Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 355: Sống hay chết toàn bằng bản lĩnh

Chương 355: Sống hay chết toàn bằng bản lĩnhChương 355: Sống hay chết toàn bằng bản lĩnh
         Thật lâu về sau, Bạch Đông Thăng sâu kín nói:
- Không ngờ tiểu tử nhà ngươi câu kết với yêu tộc, vậy xem ra ngươi thật sự nên chết đi.
Vốn với thực lực của Bạch Đông Thăng, dù giết Trần Trầm cũng không làm gì được gã, cùng lắm sau này giết nhiều yêu tộc chút, chặn miệng mọi người lại.
Đợi về sau phi thăng thượng giới, Bạch Đông Thăng không quan tâm đám người hạ giới nghĩ gì.
Nhưng hôm nay tiểu tử này tự chốc lấy nghi ngờ, Bạch Đông Thăng vui vẻ quạt cho lửa cháy to hơn.
Trần Trầm nghe vậy cười nhạt một tiếng, không để ý tới, ngược lại nhìn nữ yêu ở trước mặt, bất đắc dĩ hỏi:
- Ngươi cứu ta làm cái gì? Giờ thì ta có nhảy vào Vô Tận Hải cũng không rửa sạch được.
Yêu Khanh lạnh lùng đáp lại:
- Trước kia ngươi cứu ta một lần, hiện giờ ta trả lại cho ngươi, còn về ngươi có rửa sạch được hay không thì liên quan gì đến ta?
Trần Trầm bị sặc, trong một chốc không nói nên lời.
Thần Viên Sơn rơi vào yên lặng, vô luận là yêu tộc hay nhân tộc đều có chút không biết làm sao.
Trong tình huống này, bọn họ ra tay cũng không phải, không ra tay cũng kỳ.
Nhưng tình huống như vậy không kéo dài lâu.
Giây lát sau, chân trời biến đổi phong vân, uy thế khủng bố không gì sánh bằng từ phương xa ập đến, sau đó là mấy bóng dáng buông xuống Thần Viên Sơn.
- Sư phụ!
Ngọc Quỳnh hô to một tiếng, nháy mắt đi tới trước mặt tông chủ Ngọc Đỉnh Đan Tông.
Bên cạnh tông chủ Ngọc Đỉnh Đan Tông có tông chủ Hạo Nhiên Kiếm Tông, Thất Sát Ma Đạo Ma Tôn theo cùng.
Đây mới chỉ là bắt đầu, qua giây lát, lại có mấy bóng dáng buông xuống. Đương kim hoàng đế bốn đại hoàng triều cũng xuất hiện trong Thần Viên Sơn.
Tộc trưởng tám đại yêu tộc thì trừ Thần Giao Yêu Tôn đã chết ra, tất cả đều có mặt.
Trong phút chốc, toàn bộ Thần Viên Sơn như biến thành trung tâm thiên địa, phong vân bốn phía vần vũ, uy thế khủng bố giống như sóng triều thổi quét bốn phương.
Trong tình huống này, cho dù là tu sĩ Nguyên Thần cũng chỉ có thể run cầm cập, càng đừng nói những Kết Đan Nguyên Anh, các cường giả vô tình lộ ra uy áp đã làm bọn họ như rơi vào hầm băng, toàn thân động đậy không được.
- Trần Trầm, ngươi lại đây.
Bề ngoài tông chủ Ngọc Đỉnh Đan Tông vẫn lôi thôi, nhưng giờ này khắc này lại tràn đầy uy nghiêm
Trần Trầm nghe vậy ngẫm nghĩ, cuối cùng nghe lời bay đến bên cạnh tông chủ Ngọc Đỉnh Đan Tông.
Bạch Đông Thăng thấy vậy mắt lấp lóe tia sáng, nhưng không nói gì thêm.
Tông chủ Ngọc Đỉnh Đan Tông sâu thẳm nhìn Trần Trầm, nhẹ giọng nói:
- Để ngươi chịu uất ức.
Trần Trầm cười lúng túng, không nói lời gì ra vẻ rộng rãi.
Mới nãy hắn cũng đã ra tay giết người, hiện tại như thế nào cũng không thể nào cười cho qua chuyện.
Tông chủ Hạo Nhiên Kiếm Tông ở một bên thẳng thắn nhìn Bạch Đông Thăng, lạnh lùng nói:
- Tiền bối, ngươi thật sự muốn trở mặt với bốn đại tông môn chúng ta? Trần Trầm là công thần của nhân tộc, ngươi ra tay với hắn thì những tu sĩ vì nhân tộc đổ máu nóng sẽ nghĩ như thế nào?
Bạch Đông Thăng lắc đầu, chỉ thốt ra hai chữ:
- Ấu trĩ.
Bốn hoàng đế của hoàng triều đều lộ vẻ mặt châm chọc.
Lòng người là cái gì? Thật sự quan trọng đến thế sao?
Trong hoàng triều, lòng người là công cụ để lợi dụng, mặc dù vài người đổ máu nóng, nhưng không thể phủ nhận rằng bọn họ hy sinh lớn cỡ nào cũng không bằng cường giả đứng đầu tùy ý ra tay một lần.
Đây là hiện thực tàn khốc.
Hoàng đế của Đại Kinh hoàng triều lạnh lùng cười chất vấn:
- Trần Trầm có Phá Ách Ấn trên người, còn dây dưa mập mờ với yêu tộc, giết hắn thì lão tổ có thể không kiêng nể gì xuất quan đối phó yêu tộc, làm cao tầng nhân tộc, bên nào nhẹ bên nào nặng, chẳng lẽ ngươi nhìn không thấu sao?
Hoàng đế Đại Sở hoàng triều ở một bên hùa theo:
- Chúng ta là tồn tại đứng đầu toàn bộ nhân tộc, xử trí theo cảm tính là hành vi cực kỳ ngu xuẩn, không phải chúng ta vô tình vô nghĩa, mà là ở tại vị trí này, trong mắt phải nhìn lợi ích càng nặng. Nếu làm một quyết định sai lầm thì sẽ tạo thành tiêu cực mang đến ảnh hưởng rất lớn.
Bốn đại tông chủ nghe vậy mặt mày xanh mét, hai người này nói chuyện tuy có chút đạo lý, nhưng bọn họ lại không cách nào làm ra chuyện như vậy.
Bạch Đông Thăng cười nhạt nói:
- Mấy tiểu bối, các ngươi để ta giết hắn, ta bảo chứng đánh chết ba Yêu Tôn yêu tộc trở lên cho các ngươi. Bên nào nhẹ bên nào nặng, các ngươi vẫn chưa nghĩ ra sao?
Thất Sát Ma Đạo Ma Tôn nghe vậy giận tím mặt, trực tiếp mắng:
- Lão già, đừng tưởng chúng ta kêu ngươi một tiếng tiền bối thì cho rằng mình ghê gớm lắm. Luyện Hư đỉnh chứ có gì, chúng ta tùy thời đều có thể bước vào.
Tông chủ Linh Hư Khí Tông ở một bên cũng cười khẩy nói:
- Nếu mỗi người đều có ý nghĩ giống như ngươi thì nhân tộc ta còn có chịu chiến vì toàn bộ tộc quần? Đến lúc đó mỗi người đều muốn phi thăng, tàn sát lẫn nhau, không lâu sau, nhân tộc ta rơi vào kết cục diệt vong.
Đối diện phản bác của hai người, Bạch Đông Thăng không tức giận, khẽ cười nói:
- Hiện giờ là kỳ ngộ vạn năm khó tìm, chỉ cần ta có thể dốc hết sức ra tay, yêu tộc có lẽ sẽ bị hoàn toàn huỷ diệt, đến lúc đó không cần ai chiến vì nhân tộc nữa, thịnh thế như vậy thì sao diệt vong?
Hai bên mỗi người một câu, ngươi qua ta lại, không ai nhường ai.
Một đám cường giả yêu tộc lặng lẽ vây xem, ánh mắt đùa cợt.
Nhân tộc nổi tiếng đoàn kết, không ngờ rằng hiện giờ nội bộ vì một tu sĩ Nguyên Thần mà sinh ra mâu thuẫn lớn như vậy, thậm chí không tiếc cãi lộn ngay trước mặt yêu tộc như bọn họ.
Tục ngữ nói rất hay, việc xấu trong nhà không thể để bên ngoài nhìn, một đám tồn tại Luyện Hư không thể nào không biết đạo lý này, lại vẫn không tránh được, đủ thấy nhóm người này xích mích lớn cỡ nào.
Bên trong yêu tộc, Thiên Hồ Yêu Tôn của tộc Cửu Vĩ Thiên Hồ thấy vậy ngáp một cái, ngữ khí lười biếng nói:
- Hay là hai bên đánh một trận đi, ta bảo chứng tuyệt đối không nhúng tay vào.
Thiên Hồ Yêu Tôn thốt ra câu này, tộc trưởng yêu tộc khác hùa theo.
- Không sai, chúng ta tuyệt đối không nửa đường thêm phiền!
- Nếu e ngại sự có mặt của chúng ta khiến các ngươi không tiện ra tay thì đừng lo, cùng lắm chúng ta đi về ngay bây giờ.
- Tộc Bất Tử Yêu Hoàng ta nguyện ý ngừng chiến ba ngày với nhân tộc các ngươi, cho các ngươi giải quyết tranh chấp nội bộ.
Đám cường giả yêu tộc toàn là xem náo nhiệt không ngại lớn chuyện, ước gì hai phe nhân tộc đánh lộn ngay bây giờ.
Đám tu sĩ nhân tộc ở bên dưới nghe những lời vui sướng khi người gặp họa thì mặt đỏ rực, cảm giác xấu hổ vô cùng.
Hôm nay, toàn bộ nhân tộc mất hết mặt mũi.
Cho dù lúc yêu tộc sắp nội chiến cũng không đặt tranh chấp giữa Yêu Đình và tám đại yêu tộc ra ngoài sáng, càng không có ngoại tộc ở bên cạnh vây xem.
Bốn tông chủ và bốn hoàng đế của hoàng triều nghe những lời nói châm chọc đó thì sắc mặt cực kỳ khó xem.
Ngược lại Bạch Đông Thăng hoàn toàn không để ý, chỉ vào Trần Trầm, ngữ khí quả quyết:
- Người này có được Phá Ách Ấn, là kẻ mà trời không chứa chấp, ta phải giết. Các ngươi có thể che chở hắn một lúc, chẳng lẽ còn có thể che chở suốt đời? So với để tiểu tử này chết trong lôi kiếp, không bằng giúp ta, xem như giúp toàn bộ nhân tộc!
Bốn tông chủ bị chọc tức xì khói, đặc biệt là tông chủ Ngọc Đỉnh Đan Tông, hơi thở trên người dao động kịch liệt.
Đám tu sĩ ở bên dưới sản sinh khác nhau, có người thậm chí bắt đầu mắng chửi nhau.
Một đám tinh anh nhân tộc tranh chấp ngay trước mặt đại năng yêu tộc.
Tộc trưởng tám đại yêu tộc mắt càng lúc càng sáng.
Ngay lúc này, một giọng nói không hài hòa vang vọng trên bầu trời Thần Viên Sơn.
- Ta cũng có Phá Ách Ấn, nếu ngươi muốn thay trời hành đạo thì có thể ra tay với ta thử.
Nghe lời này, cường giả hai tộc đều yên tĩnh trở lại.
Yêu Khanh quay đầu nhìn đám Yêu Tôn vui sướng khi người gặp họa, lạnh lùng hỏi:
- Các ngươi muốn giết ta để tránh chịu khổ độ kiếp không?
- Không, không có!
- Yêu Thần đại nhân, xin đừng đùa như vậy với chúng ta.
- Chúng ta chưa từng suy nghĩ!
Nghe thấy những lời này, Yêu Khanh một lần nữa nhìn về phía Bạch Đông Thăng, khinh miệt nói:
- Thứ bắt nạt kẻ yếu mà nói nghe chính nghĩa quá nhỉ.
Bạch Đông Thăng nghe vậy không cách nào giữ bình tĩnh được nữa, sát ý trong mắt bùng lên, gằn từng chữ:
- Sớm muộn gì ta sẽ giết ngươi!
Mắt thấy thế cục sắp phát triển thành đống rối nùi, Trần Trầm đứng ra, vái chào bốn tông chủ, nụ cười có chút thê lương.
- Đa tạ các vị tiền bối nâng đỡ, nhưng tình huống như hiện giờ, e rằng ta không thể ở lại nhân tộc nữa. Nhưng con kiến còn muốn sống thừa, ta không thể nào xúc động chịu chết. So với ở đây khiến toàn bộ nhân tộc mất mặt, không bằng ta tự động rời đi. Các vị tiền bối, từ nay về sau, ta sẽ không hỏi đến chuyện của nhân tộc nữa. Sống hay chết, toàn bằng bản lĩnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận