Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 246: Gái là nguồn động lực số một giúp nam giới phát triển

Chương 246: Gái là nguồn động lực số một giúp nam giới phát triểnChương 246: Gái là nguồn động lực số một giúp nam giới phát triển
         Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Dịch: Libra
-------------------
Trở lại Ngọc Đỉnh Đan Tông, Trần Trầm đi tới trước mặt Ngọc Quỳnh.
Không hiểu sao hôm nay nụ cười của Ngọc Quỳnh đặc biệt ấm áp:
- Vô Tận Hải Vực như thế nào?
Trần Trầm lòng thầm cảnh giác, phỏng chừng nữ nhân này không có ý tốt gì.
Nghĩ đến đây, Trần Trầm nặn ra nụ cười cay đắng, dường như trải qua cực khổ vô tận, vừa trốn ra bể khổ.
- Tình đời bạc lạnh, lòng người khó dò, người mới ra đời như đệ tử rất dễ chịu thiệt. Sư phụ không biết đâu, đệ tử vừa bước vào Vô Tận Hải đã suýt bị mấy tu sĩ Trúc Cơ hố.
Ngọc Quỳnh nghe vậy khóe môi cong lên, nhưng rất nhanh nụ cười kia biến thành quan tâm.
- Có thể trở về thì tốt rồi, ngã một lần khôn ra một chút, chỉ cần không chết, chịu thiệt nhiều một chút là tốt.
Trần Trầm thầm gật gù, hôm nay Ngọc Quỳnh hiểu ý người hơi quá mức.
- Vậy ngươi có thu hoạch gì trong chuyến đi này không?
Nói đến đây, mắt Ngọc Quỳnh nhìn thẳng tắp không chớp cái nào.
Tim Trần Trầm rớt cái bịch, biết thời khắc mấu chốt thật sự đã đến, nụ cười trở nên cực kỳ xấu hổ.
- Có chút xíu thu hoạch.
Trần Trầm đương nhiên sẽ không nói cho Ngọc Quỳnh biết ngay cả Ngưng Thần Châu cũng bị hắn tìm ra rồi.
Báu vật đó dù gì cũng phải để hắn dùng một thời gian trước đã, hắn là đệ tử của Ngọc Đỉnh Đan Tông, cho hắn dùng tương đương với trả lại Ngọc Đỉnh Đan Tông thôi.
Ngọc Quỳnh nghe vậy nháy mắt trở nên kích động vô cùng, gò má ửng đỏ:
- Có từng gặp Lục Linh Tảo?
Đệ tử này của nàng có thể xuyên thấu hộp đá ngăn cách thần thức cảm ứng thiên tài địa bảo nằm trong hộp, theo lý thuyết thì hắn cũng có thể cảm ứng được báu vật trong Vô Tận Hải, cho nên không khó tìm được thứ nàng muốn.
Trần Trầm trả lời dứt khoát bằng giọng điệu bí hiểm:
- Tìm được rồi.
Ngọc Quỳnh cũng dứt khoát lấy ra ba trữ vật giới đưa vào tay Trần Trầm, bộ dạng rộng rãi đó không khác gì lúc Trần Trầm nhờ nàng cứu Trương Kỵ.
Tiếc rằng . . .
Trần Trầm bây giờ đã khác xưa, không vừa mắt những thiên tài địa bảo này.
Trần Trầm không nhận lấy ba chiếc trữ vật giới, ngược lại hỏi về đan dược kia:
- Sư phụ, đan mà người luyện chế là chuẩn bị cho vượt đại kiếp nạn Luyện Hư phải không?
Ngọc Quỳnh là tu vi Nguyên Thần cảnh đỉnh, trừ chuẩn bị vật độ kiếp ra, Trần Trầm không nghĩ ra được có loại đan dược nào đáng để nàng trả giá lớn như vậy.
Ngọc Quỳnh nghe vậy biến sắc, theo sau trịnh trọng gật đầu:
- Có đủ lượng Lục Linh Tảo thì có thể luyện chế ra ba viên đan dược đó. Nếu như ngươi thật sự có thể cung cấp Lục Linh Tảo, đến lúc đó ta có thể đưa cho ngươi một viên.
Ngọc Quỳnh hiểu ý của Trần Trầm, cho nên không quanh co lòng vòng.
Trần Trầm nghi ngờ nhìn Ngọc Quỳnh, thấy trong mắt nàng tràn đầy chân thành thì quyết định tin tưởng sư phụ này một lần.
Chần chừ giây lát, hắn lấy ra một nắm Lục Linh Tảo xanh mơn mởn.
Theo hệ thống giám định thì năm tuổi của Lục Linh Tảo này lên đến năm mươi vạn năm.
Đương nhiên, đây không phải Lục Linh Tảo quý giá nhất trong trữ vật giới của hắn, nhưng đủ cho Ngọc Quỳnh dùng, thứ liên quan đến dược tính nếu dùng năm tuổi quá lâu không xứng đôi với dược liệu khác thì ngược lại không tốt.
Lục Linh Tảo vừa được lấy ra, Trần Trầm còn chưa kịp phản ứng thì nó đã rơi vào tay Ngọc Quỳnh.
Nhìn Lục Linh Tảo trong tay mình, Ngọc Quỳnh hoàn toàn không bận tâm hình tượng, hưng phấn cười to.
Trần Trầm thì hơi có chút xấu hổ.
Hắn chung quy quá mềm lòng, xem bộ dạng điên cuồng của sư phụ thì nếu hắn đòi thứ tốt khác chắc cũng sẽ đồng ý ngay.
Đáng tiếc, hắn là người mềm lòng như vậy đấy.
Cười xong, nét mặt của Ngọc Quỳnh lại trở nên nghiêm túc.
- Đồ đệ đệ, vi sư đi Luyện Đan, trong một tháng sẽ không xuất quan, ngươi muốn làm gì cứ đi làm.
Một tiếng đồ đệ đệ làm Trần Trầm không kìm được rùng mình một cái.
Nói xong rồi Ngọc Quỳnh không chờ Trần Trầm đáp lại đã biến mất ở trước mặt hắn.
. . .
Sư phụ luyện đan một tháng.
Trần Trầm tự nhiên sẽ không ở yên một tháng trong Ngọc Đỉnh Đan Tông.
Hắn về chỗ ở của mình, gặp Viên Kình Thiên đang bế quan khổ tu thì không quấy rầy, lấy ra lệnh bài truyền tấn liên hệ với Trương Kỵ.
Thất Sát Ma Quân đi hai nước Tề, Vệ hơn một tháng, theo lý thuyết chắc đã bắt được Xích Hồ Yêu Hoàng và Cuồng Sư Yêu Hoàng gì đó.
Nếu chiến sự đã bình định, hắn cũng không cần về hai nước Tề, Vệ làm gì nữa.
Nhưng mà, sự thực lại không phải như vậy.
Qua thật lâu sau Trương Kỵ mới trả lời.
- Đại ca, bên yêu tộc sẽ không ngồi xem Xích Hồ Yêu Hoàng và Cuồng Sư Yêu Hoàng chết, nửa tháng trước, yêu tộc điều đối thủ cũ của sư phụ ta từ Nam Cương đến.
Trương Kỵ không nói tiếp câu sau nhưng Trần Trầm có thể liên tưởng được.
Bên yêu tộc tự dưng có thêm một yêu tộc ngang sức với Thất Sát Ma Quân, cộng thêm Xích Hồ Yêu Hoàng và Cuồng Sư Yêu Hoàng phụ trợ, Thất Sát Ma Quân có thể ngăn cản đến bây giờ đã là rất giỏi.
Trần Trầm không nói nhiều, bắt đầu thu thập đồ đạc.
Hiện giờ thực lực của hắn còn chưa đủ để thu phục Đại Tấn, chẳng bằng đi chiến trường Tề Vệ rèn luyện một phen.
Chờ khi Thất Sát Ma Quân chống dậy bầu trời hai nước Tề Vệ thì hắn không cần tốn não nữa.
Có thể yên lặng làm tay đấm cũng tốt, hơn nữa hắn vẫn chưa thử công kích thần thức đến từ Ngưng Thần Châu, cũng nên tìm một chỗ để thử xem sao.
Trước khi đi, Trần Trầm ngó chừng Viên Kình Thiên tập trung toàn bộ tinh thần vào việc tu luyện, khe khẽ thở dài.
Cũng không biết tiểu tử này và bát sư tỷ phát triển thế nào rồi, nhưng xem bộ dạng này thì chắc tiến triển không tệ.
Tục ngữ nói rất hay, gái là nguồn động lực số một giúp nam giới phát triển, nếu không phải chuyện tình cảm tiến triển suôn sẻ thì tiểu tử này sẽ cố gắng như thế sao?
Đáng tiếc tiểu tử này có thiên tư quá kém!
Ngẫm nghĩ, Trần Trầm lặng lẽ để lại vài món thiên tài địa bảo rồi mới xoay người rời đi.
. . .
Vừa về Ngọc Đỉnh Đan Tông chưa được nửa ngày Trần Trầm đã vội vàng rời đi.
Ngọc Đỉnh Đan Tông không có phản ứng gì lớn, xét cho cùng là vì địa vị của Trần Trầm ở trong Ngọc Đỉnh Đan Tông rất thấp, cơ hồ có cũng được, không có cũng được.
So sánh với Hạo Nhiên Kiếm Tông, địa vị của hắn trong Ngọc Đỉnh Đan Tông có lẽ tương đương với thị nữ Tiểu Hà của Tích Sương.
Trần Trầm vừa bay vừa buồn bã thở dài:
- Ngọc Đỉnh Đan Tông này thiếu cặp mắt phát hiện vẻ đẹp.
Hiện giờ tình hình chiến đấu của hai nước Tề, Vệ có thể nói là tiêu điểm của hai tộc, hắn phải đánh bóng tên tuổi ở chỗ đó, tăng lên cảm giác tồn tại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận