Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 460: Oan Gia Tới Cửa

Chương 460: Oan Gia Tới CửaChương 460: Oan Gia Tới Cửa
         Mấy ngày sau.
Một lệnh bài đưa tin trong nhẫn trữ vật của Trần Trầm đột nhiên phát sáng lên, lấy ra xem xét, rõ ràng là lệnh bài đưa tin trước đây Lê Tiên đưa cho hắn.
- Trần Trầm, ngươi đi đâu vậy? Ta đã xuất quan, nhưng mà không thể thành công bước vào Hợp Thể.
Nhìn thấy tin tức này, trong lòng Trần Trầm nhịn không được mừng thầm.
Nữ nhân này quả nhiên không được lão thiên tiếp đãi!
- Ta ra ngoài du lịch, nâng cao một thoáng kiến thức, không ngờ Tông chủ ngươi nhanh như vậy đã xuất quan, sớm biết như vậy, ta sẽ không đi ra.
Trần Trầm trả lời một câu, lương tâm không bất kỳ gợn sóng gì.
- Thì ra là như vậy, ta cảm ứng một thoáng, ngươi bây giờ cách Lê Tiên tông rất xa, thời gian ngắn có lẽ về không được, xem ra ngươi và ta chú định vô duyên.
Nhìn thấy câu nói này, trong lòng Trần Trầm không khỏi sinh ra lòng cảnh giác.
Nữ nhân này sao lại dễ nói chuyện như thế? Không có khả năng lắm!
Theo lý thuyết, không phải là chửi ầm lên, tiếp đó đến một câu “Tiểu tử ngươi chờ đấy, coi như ngươi ở chân trời góc biển ta cũng bắt ngươi trở lại sao?”
Cái gọi chuyện ra khác thường tất có yêu, Trần Trầm không tin nữ nhân này khéo hiểu lòng người như thế.
Nếu nàng khéo hiểu lòng người, còn có thể làm ra chuyện trắng trợn cướp đoạt phụ nam nhà lành? Huống chi còn là đột phá thất bại, dưới tình huống tâm tình không tốt.
Nghĩ tới đây, Trần Trầm theo bản năng nhìn nghĩ ngược lại mấy lời nàng nói.
- Ta xuất quan, bước vào Hợp Thể, tiểu tử ngươi có chạy xa đến đâu thì cũng cùng ta hữu duyên.
Như thế xem ra, không giữ quy tắc lý nhiều.
- Hừ, muốn ám toán ta, không có cửa đâu!
Trần Trầm hừ lạnh một tiếng, tìm đến Luyện Dương, Luyện Dương lại tìm đến Mạc Anh, một đưa tin an bài hai đồ đệ là Mạc Anh và Nhâm Kỳ vào vùng hẻo lánh.
Để hai người bọn họ lưu ý Thông Tiên thành, nhìn một chút nữ nhân đáng giận kia có thể ngồi truyền tống trận tới Nam Vực này hay không.
Có tay này an bài, Trần Trầm cũng rất yên tâm.
...
Bảy tám ngày sau, bên phía Thông Tiên thành truyền đến tình báo quan trọng.
Lê Tiên tông bởi vì Tông chủ bước vào Hợp Thể, sắp dời vào Nam Vực, đã thân xin gia nhập Tiên Minh, chỉ còn chờ Tông chủ Lê Tiên tông bước vào Nam Vực, tiếp nhận Tiên Minh kiểm tra đối chiếu sự thật là có thể đặt chân ở Nam Vực.
- Tiền bối, ta thấy được! Một nữ nhân dáng dấp giống như đúc ngươi hình dung mang theo ba nữ tu vào truyền tống đại điện, xem ra muốn thông qua truyền tống đại trận tiến vào Nam Vực!
Nhìn tin tức Nhâm Kỳ truyền đến, Trần Trầm nhíu mày.
Nữ nhân Lê Tiên kia quả nhiên muốn ám toán hắn!
- Làm không tệ! Các ngươi có thể trở về.
- Tiền bối, sau khi trở về có ban thưởng sao?
-... Có!
Đạt được tin tức này, Trần Trầm lập tức rời khỏi Kim Thánh tông, đến Kim Thánh thành.
Không có cách, nếu nữ nhân Lê Tiên kia phát hiện hắn ở trong Kim Thánh tông, tám chín phần mười sẽ không dám đến tìm hắn để gây sự.
Vì muốn dẫn nữ nhân này mắc câu, hắn vẫn nên ở trong thành trì, không chỉ muốn ở tại trong thành trì, mà phải ở trong tửu lâu trong thành trì, đóng vai thành một khách qua đường.
Mấy ngày nay, Kim Tông chủ cũng rảnh đến hoảng, lại thêm lo lắng Trần Trầm xảy ra chuyện, ngay sau đó cũng cùng hắn ở lại trong tửu lâu.
Trần Trầm bàn tính toán một chút, lúc đó, sau khi hắn thông qua truyền tống trận đi tới Nam Vực, đại khái chạy một ngày đường là tới Kim Thánh tông.
Như thế xem ra, nữ nhân kia chỉ sợ không dùng đến một ngày đã đến.
Nếu nàng phân rõ nặng nhẹ, biết đi Tiên Minh trước thì hẳn là cần nửa tháng.
Bất kể như thế nào, Trần Trầm đều quyết định trước khi gặp được nữ nhân kia, hắn sẽ ở trong Kim Thánh thành.
...
- Thiên Vận đạo hữu, nữ tu kia và ngươi là quan hệ như thế nào? Đáng giá ngươi như vậy?
Kim Tông chủ thấy Trần Trầm chuẩn bị đầy đủ như thế, trong trong lòng không khỏi hiếu kỳ.
Trần Trầm cười cười nói:
- Một nữ tu thầm mến ta, đáng tiếc ta không có cảm giác đối với nàng, ngay sau đó trực tiếp từ chối nàng, không ngờ nàng vì yêu sinh hận, nổi ý muốn trói ta đi, ha ha, ngươi nói có buồn cười hay không, nhưng mà, ngược lại không đến mức sinh tử đại địch.
Kim Tông chủ nghe vậy trong mắt lóe lên một tia hâm mộ, đồng thời sinh ra một tia đồng tình đối với nữ tu kia.
Đối phó ai không tốt, đối phó một người biết coi số mạng? Đây không phải là tìm cho mình không được tự nhiên sao?
Hai người ngồi trong khách sạn vừa uống rượu vừa vừa nói vừa cười, một mực duy trì liên tục hơn nửa ngày, trong khoảng thời gian này, Trần Trầm thuận đưa ra một chút đề nghị phát triển Kim Thánh tông, làm cho Kim Tông chủ cực kỳ bội phục.
Đúng lúc này, Trần Trầm lại nhận được một truyền tin đến từ Lê Tiên.
- Tiểu hỗn đản, ngươi đoán xem ta ở đâu?
Nhìn thấy tin tức này, Trần Trầm cười nhạt một tiếng, nhìn về phía Kim Tông chủ.
Kim Tông chủ móc ra một mai lệnh bài truyền tin, một lát sau nói với Trần Trầm:
- Thiên Vận đạo hữu, vừa rồi cửa thành truyền đến tin tức, mấy người kia đã... Vào thành.
- Kim Tông chủ, ngươi trước tránh một chút, nếu đợi một chút xảy ra chuyện gì, ngươi lặng lẽ theo ở phía sau là đủ.
- Tốt!
Kim Tông chủ lên tiếng, cười càng hèn mọn, sau đó lên tầng hai của tửu lâu.
Chờ sau khi hắn đi, Trần Trầm nhìn về phía lệnh bài đưa tin trong tay, không khỏi cảm thán nữ nhân này nóng vội.
Vậy mới đã qua hơn nửa ngày đã chạy đến? Chẳng lẽ mị lực của mình lớn như vậy sao?
Tuy trong trong lòng bất đắc dĩ, nhưng hắn vẫn làm bộ trả lời:
- Lê Tiên tiền bối, ngươi không phải ở Lê Tiên tông sao?
- Ha ha, ngươi đoán sai.
Câu nói này không phải từ trong lệnh bài đưa tin truyền đến, mà là từ bên ngoài tửu lâu truyền đến.
Trần Trầm “Cực kỳ hoảng sợ” ngẩng đầu lên, chỉ thấy bên ngoài tửu lâu chậm rãi đi tới bốn nữ nhân.
Trong đó hắn nhận thức ba người, theo thứ tự là Lê Tiên, Lê Tương, còn có Sở Vân.
Về phần nữ tử cuối cùng, bảo dưỡng không tốt như Lê Tiên, thoạt nhìn như cái phụ nữ trung niên, nhưng mà Sở Vân cũng theo thật sát phía sau nàng.
Nhìn vị trí đứng này Trần Trầm lập tức biết nữ tử này hẳn là sư phụ của Sở Vân, cũng chính là người sư tỷ kia của Lê Tiên.
Thấy Trần Trầm một mặt khiếp sợ hãi nhiên, Lê Tiên hết sức hài lòng, cười nói tự nhiên đi tới bên cạnh Trần Trầm, cũng không khách khí, ngồi ở vị trí trước kia của Kim Tông chủ.
- Tiểu hỗn đản, cuộc sống tạm bợ của ngươi trôi qua không tệ.
Sau khi Lê Tiên ngồi xuống nhìn một bàn đồ ăn, cười nói.
Nhưng mà trong nụ cười kia cất giấu một chút mỉa mai và đắc ý.
Trần Trầm xoa xoa đôi bàn tay, lúng túng nói:
- Tiền bối, sao ngươi lại đích thân đến đây? Biết sớm như vậy, ta sẽ chạy về Lê Tiên tông.
- Tự ngươi trở về? Ha ha, nếu thật là ba năm nữa ta mới xuất quan, ngươi sợ là đã chạy đến Bắc Vực.
Lê Tiên cầm rượu lên bình uống một hớp rượu, từ tốn nói.
- Ngươi suy nghĩ nhiều!
Trần Trầm thầm nghĩ trong lòng, nhưng mà ngoài mặt vẫn làm ra một bộ dáng như ngồi bàn chông.
Hôm nay, hắn sẽ phải cho Lê Tiên này học một khóa thật tốt, để nàng biết biết đạo lý làm người!
- Sao tiền bối lại nói như vậy? Ta chạy xa như thế làm gì?
- Làm gì? Ngươi cứ nói đi?
Ầm!
Sắc mặt Lê Tiên bỗng nhiên chuyển sang lạnh lẽo, bình rượu trong tay trực tiếp bị nàng bóp nát, biến thành bột phấn, ào ào rơi xuống.
Trần Trầm tranh thủ thời gian nhắc nhở một câu nói:
- Tiền bối! Trong Kim Thánh thành này không cho phép đấu pháp, ngươi tuyệt đối đừng xúc động! Nếu không bị truy cứu tới, hậu quả khó mà lường được!
Lê Tiên chậm rãi đứng lên, đặt một khối Linh Thạch cực phẩm lên bàn, tiếp đó đưa ra tay, đặt tại trên bờ vai của Trần Trầm.
- Ngươi suy nghĩ nhiều, bắt ngươi, ta còn cần đấu pháp sao? Nói đi, là ngươi ngoan ngoãn đi với tỷ tỷ ta? Hay là ta cưỡng ép đem ngươi mang đi đây?
Trần Trầm nghe đến đây trong mắt lóe lên thần sắc khó xử lại không cam lòng, gương mặt càng trở nên đỏ rực.
Đây cũng không phải hắn diễn ra, mà là Sở Vân phía sau Lê Tiên nhìn chằm chằm vào hắn, ánh mắt kia vô cùng u oán, làm cho hắn muốn không đỏ mặt cũng khó khăn.
- Tiểu hỗn đản, ngươi nói nếu ta cưỡng ép mang ngươi đi, Kim Thánh thành này sẽ bởi vì tiểu nhân vật như ngươi mà đắc tội tu sĩ Hợp Thể cảnh ta đây sao? Ta khuyên ngươi tốt nhất đừng ôm tâm lý may mắn!
Lê Tiên thấy Trần Trầm đứng đấy không động, tiếp tục bổ sung một câu.
Trần Trầm nghe đến đây chán nản thở dài nói:
- Tiền bối... Ta đi với ngươi.
Không có cách, Kim Thánh thành này dòng người rất nhiều, xác thực không phải một nơi thích hợp động thủ.
- Cái gì mà tiền bối? Ta có già như thế sao? Gọi tỷ tỷ!
Lê Tiên hơi giận nói.
- Tỷ tỷ...
Trần Trầm biệt khuất kêu một tiếng, nhưng trong lòng thì âm thầm thề, đợi một chút phải để nữ nhân này biết biết, cái gì gọi là tàn nhẫn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận