Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 258: Nợ máu trả bằng máu

Chương 258: Nợ máu trả bằng máuChương 258: Nợ máu trả bằng máu
         Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Dịch: Libra
--------------------
Nửa canh giờ sau, cả ngọn núi tựa hồ không có gì thay đổi, nhưng Thất Sát Ma Quân bay ra.
- Đi tộc Xích Hồ.
- Rõ!
Tộc Xích Hồ cách tộc Cuồng Sư hơi xa, nhưng tốc độ của cường giả Nguyên Thần đỉnh thì nhanh biết bao, trời chưa sáng Thất Sát Ma Quân đã đến tộc địa của tộc Xích Hồ.
Cách làm y như cũ, Thất Sát Ma Quân tàn sát sạch tộc Xích Hồ.
Làm xong mọi thứ, trên gương mặt lạnh băng của Thất Sát Ma Quân lộ ra nụ cười.
Thất Sát Ma Quân mở ra trữ vật giới, đống lệnh bài truyền tấn lấp lóe tia sáng nằm bên trong, gã mặc kệ chúng nó, chỉ lấy ra tấm lệnh bài truyền tấn thuộc về đồ đệ.
- Đã làm xong chuyện, các ngươi ưu tiên giữ mạng.
Truyền tin tức này ra xong Thất Sát Ma Quân mang theo hai người nhanh chóng bay đi lãnh thổ nhân tộc.
. . .
Trời dần sáng, tộc địa Cuồng Sư vẫn sáng ánh đèn, nhưng Cuồng Sư trẻ tuổi bình thường chăm chỉ tu luyện lúc này không thấy bóng dáng.
Ước chừng qua một canh giờ, rốt cuộc có yêu tộc đi ngang qua nhận ra tộc địa Cuồng Sư khác lạ.
Nên biết, bởi vì Cuồng Sư Yêu Hoàng lập chiến công hiển hách trong lãnh thổ nhân tộc nên đoạn thời gian gần đây các yêu trong tộc Cuồng Sư kiêu ngạo ngang ngược vô cùng, ước gì trời chưa sáng đã ra ngoài khoe khoang vũ lực, thu phí bảo hộ các yêu tộc xung quanh.
Nhưng hôm nay trời sáng trưng mà không có yêu nào đi ra, hơi bị kỳ kỳ.
- Các tiền bối tộc Cuồng Sư, ta đến đưa đồ ăn, xin đi ra gặp mặt!
Liên tục kêu mấy tiếng đều không có phản ứng, yêu tộc kia lập tức ý thức được không đúng, không nói hai lời bay ngay vào trong núi.
Đập vào mắt là xác chết và máu tươi đầy đất.
Vô luận là Kết Đan Kỳ hay Yêu Vương Nguyên Anh, hoặc là yêu tộc Cuồng Sư tu vi thấp hơn đều nằm la liệt dưới đất.
Xem xác chết còn nguyên vẹn thì rõ ràng là bị cường giả một kích lấy mạng.
Yêu tộc kia sợ đến mặt không chút máu, hốt hoảng thụt lùi:
- . . . Xảy ra chuyện! Xảy ra việc lớn!
Yêu tộc Cuồng Sư lập công tích hiển hách cho yêu tộc chẳng ngờ trong một đêm bị diệt tộc!
- Phải . . . phải truyền tin tức ra ngoài!
Trong óc lóe qua ý tưởng này, yêu tộc kia hốt hoảng rời đi, khi đi ngang qua cửa lớn của tộc địa Cuồng Sư, yêu tộc kia mới thấy bốn chữ to viết bằng máu:
[Nợ máu trả bằng máu!]
Chỗ hai nước Tề, Vệ, đám tu sĩ nhân tộc nhóm Trần Trầm đang lẩn trốn, nhưng trên mặt mọi người đều là biểu cảm hiên ngang lẫm liệt.
Bởi vì nói theo lời của Trần Trầm là không phải bọn họ trốn chui trốn nhủi mà là giữ lại mồi lửa đấu tranh cho nhân tộc.
Mới bắt đầu còn có vài người không đồng ý cách nói này, nhưng chạy một hồi, nghe Trần Trầm rót một đống tư tưởng chính nghĩa, mọi người dần tin điều này.
Mắt thấy đã lùi đến biên cảnh hai nước Tề, Vệ, đám tu sĩ nhân tộc rốt cuộc ngừng lại.
Có tu sĩ bắt đầu lộ ra vẻ khó xử:
- Trần đạo hữu, chúng ta nếu như còn lùi tiếp thì sẽ hoàn toàn lùi ra vùng Tề, Vệ.
Nếu chỉ rút lui trên đất Tề, Vệ thì còn có thể nói là bị thua một chốc, nhưng nếu là hoàn toàn vứt bỏ khu vực này thì xem như trận chiến tranh này hoàn toàn thất bại.
Đến lúc đó nếu như yêu tộc cũng rút ra đất Tề, Vệ, vậy bọn họ muốn tìm cơ hội lật ngược ván cờ cũng không tìm thấy mục tiêu.
Sau này nhắc đến trận chiến tranh này đều sẽ chụp mũ thất bại lên đầu nhân tộc, dù sao bọn họ bị yêu tộc cứng rắn đuổi ra.
Trần Trầm thì thào:
- Không thể rút nữa.
Hắn ngước đầu nhìn về hướng Trương Kỵ.
Lúc rạng sáng Trương Kỵ đã nói cho Trần Trầm biết làm xong chuyện rồi, tính thời gian chắc Thất Sát Ma Quân cũng sắp trở lại.
Nhưng tại sao đến bây giờ vẫn không thấy bóng dáng của Thất Sát Ma Quân đâu?
Chẳng lẽ bị kẹt trong lãnh thổ yêu tộc? Nghĩ đến đây, Trần Trầm thầm lo.
Không có Thất Sát Ma Quân thì e rằng cuối cùng bọn họ buộc phải rút ra đất Tề, Vệ.
Trương Kỵ lo lắng còn hơn Trần Trầm, dù sao đây là sư phụ của gã.
Đang lúc Trương Kỵ do dự có nên cầm lệnh bài truyền tấn hỏi an toàn của sư phụ hay không thì một giọng nói trầm thấp lạnh lùng đột nhiên vang bên tai gã:
- Trương Kỵ, ngươi làm khá lắm.
Nghe giọng nói đó, Trương Kỵ vui mừng quá đỗi, nhanh chóng xoay người lại, thấy ngay Thất Sát Ma Quân toàn thân đẫm máu, sắc mặt trắng bệch.
Thấy Thất Sát Ma Quân người đầy vết thương, Trương Kỵ con ngươi co rút:
- Sư phụ!
Thất Sát Ma Quân nhìn Trương Kỵ, nở nụ cười vui mừng nói:
- Không sao, ta vốn có thể khỏe mạnh trở về nhưng lo lắng yêu tộc che giấu tin tức, cho nên đơn giản gây lớn chuyện, hiện giờ trong biên cảnh yêu tộc chắc đã ồn ào ngất trời. Ha ha, có thể quậy một trận trong lãnh thổ yêu tộc, bị thương cũng đáng giá, nhưng không biết về sau còn có cơ hội bước chân vào đất của yêu tộc hay không.
Thất Sát Ma Quân nói chuyện, đáy mắt lóe chút kỳ vọng.
Thấy sư phụ nở nụ cười hiếm hoi thì Trương Kỵ hoàn toàn yên tâm.
Phương xa, Trần Trầm trông thấy Thất Sát Ma Quân thì cũng thầm thở phào.
Có người cao chống đỡ là hắn có thể yên lặng làm mỹ nam tử.
Tu sĩ khác cũng ngạc nhiên mừng rỡ, nhưng niềm vui qua đi là thắc mắc:
- Ma Quân đại nhân, mấy ngày nay đại nhân đi đâu vậy?
Đương nhiên, cũng chỉ vẻn vẹn là thắc mắc nhưng không có chút trách cứ.
Thất Sát Ma Quân đại nhân người đầy vết thương trở về, rõ ràng là lợi dụng mấy ngày nay đi làm việc lớn.
Vào lúc như thế này thì Thất Sát Ma Quân tự nhiên không cần che giấu:
- Ta đi lãnh tổ yêu tộc một chuyến.
Đám tu sĩ giật mình kêu lên:
- Cái gì? Người đi lãnh thổ yêu tộc?!
Dù sao ở trong mắt họ thì yêu tộc giống như cấm địa.
. . .
Cùng lúc đó.
Cách mấy trăm dặm, Thần Băng Yêu Hoàng nhìn lệnh bài truyền tấn trong tay, khóe mắt không ngừng co giật, sắc mặt bởi vì tức giận mà vặn vẹo, dao động mạnh mẽ trên người càng mất kiểm soát khuếch tán bốn phía.
Thần Băng Yêu Hoàng rít qua kẽ răng:
- Tồi tệ! Vô sỉ! Không ngờ ngươi là loại người như vậy!
Vừa rồi Thần Băng Yêu Hoàng mới nhận được tin tức.
Tộc địa của tộc Cuồng Sư, tộc Xích Hồ trong biên cảnh yêu bị cường giả tuyệt đỉnh tàn phá, không một yêu sống sót.
Bạn cần đăng nhập để bình luận