Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 51: Đây Là Giang Sơn Của Trẫm

Chương 51: Đây Là Giang Sơn Của TrẫmChương 51: Đây Là Giang Sơn Của Trẫm
         - Một lần cơ hội truy tung Thiên Vân sơn mạch…
Tim Trần Trầm đập thình thịch, cơ hội trân quý như vậy, hắn sao có thể tùy tiện sử dụng, phải hảo hảo lên kế hoạch một phen mới được.
Mấu chốt là hiện tại hắn còn chưa đặc biệt muốn cái gì.
...
Một bên khác, Tiêu Vô Ưu đi đến chưởng môn đại điện, lúc này trong điện đã có một đám trưởng lão tề tụ.
Hôm nay là thời gian tân đệ tử nhập tông, huống chi Tiêu Vô Ưu chọn lựa người nối nghiệp, thời điểm mấu chốt như vậy, tất nhiên phải tập hợp các trưởng lão thảo luận một phen.
- Chưởng môn, qua điều tra, Trần Trầm thật sự sinh ra ở Thạch Đầu thôn, là con dân Ký Châu, không có bất kỳ vấn đề gì. - Một trưởng lão báo cáo.
Tiêu Vô Ưu khẽ gật đầu, cũng không cảm thấy bất ngờ.
- Đã như vậy, chuyện Trần Trầm đảm nhiệm vị trí Thiên Vân tông thánh tử cứ ban bố ra thôi, hơn nữa phải báo cho Vô Tâm tâm, để bọn họ biết. - Đám trưởng lão ngồi bên dưới nghe vậy, bất đắc dĩ lên tiếng
Vô Tâm tông chính là Đại Tấn hộ quốc tông, thực lực đứng số một trong ba mươi sáu tông, cũng là chủ lực đối phó Ma môn Đại Chu.
Trên danh nghĩa, 35 tông còn lại của Đại Tấn đều là tông môn phụ thuộc Vô Tâm tông, hôm nay Thiên Vân tông tìm được nhân tuyển chưởng môn tương lai, dĩ nhiên phải báo lên Vô Tâm tông, đạt được thừa nhận của Vô Tâm tông.
- Chưởng môn, Trần Trầm mới nhập môn đã phong làm Thánh tử, cái này có phải hơi tùy tiện rồi không?
Một lão giả râu bạc trắng ngồi bên trái đưa ra dị nghị.
Lão giả là Thiên Vân tông thủ tịch trưởng lão, địa vị gần với tông chủ cùng thái thượng trưởng lão.
Hắn vừa dứt lời, Hình Phạt trưởng lão bên cạnh cũng phụ họa theo:
- Đúng vậy, tông chủ, trong môn phải có không ít nội môn đệ tử ngày đêm khổ tu, chính là vì tranh giành vị trí kia. Trần Trầm vừa vào cửa liền trở thành Thánh tử, cái này khó tránh khỏi đưa đến dị nghị.
Tiêu Vô Ưu quét mắt nhìn hai người, hai vị trưởng lão này phân biệt có tôn tử cùng tôn nữ, tư chất cũng không tệ, xếp vị trí thứ 1, thứ 2 trong tông.
Hôm nay bọn họ nói vậy, rõ ràng là muốn tranh thủ vì vãn bối nhà mình.
Nếu Trần Trầm chỉ là Hậu Thiên Lôi Linh Thể, hắn sẽ nguyện ý cho hai người kia một cơ hội.
Đáng tiếc đồ đệ nhà hắn chẳng phải Hậu Thiên Lôi Linh Thể gì gì đó.
Đương nhiên, trong tất cả trưởng lão ở đây cũng chỉ có Ngụy Sơn Hà là biết rõ chân tướng.
Thậm chí trong toàn bộ tông môn, người biết hẳn có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Đám trưởng lão này chỉ biết tư chất Trần Trầm rất tốt, hơn xa thường nhân, thế nhưng cụ thể tốt đến mức nào thì bọn hắn hoàn toàn không biết gì cả.
- Chưởng môn, không thì thiết trí một chút khảo nghiệm cho Trần Trầm cũng được, nếu hắn thông qua thì để hắn làm Thánh tử? Như vậy những đệ tử khác mới cảm thấy dễ chịu đôi chút…
Thấy chưởng môn không nói lời nào, Hình Phạt trưởng lão lại mở miệng.
- Khải nghiệm? - Nghe mấy từ này, Tiêu Vô Ưu nhịn không được nhớ đến chuyện xưa, một hồi nghĩ lại mà kinh, mày vô thức nhíu lại.
- Đúng vậy, chín chín tám mươi mốt đạo là được. - Hình Phạt trưởng lão mộ bộ phong khinh vân đạm.
- Không cần thiết.
Tiêu Vô Ưu trực tiếp cự tuyệt.
Trần Trầm tu luyện khiến Thiên Địa linh khí chấn động quá rõ ràng, sở dĩ hắn để tiểu tử kia tu luyện tại chủ phong cũng bởi nguyên nhân này.
Nếu lại bày ra mấy cái khảo nghiệm loạn thất bát tao, chỉ sợ chuyện Trần Trầm là Tiên Thiên Không Linh Thể không cách nào giấu được.
Huống chi, hắn đã giao Thiên Vân Thần Lôi Quyết cho Trần Trầm, nào có đạo lý đổi ý?
Thủ tịch trưởng lão bên cạnh còn chưa từ bỏ ý định, tiếp tục tranh luận:
- Trần Trầm sinh ở nơi thôn dã, không hiểu lễ nghi. Hôm nay tuy một bước lên trời, nhưng tu vi còn thấp, ngày sau sao có thể đại biểu Thiên Vân tông?
- Không nói chi xa xôi, hai tháng sau là thời điểm ba mươi sáu tông yết kiến quốc quân tân nhiệm… Nếu Thiên Vân tông ta không có Thánh tử coi như xong, đằng này đã có, vậy đương nhiên phải phái hắn đến Quốc đô.
- Nhưng hắn chỉ là một kẻ hương dã, chưa từng gặp qua tràng diện kia, đến lúc đó khó tránh khỏi xấu mặt, khiến Thiên Vân tông ta bẽ mắt trước Quốc quân cùng 36 tông.
- Tông chủ, ta đề nghị chuyện bổ nhiệm hắn làm Thánh tử vẫn nên dời lại, sau khi yết kiến quốc quân tân nhiệm lại bàn tiếp. Ít nhất để hắn học thêm chút kiến thức cùng cấp bậc lễ nghĩa cơ bản.
Đám trưởng lão nghe vậy cũng nhịn không được tưởng tượng ra vài thứ.
Đó là hình ảnh Trần Trầm sợ đầu sợ đuôi trên Kim Loan điện, thỉnh thoảng còn nhìn đông nhìn tây, một bộ nhà quê lên tỉnh.
Chỉ mới tưởng tượng đến đó thôi, cả đám đã nhíu chặt mày.
Mất mặt… Thật đúng là xấu hổi chết người!
- Đủ rồi, ý ta đã quyết, việc này chớ có nhắc lại, chẳng lẽ một tông chủ như ta ngay cả quyền lợi lựa chọn đồ đệ cũng không có?
Tiêu Vô Ưu chau mày, một cỗ vô hình chi uy tán ra.
Thấy vậy, đám trưởng lão không dám lên tiếng nữa.
Có lẽ ở phương diện đối nhân xử thế, tông chủ nhà bọn họ có chút chất phác, nhưng nói đến thực lực, trong 36 tông cũng đứng ở hàng thượng thừa, nếu thật nổi giận, bọn họ khẳng định không gánh nổi.
...
Ngày hôm sau.
Chuyện Trần Trầm trở thành Thiên Vân tông thánh tử đã truyền khắp Thiên Vân sơn mạch.
Bất kể là đệ tử nội môn, hay ngoại môn, tất cả đều biết hiện tại phía trên bọn họ đã có thêm một cái Thánh tử
Hơn nữa, chỉ cần vị Thánh tử này không chết yểu, vậy tương lai hắn chính là Thiên Vân tông chưởng môn.
Đối với tin tức này, đương nhiên có người vui sướng, cũng có kẻ ưu sầu.
Phần lớn đệ tử ưu tú của nội môn đều không cam tâm, bọn họ đãm sớm chia làm 2 phái, một phái ủng hộ Đại sư huynh, một phái ủng hộ Nhị sư tỷ.
Hai phái tranh đấu gay gắt nhiều năm như vậy, chỉ cần tông chủ là một trong 2 người này, tất có một phương được lợi.
Nhưng giờ thì hay rồi, từ trên trời rơi xuống một cái Thánh Tử, khiến công sức của đám bọn họ hóa thành giỏ trúc múc nước, dã tràng xe cát.
Về phần ngoại môn đệ tử, phần lớn đều là hiếu kỳ, tự hỏi rốt cuộc Thánh tử là cái dạng gì, vậy mà lại được tông chủ ưu ái, trực tiếp vượt qua hai thiên tài nội môn.
Nhưng bọn họ càng hiếu kỳ thì Trần Trầm càng không xuất hiện.
Suốt mấy ngày qua, vô luận là nội môn hay ngoại môn, các đệ tử đều trong mong thấy được Trần Trầm.
...
Thời điểm hiếu kỳ của quần chúng cô đọng tới một mức độ nhất định, Trần Trầm trên chủ phong rốt cuộc đình chỉ tu luyện.
Hơn một ngàn khối Linh thạch trước mặt giờ đã hóa thành bột mịn, xếp chồng thành một quả núi cao chừng nửa người.
Mà lúc này đây, tu vi của hắn cũng từ Luyện Khí tầng 4 đột phá đến Luyện Khí tầng 6 đỉnh phong.
Từ tầng 6 lên tầng 7 dường như sẽ phát sinh biến chất, cho nên linh khí cần rất nhiều, Trần Trầm cũng không nóng vội nhất thời, dù sao ăn một lần cũng không béo lên được.
Quét sạch bột phấn trong phòng tu luyện, Trần Trầm hảo hảo ngủ một giấc, sau đó đi đến biệt viện chủ phong.
Đứng trên đỉnh chủ phong, nhìn vô số dãy núi vây quanh, Trần Trầm nhịn không được nhớ đến một câu trang bức:
- Đây là giang sơn của trẫm!
Cảm thán xong, tâm trạng Trần Trầm vô cùng tốt. Hắn đến Thiên Vân tông được một khoảng thời gian dài như vậy, nhưng chỉ ở lì trên chủ phong, hiện tại nên đi mấy ngọn núi khác xem thử một chút.
Nhất là hắn còn tiểu đệ Trương Kỵ, không biết hắn ta ra sao rồi.
Tuy hắn giờ đã lên như diều gặp gió, nhưng bản thân cũng không phải một kẻ quên đi gốc rễ. Đối với tiểu đệ nhà mình, chiếu cố… vẫn phải chiếu cố.
Nghĩ đến đây, Trần Trầm hít sâu một hơi, nhìn xuống dưới núi.
Một ngày hôm nay, Thiên Vân tông thánh tử khiến chúng đệ tử vô cùng hiếu kỳ rốt cuộc cũng rời khỏi chủ phong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận