Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 296: Không đánh lại thì gia nhập

Chương 296: Không đánh lại thì gia nhậpChương 296: Không đánh lại thì gia nhập
         Trần Trầm khó hiểu hỏi:
- Chuyện gì xảy ra?
Tiểu Hoa ngừng khóc, kể lại sự việc cho Trần Trầm nghe.
Trần Trầm sợ hết hồn.
Có thể phớt lờ mọi người đi vào Trấn Yêu Thành, hơn nữa lặng yên không một tiếng động đi tới bên cạnh hắn, sợ rằng chỉ có cường giả Luyện Hư mới làm được.
Và phải là cường giả Luyện Hư không tầm thường.
Trần Trầm rùng mình, trong đầu tự nhiên nghĩ đến Thiên Tà.
Nhưng hiện giờ cường giả Luyện Hư của hai tộc người, yêu còn ở chỗ nào đó cách không khí giằng co, bán yêu của Thiên Tà lăn lộn trong Linh Hư Khí Tông cũng vậy, lẽ ra Thiên Tà đạo chủ yêu tộc không nên rêu rao.
Nay xem ra hắn suy nghĩ sai lầm, Thiên Tà đạo chủ phỏng chừng có thân phận cực kỳ đặc biệt trong yêu tộc, cho nên hành động cực kỳ tự do.
Hơn nữa tính cách của Thiên Tà đạo chủ kỳ dị, rõ ràng có năng lực diệt sạch Trấn Yêu Thành nhưng lười ra tay.
Ngược lại nghĩ tình Tiểu Hoa, Tiểu Hoàng và Phá Ách Ấn mà tha cho mình.
- Không lẽ là yêu tộc thực vật?
Trần Trầm trong lòng không ngừng suy tư, cũng nghĩ mà sợ.
Nghe Tiểu Hoa nói, tựa hồ Thiên Tà đạo chủ cũng có Phá Ách Ấn trên người.
Kẻ tà ác như vậy không giết mình thì đúng là hên quá.
Trần Trầm lau mồ hôi lạnh trên trán:
- Không được! Ta phải trở nên càng mạnh!
Cảm giác mạng không do mình khiến Trần Trầm rất khó chịu, hắn thà bị lôi kiếp đánh chết cũng không muốn chết trong tay nhân tộc hoặc yêu tộc.
Dù sao truyền ra ngoài, chết trong tay ông trời hãnh diện hơn là chết vào tay người khác.
Ngoài lều, Hạ Tích Sương đi vào, hiển nhiên nghe được động tĩnh vừa rồi:
- Có chuyện gì vậy Trần Trầm?
Trần Trầm kìm nén nỗi lòng không bình tĩnh, cười tự giễu:
- Không có gì, mơ thấy ác mộng, mơ ta bị cường giả Luyện Hư truy sát.
Hạ Tích Sương đến bên cạnh Trần Trầm, nhỏ giọng an ủi:
- Yên tâm đi, cường giả Luyện Hư làm gì rảnh rỗi truy sát ngươi.
Trần Trầm tiềm thức ôm Hạ Tích Sương, trong lòng có khổ không nói ra được.
Đừng nói cường giả Luyện Hư truy sát hắn, ngay cả ông trời cũng muốn diệt hắn.
Nhưng hắn không thể nói cho Hạ Tích Sương, chuyện hắn cũng không có cách nào giải quyết thì nàng làm gì được, nói ra chỉ thêm buồn phiền.
Hạ Tích Sương khẽ nói:
- Trần Trầm, vô luận ngươi đối diện tình huống gì, ta đều nguyện ý cùng ngươi.
Hạ Tích Sương không ngốc, biết Trần Trầm có tâm sự, nhưng hắn không muốn nói thì nàng sẽ không hỏi nhiều.
Điều này đến từ tín nhiệm lẫn nhau, Trần Trầm không nói chắc chắn có lý do của hắn, nàng hoàn toàn thông cảm.
. . .
Sáng sớm hôm sau.
Một tấm lệnh bài truyền tấn của Trần Trầm sáng lên, là truyền tấn từ Lão Hắc.
- Trần Trầm, ta bị một đại yêu quái bắt đi, phải đổi chỗ hưởng phúc rồi. Còn về Đại Tấn, về sau giao cho tiểu hồ ly tinh che chở đi!
Trông thấy tin tức này, mặt Trần Trầm đen như nhọ nồi.
Lão Hắc nói đại yêu quái là ai?
Trần Trầm không dám nghĩ sâu. Yêu bên cạnh Lão Hắc đều không yếu, huống chi hắn còn phái ám vệ bảo hộ, cường giả Nguyên Thần cảnh bình thường tuyệt đối không thể bắt cóc nó.
Không lẽ là Luyện Hư? Luyện Hư trong yêu tộc có ai rảnh tay . . .
Gò má Trần Trầm co giật, thật là oan gia ngõ hẹp!
Từ nhỏ đến lớn, hắn trừ chịu thiệt lớn từ ông trời ra, chưa từng bị ai đè ép như vậy.
Trầm mặc giây lát, Trần Trầm hỏi dò:
- Ngươi đang ở đâu? An toàn không?
- Không biết ở đâu nữa, non xanh nước biếc, hoàn cảnh khá tốt, không chỉ an toàn, đãi ngộ cũng cao, còn có mấy con heo yêu hầu hạ.
- Phi! Đừng vui đến quên lối về, tất cả đều là viên đạn bọc đường. Còn nữa, nếu có yêu làm khó dễ ngươi thì nhớ báo cho ta biết!
Trần Trầm mắng một câu, sau đó cất đi lệnh bài truyền tấn.
Trần Trầm thầm thề:
- Thiên Tà đạo chủ, đừng để ta có một ngày thực lực vượt qua ngươi! Nếu không thì ta cũng sẽ tạm tha cho ngươi một mạng, sau đó bắt ngươi bưng trà rót nước rửa chân cho ta!
Trần Trầm đi ra lều trại.
Kết quả mới vừa đi ra lều đã gặp một đệ tử nữ chạy tới.
- Trần sư huynh, mới rồi có một người đến ngoài thành kêu ta giao cái này cho ngươi.
Đệ tử nữ vừa nói vừa giao một tờ giấy cho Trần Trầm.
Trần Trầm nhận tờ giấy, trong lòng có linh cảm không may:
- Đa tạ.
- Trần sư huynh, ta không nhìn lén nha!
- Người có bề ngoài thế nào?
- A? Sao ta không nhớ ra nhỉ?
Trần Trầm câm nín, phỏng chừng đệ tử nữ này trúng huyễn thuật.
Lắc đầu, hắn mở ra tờ giấy, bên trong chỉ có một câu nói nhưng làm hai tay hắn run nhẹ.
[Vào Thiên Tà ta, nếu không thì chuyện ngươi mang Phá Ách Ấn sẽ truyền khắp hai tộc người, yêu, nếu đồng ý hãy xé giấy.]
Nhìn dòng chữ này, khóe mắt Trần Trầm co giật.
Uy hiếp, rõ rành rành!
Làm sao bây giờ?
Trần Trầm thầm rối rắm, nhưng chỉ vẻn vẹn một giây đồng hồ, sau đó xé giấy, còn đốt ra tro.
Làm sao được nữa? Đồn ra ngoài chuyện hắn có Phá Ách Ấn, Luyện Hư của nhân tộc còn dễ dàn xếp, Luyện Hư của yêu tộc thì sẵn sàng trả giá đắt để rảnh tay tìm đến diệt hắn.
Tục ngữ nói chết tốt không bằng sống thừa.
Nếu hiện tại đấu không lại người ta thì gia nhập thôi.
Thấy Trần Trầm đốt tờ giấy, đệ tử nữ hơi khủng hoảng hỏi:
- Sao vậy sư huynh?
Mặc cho nàng vắt óc suy nghĩ vẫn không nghĩ ra là ai kêu nàng đưa tờ giấy, nàng thậm chí không biết tại sao mình đồng ý giúp người ngoài mang tờ giấy vào.
Trần Trầm cười cười nói:
- Không có gì, một biến thái viết thư tình cho ta.
Đệ tử nữ sực tỉnh ngộ, tiện thể an ủi một câu:
- Thì ra là như vậy! Trần sư huynh không cần quá để ý, người ưu tú như ngươi khó tránh bị một ít biến thái theo dõi.
Trần Trầm ngoài cười nhưng trong không cười nói:
- Bởi vậy, đầu năm nay nhiều kẻ xấu.
. . .
Một ngày không có chiến sự, trong nháy mắt lại đến đêm khuya.
Trần Trầm vẫn đang tu luyện, nhưng ở trong đầu không ngừng hỏi hệ thống:
- Hệ thống, trong phạm vi năm trăm thước ai mạnh nhất?
[Thánh Nữ Hạo Nhiên Kiếm Tông.]
Trần Trầm liên tục hỏi cùng một câu.
Nếu hắn đồng ý tiến vào Thiên Tà thì đạo chủ sẽ phải đưa cho tín vật, hoặc kêu hắn đi nơi nào báo danh.
Theo như hắn suy đoán thì Thiên Tà đạo chủ tám chín phần mười còn sẽ đến tìm hắn.
Quả nhiên.
Khi gần sáng, hệ thống đưa ra đáp án khác.
[Thiên Tà đạo chủ mạnh nhất.]
Nghe được đáp án này, Trần Trầm giật nảy mình, nhanh chóng đổi câu hỏi:
[Trong phạm vi năm trăm thước, cái gì mạnh nhất?]
Tục ngữ nói rất hay, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.
Hắn muốn biết Thiên Tà đạo chủ là yêu tộc gì.
[Trước mặt kí chủ một thước, yêu biến hóa từ Tiên Thiên Chi Linh.]
Nghe được đáp án này, mí mắt Trần Trầm giật nhẹ.
Một thước trước mặt, kinh dị quá!
Và Tiên Thiên Chi Linh là cái gì? Không lẽ là linh vật do trời sinh đất nuôi thành yêu?
Chẳng lẽ là Tôn Ngộ Không!
Phi! Ta đang nghĩ cái gì vậy?
- Ngươi phát hiện ta?
Bên tai bỗng vang lên giọng nói không phân biệt ra nam hay nữ, Trần Trầm mở bừng mắt ra.
Trước mặt một mảnh trống rỗng, nhưng Trần Trầm biết Thiên Tà đạo chủ ở ngay trước mắt mình.
Trần Trầm lạnh lùng nói, ra vẻ ta thấy rõ ngươi:
- Ngươi trực tiếp đến tìm ta là được, cần gì đưa tờ giấy lại đây?
Giọng nói tiếp tục vang bên tai:
- Ha ha, ta trực tiếp tìm ngươi, nếu như ngươi từ chối ta, ta sợ chính mình sẽ không kìm được giết ngươi.
Trần Trầm hiên ngang lẫm liệt nói:
- Muốn giết cứ giết! Ngươi và ta ở hai tộc người, yêu, ngươi giết ta cũng thực bình thường.
- Được, vậy ta ra tay.
- Đừng, có gì từ từ nói!
Trần Trầm không biết nên nói cái gì, sao Thiên Tà đạo chủ này không theo lẽ thường?
Làm như vậy rất dễ khiến người lúng túng, biết không hả?
Giọng nói kia vang lên:
- Trần Trầm, mặc kệ ngươi trước kia thuộc tông phái nào, nhưng khi đã vào Thiên Tà ta thì phải đặt lợi ích của Thiên Tà lên chuẩn tắc cao nhất, ngươi có thể làm được không?
Trần Trầm hỏi thẳng:
- Ngươi làm được thì ta cũng có thể.
Giọng nói kia im lặng, thật lâu sau, một tấm lệnh bài từ không trung rơi xuống trước mặt Trần Trầm.
- Đây là lệnh bài truyền tấn của Thiên Tà ta, chút mệnh lệnh ngươi có thể không nghe, nhưng có mệnh lệnh thì ngươi phải tuân theo. Nếu không nghe theo thì chuyện ngươi là tà tu, hơn nữa người mang Phá Ách Ấn sẽ loan tin ra.
Trần Trầm nhận lấy lệnh bài truyền tấn thoạt nhìn cực kỳ bình thường, cẩn thận cất vào, sau đó nhìn hư không trước mặt, vươn tay ra.
Công nhận, tuy không nhìn thấy nhưng trước mặt thật sự có một người, hắn cảm thụ rất rõ ràng.
Cái này mạnh còn hơn thuật Ẩn Thân của Viên Kình Thiên.
Phát hiện thân hình kia tựa hồ đang run, Trần Trầm nhanh chóng thu tay về, dời đề tài:
- Uy hiếp dụ dỗ, đã có uy hiếp thì phải có dụ dỗ, ta gia nhập Thiên Tà, ngươi có thể cho ta chút chỗ tốt nào để an ủi tâm linh không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận