, đây là lần đầu tiên bình tâm cùng đại ca uống rượu, nhưng uống xong bữa rượu này ta sẽ về Đông Vực yêu tộc.
Trương Kỵ uống cạn rượu trong ly trước, trong ánh mắt tràn đầy xin lỗi.
Trần Trầm không nói chuyện, cũng uống cạn ly rượu trước mặt.
Trương Kỵ là người trọng tình nghĩa, dù biết sư môn phái gã đến đây là vì để gã sống sót, ngày sau chưởng quản lý Thất Sát Ma Đạo, nhưng gã vẫn muốn quay về chiến trường Đông Vực yêu tộc.
Đây là tuyển chọn của Trương Kỵ, Trần Trầm sẽ không can thiệp, từ ngày hắn quen gã thì biết ngay tiểu tử này là hạng người gì.
Nhưng lúc này, Trương Kỵ bỗng kích động đè lên bàn tay đặt trên bàn của Trần Trầm, trầm giọng nói:
- Đại ca! Nơi này có ngươi ở thì ta mới yên tâm đi Đông Vực yêu tộc, ngươi hiểu chưa?
Trần Trầm vẫn như cũ không nói chuyện.
- Đại ca, trừ ta ra, tông chủ bốn đại tông đều nghĩ như vậy. Ngươi là thiên tài ưu tú nhất của nhân tộc chúng ta, mới tu luyện vài năm đã bước chân vào cảnh giới Luyện Hư. Chỉ cần ngươi không chết thì dù bốn đại tông môn bị hủy diệt hết, nhân tộc ta vẫn còn hy vọng. Vì có ngươi ở cho nên bốn vị tiền bối mới dám yên tâm đi liều mạng. Đại ca, trước khi ta đi, bốn vị tiền bối kêu ta nhắn lại lời của họ ngay trước mặt ngươi.
Thấy vẻ mặt Trương Kỵ trịnh trọng, Trần Trầm cười nói:
- Không cần trịnh trọng như vậy, ngươi nói đi, tuy rằng ta từng nói sẽ không nhúng tay vào việc nhân tộc, nhưng ta sẽ nghe lời của bốn vị tiền bối.
Trương Kỵ nghe vậy cười cười, theo sau lần thứ hai trở nên nghiêm nghị, vô cùng nghiêm túc nói:
- Bốn vị tiền bối bảo nhượng ta dặn dò ngươi nhất định phải cố gắng sống sót, dù kết cục chiến đấu bên ngoài thảm liệt cỡ nào thì ngươi không được bước ra Vô Tận Hải một bước.
Nụ cười đông trên mặt Trần Trầm, qua thật lâu mới nói:
- Ta đã hiểu ý của bốn vị tiền bối.
Trương Kỵ nghe vậy thu tay về, cả người tựa hồ nhẹ nhàng rất nhiều, theo sau nốc hết rượu trong bình, chắp tay với Trần Trầm:
- Đại ca, tiểu đệ cáo từ!
Nói xong Trương Kỵ trực tiếp bay ra thủy tinh cung.
Trần Trầm nhìn bóng lưng của Trương Kỵ, bất đắc dĩ từ trong ngực móc ra một tấm lệnh bài truyền tấn.
Mới nãy Thất Sát Ma Đạo Ma Tôn truyền một tin tức cho hắn, dặn hắn nhất định phải giữ tiểu tử Trương Kỵ ở lại Vô Tận Hải, dù có phải trói người.
Trần Trầm thì thào:
- Ta không thể không nghe theo mệnh lệnh của tiền bối, xin lỗi huynh đệ.
Cùng lúc đó, Trương Kỵ vừa bay ra thủy tinh cung thì thân thể bỗng rung mạnh, từ trên trời rơi thẳng xuống đất.
Phân thân thần thức của Trần Trầm đón lấy Trương Kỵ, điểm vài cái trên người gã, hoàn toàn phong kín tu vi, sau đó kéo gã bay hướng phương bắc.
Giây lát sau.
Trần Trầm mang theo Trương Kỵ hôn mê đi tới một hòn đảo nhỏ, giữa đảo có một trấn nhỏ, trong trấn đều là phàm nhân.
Đảo này tên Bình Sa Đảo, ở gần thể Không Minh Đảo, trận pháp phòng hộ xung quanh cực mạnh, nhưng bên trong lại không có một tu sĩ.
Trần Trầm dàn xếp phụ mẫu ở lại đây, phụ mẫu của Trương Kỵ cũng ở đây.
Ngoài ra, còn có một ít thôn dân của Thạch Đầu Thôn, dân chúng của Thạch Xuyên Huyện, cộng lại gần vạn người.
Trần Trầm lắc người mang theo Trương Kỵ đi vào một chỗ đại viện lạc.
- Bá phụ bá mẫu! Ta mang Trương Kỵ về rồi!
Sau tiếng kêu, trong đại viện bỗng chốc náo nhiệt, giây lát sau, phụ mẫu, muội muội của Trương Kỵ chạy ra.
Trương phu nhân gặp Trương Kỵ hôn mê thì vẻ mặt sốt ruột hỏi:
- Trần Trầm, Trương Kỵ làm sao vậy?
Trần Trầm cười đưa Trương Kỵ đến trước mặt mấy người, giải thích rằng:
- Không có việc gì lớn, chỉ bị hôn mê, không tới một ngày là sẽ tỉnh lại. Trong khoảng thời gian này bên ngoài nguy hiểm, các người nhớ đừng cho hắn ra ngoài.
Tuy Trương Kỵ bị phong ấn tu vi, nhưng thân thể còn đó, gã mà quậy lên thì Trần Trầm cũng ngăn không được, chỉ có thể giao cho phụ mẫu của gã.
Trương Kỵ là người hiếu thảo, phụ mẫu có thể quản được gã.
- Thì ra là như vậy! Trần Trầm, ngươi yên tâm! Hắn nếu dám chạy lung tung thì biết tay ta!
Phụ thân của Trương Kỵ vẻ mặt tức giận đập mạnh Trương Kỵ hôn mê, kết quả lảo đảo, bản thân suýt què chân.
Trông thấy cảnh này, Trần Trầm cười lắc đầu, chậm rãi lui ra ngoài.
Trong sân vọng ra tiếng kêu của Trương phu nhân:
- Trần Trầm, Trương Kỵ trong khoảng thời gian này làm phiền ngươi rồi, còn làm phiền ngươi đưa trở lại, khi nào có rảnh thì trở về, mọi người cùng nhau tụ hợp.
Trần Trầm lễ phép đáp lại, xoay người đi sang viện lạc kế bên.
Trong sân, mẫu thân Tần Nhu tựa hồ đang thử tu luyện, thường kết mấy thủ ấn, trông khá buồn cười.
Phụ thân ở một bên thì loay hoay mấy gia cụ, cười nói:
- Nàng đừng mày mò nữa, chúng ta không có thiên phú đó.
Tần Nhu lắc đầu:
- Ngươi biết cái gì? Đoạn thời gian trước tiểu tử Trần Trầm nói nếu muốn ôm tôn tử tôn nữ ít nhất phải chờ tám năm, mười năm, đến lúc đó không chừng sinh ra một thiên tài bẩm sinh đã có tu vi. Ngươi nói xem, nếu chúng ta không có chút tu vi, bị một đứa bé sơ sinh chấn thương thì có xấu hổ không?
Trần Trầm ở ngoài viện lạc nghe vậy lòng chua xót.
Hắn sắp xếp phàm nhân ở đây cũng vì suy xét đến nguyên nhân này.
Với tu vi Luyện Hư hiện tại của hắn, lỡ mất kiểm soát thì có thể đánh chết hết phàm nhân ở đây.
Tiên phàm khác nhau, câu này không phải chỉ nói cho vui.
Tuy phụ mẫu ăn nhiều thiên tài địa bảo, cộng thêm quanh năm sống trong môi trường tốt đẹp, rất có thể sống gần nghìn năm.
Nhưng phàm nhân chung quy là phàm nhân, với thực lực hiện tại của Trần Trầm không cách nào nghịch thiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận