Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 391: Vạn Binh Quyết

Chương 391: Vạn Binh QuyếtChương 391: Vạn Binh Quyết
         Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Dịch: Hám Thiên Tà Thần
--------------------
Trần Trầm tràn đầy mong đợi mở nhẫn trữ vật ra xem xét bên trong, tại chỗ hít vào một ngụm khí lạnh!
Bên trong cả một khối Linh Thạch trung phẩm và Linh Thạch thượng phẩm đều không có, tất cả đều là Linh Thạch cực phẩm, trọn vẹn có một vạn khối!
Trừ cái đó ra, còn có lượng lớn đủ loại vật liệu luyện khí không biết tên, hắn dùng hệ thống tùy ý giám định một phen, tất cả đều là vật liệu mà Hạ giới không có.
Lấy những tài liệu mà hắn dung hợp vào Vạn Hóa Thần Kim so sánh với những bảo liệu này quả thật là Hắc Thiết và Kim Cương!
Tất nhiên, trong đó bắt mắt nhất vẫn là một cái mâm tròn, bên trên cái mâm tròn này cắm chín món vũ khí, chính là chín món lúc nãy vây công mình.
Luận giá trị, bảo liệu tạo thành chín món vũ khí này tại chính là chín món vũ khí lợi hại nhất hắn từng thấy quá, mỗi một loại đều không thể yếu hơn Vạn Hóa Thần Phong bây giờ.
Khác với Giang Thành tử, kim giáp ngoại tộc này là đi tinh phẩm sách lược.
Ngoại trừ chín món pháp bảo này, pháp bảo trong nhẫn trữ vật chỉ còn lại một đại chùy tối tăm mờ mịt và một sợi dây thừng dài màu đen.
Đại chùy tối tăm mờ mịt linh quang lấp lóe, hẳn là công cụ luyện khí của kim giáp ngoại tộc, mà dây thừng dài màu đen kia chính là thứ kém chút trói mình lại.
Cưỡng ép kềm chế xúc động, Trần Trầm nhìn về ba bản bí tịch bên cạnh pháp bảo.
Ba bản bí tịch này đều dùng một loại da Yêu Thú cực kỳ trân quý nào đó chế thành, chỉ nhìn chất liệu đã hơn xa tất cả bí tịch của Giang Thành tử.
Lấy ra cuốn thứ nhất, Trần Trầm tùy ý nhìn một phen, tựa như là một loại bí điển luyện khí nào đó, trong đó ghi chép rất nhiều phương thức luyện chế pháp bảo, đủ loại thủ đoạn không thể tưởng tượng nổi mà Trần Trầm chưa từng nghe thấy, nhìn một chút trong bất tri bất giác đã vào mê.
Đến lúc lấy ra cuốn thứ hai thời gian đã qua nửa canh giờ.
Cuốn bí tịch thứ hai nghiêm chỉnh mà nói không phải bí tịch, mà là một bảng xếp hạng, tên là Thần Binh bảng, bên trong ghi chép là một trăm món pháp bảo mạnh nhất một giới này.
Trần Trầm nhìn lướt qua, trong một trăm món pháp bảo trừ số ít mấy món chí bảo cơ duyên xảo hợp hình thành ở ngoài thiên địa, những cái khác tất cả đều là thần kim luyện chế thành.
Mà pháp bảo xếp hàng thứ nhất tên là “Vạn Hóa Thiên Long Bất Diệt Kiếm”.
Đừng nhìn cái tên của kiếm này rất chuunibyou, cũng là bản mệnh chi bảo đỉnh tiêm đại năng của một giới này.
Dùng tài liệu chủ yếu chính là Vạn Hóa Thần Kim.
Tiếp đó dung hợp một ngàn loại tài liệu nghịch thiên Bất Diệt Thần Kim, lúc vừa thành kiếm đã chém giết một đầu Thiên Long Chân Linh, lấy Chân Linh chi huyết đổ vào thành kiếm, lấy Chân Linh hồn với tư cách kiếm hồn, vậy mới luyện chế được pháp bảo mạnh Thượng giới nhất này...
Trần Trầm thấy vậy nhịn không được cảm xúc chập trùng, cùng Vạn Hóa Thiên Long Bất Diệt Kiếm này so sánh với Vạn Hóa Thần Phong của hắn, đẳng cấp quả thực quá thấp điểm.
- Sớm muộn cũng có lúc, bản mệnh pháp bảo của ta cũng đi lên Thần Binh bảng này!
Trần Trầm âm thầm quyết định chủ ý, tiếp đó nhìn về phía cuốn bí tịch thứ ba.
Bí tịch này ghi chép là một loại bí thuật, chính là bí thuật mà kim giáp ngoại tộc kia dùng để ngự sử chín món pháp bảo làm thành trận pháp, tên là Vạn Binh Quyết.
Sau khi nhìn kỹ một phen, Trần Trầm lấy cái mâm tròn trong nhẫn trữ vật ra.
Vạn Binh Quyết này nói là luyện chế ra một loại trận bàn, sau đó dùng máu tươi của mình uẩn dưỡng trận bàn, lại dùng trận bàn uẩn dưỡng pháp bảo.
Thần thức càng cường đại, có thể đồng thời điều khiển càng nhiều pháp bảo, chín loại pháp bảo thành một hồi, tiếp đó mười tám loại pháp bảo lại thành một hồi, theo thứ tự suy ra, vô cùng vô tận.
Mà tu sĩ thần thức càng mạnh, thao túng pháp bảo càng mạnh, bí thuật này cũng là càng mạnh.
- Giết người phóng hỏa kim yêu đái, khó trách tu sĩ Thượng giới thường xuyên đấu pháp.
Xem hết Vạn Binh Quyết, Trần Trầm tự lẩm bẩm.
Đánh giết một Luyện Hư đỉnh phong mang đến quá nhiều tài phú, cơ hồ trong nháy mắt làm cho hắn về tới lúc còn trạng thái đỉnh phong ở Hạ giới.
Trên thực tế đó còn là chỉ luận giá trị mà nói, nếu so sức chiến đấu, hắn học xong bí thuật này, dùng những pháp bảo này, gia tăng sức chiến đấu xa không phải mang nhiều một chút thiên tài địa bảo có thể so sánh.
Vừa nghĩ vậy, chính nhân quân tử trong lòng Trần Trầm đều khó tránh khỏi có một ít lòng ngứa ngáy.
Trên thực tế, hắn ăn cướp có thể xuất hiện ích lợi càng nhiều, thậm chí đều có thể hấp thu thần thức của đối phương.
Vừa rồi nếu không phải thần thức của hắn khô kiệt, thi triển không ra Hạo Nhiên Thánh Quang Quyết, hắn khẳng định phải hít lực lượng thần thức của kim giáp ngoại tộc kia.
Giờ đây tuy không hít thành, nhưng hắn cũng không phải tiếc hận.
Có nhiều pháp bảo như vậy, hắn đã thỏa mãn, hơn nữa diệt kim giáp ngoại tộc kia còn bạo một món bản mệnh pháp bảo và ba món thần thức phòng hộ pháp bảo, thật sớm bị hắn bỏ vào trong nhẫn trữ vật.
- Thần thức của ta giờ ở Phân Thần cảnh phỏng chừng hấp thu Luyện Hư đỉnh phong, cũng bổ sung không bao nhiêu.
Trần Trầm an ủi bản thân một câu, sau đó bắt đầu thử nghiệm học tập ba loại bí thuật kia.
...
Cùng lúc đó.
Ở ngoài mấy ngàn dặm, Giang Thành tử Nguyên Thần suy yếu không gì sánh được bay đến phía trước một động phủ, cao giọng nói:
- Đệ tử cầu kiến sư phụ!
Kêu vài tiếng cũng không có người đáp ứng, Giang Thành tử mới cắn răng nói:
- Sư phụ, sư huynh hắn vẫn lạc!
Nghe nói như thế, cửa lớn động phủ mở ra, một lão giả cao gầy đi ra, sắc mặt vô cùng âm trầm.
- Nghiệt đồ, ngươi nói cái gì?
Trong lòng Giang Thành tử ghen ghét vô cùng, sư phụ luôn thiên vị sư huynh, xa cách đối với đệ tử hắn giờ đây hắn đều thành như vậy, sư phụ cũng không nguyện ý gặp một lần, nhưng vừa nhắc tới sư huynh lại lập tức đi ra.
Lão bất tử này, thật không phải thứ tốt.
- Sư phụ... Sư huynh hắn phát hiện một tên tu sĩ Hạ giới phi thăng có Vạn Hóa Thần Kim, ngay sau đó gọi đệ tử liên thủ cướp, không ngờ đá vào tấm sắt, bị tu sĩ kia chém giết, ta cũng là mất sức chín trâu hai hổ mới trốn về đến.
Giang Thành tử cố tình nhấn mạnh bốn chữ Vạn Hóa Thần Kim, về phần chuyện liên quan đến đệ tử Thiên Ma thành thì không nhắc tới một lời, ý đồ không cần nói cũng biết.
Nghe nói như thế, sắc mặt lão giả cao gầy lập tức âm trầm như nước, đệ tử dưới trướng hắn không ít, nhưng chân chính học có sở thành lác đác không có mấy, giờ lại chết một, khiến hắn có một ít khó có thể tiếp nhận.
- Giết người đoạt bảo bị phản sát, thật sự là phế vật! Nghiệt đồ, ta lại hỏi ngươi, người kia quả thật nắm giữ Vạn Hóa Thần Kim?
- Thiên chân vạn xác! Ta chỗ này còn có...
Nói đến đây, âm thanh của Giang Thành tử im bặt dừng lại, nguyên bản hắn muốn lấy ra hình chiếu kia, nhưng ngay lúc đó hắn mới phát hiện nhẫn trữ vật đã theo nhục thân của hắn mất đi.
Nghĩ đến đây, trong lòng của hắn vô cùng đau lòng.
- Vạn Hóa Thần Kim... Vạn Hóa Thần Kim.
Lão giả cao gầy lẩm bẩm nói nhỏ vài câu, trong mắt lóe lên một tia tham lam, nhưng mà vẻ tham lam này rất nhanh biến mất không còn tăm tích.
So với hai đồ đệ không biết trời cao đất rộng, trong lòng hắn càng có so sánh cân nhắc.
Đồ vật nghịch thiên bực này không phải người có tu vi như hắn có thể hưởng thụ.
Nếu như bị một ít đại năng nhìn ra, đừng nói hắn là Phân Thần Kỳ, cho dù là tu vi lại cao hơn một tầng, cũng phải đứng trước tai hoạ ngập đầu.
Phải biết... Một ít đại năng cực kỳ không có tố chất.
Thậm chí còn có loại dị thường không biết xấu hổ, đặc biệt động thủ với tu sĩ có tu vi thấp hơn mình một đại cảnh giới, giết người đoạt bảo.
Vừa nghĩ vậy, tham niệm trong lòng của hắn biến mất, ánh mắt nhìn về phía Giang Thành tử đột nhiên trở nên lăng lệ lên.
Đồ đệ này đang suy nghĩ gì, sao hắn có thể không rõ?
- Nghiệt đồ! Sau này cứ ở trong động phủ này đi, trăm năm sau mới được đi ra, ít làm chuyện gây tai hoạ cho ta!
Giang Thành tử nghe vậy trong mắt lóe lên cực kỳ chấn kinh, sau đó vội vàng nói:
- Sư phụ, có thể để cho ta truyền cái tin tức về Vọng Giang thành, giao tiếp một chút sự vụ thành chủ hay không?
Lão giả cao gầy nghe đến đây ném cho hắn một cái lệnh bài đưa tin, mang theo hắn tiến vào động phủ.
Lão giả cao gầy đi tu luyện, thần sắc Giang Thành tử oán độc cầm lệnh bài đưa tin nói:
- Từ nay về sau, ngươi chính là thành chủ, nhưng mà trước lúc này, ngươi thay ta truyền một tin tức này ra ngoài.
Nói một phi thăng tu sĩ tên là Trần Trầm, nắm giữ Vạn Hóa Thần Kim, hiểu chưa?
- Đã hiểu...
Cũng không lâu lắm, lệnh bài đưa tin bên kia truyền đến âm thanh mơ hồ có một ít xúc động.
Giang Thành tử nghe đến đây mới buông xuống lệnh bài đưa tin.
Hủy đi nhục thân, mối thù cướp đoạt vốn liếng không phải dễ dàng buông xuống như vậy.
Trần Trầm kia rõ ràng chưa chính thức gia nhập Thiên Ma thành, nếu không sao có thể chỉ có chút thủ đoạn như vậy?
Vì vậy trước đó, hắn còn có cơ hội báo thù, cho dù hắn không báo được thù, cũng phải mượn đao giết người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận