Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 358: Ta vẻ ngoài xấu xí

Chương 358: Ta vẻ ngoài xấu xíChương 358: Ta vẻ ngoài xấu xí
         Mấy ngày sau, trong Vô Tận Hải, Trần Trầm mang theo Hạ Tích Sương tìm bảo bối.
Khoảng thời gian này, Hạ Tích Sương dần thích cảm giác tìm được báu vật.
Tuy có lẽ báu vật không phải rất quý giá, nhưng khoảnh khắc tìm được nó, cảm giác rất là vui vẻ.
. . .
- Trần Trầm, cái này dường như là Đáy Biển Linh Tham!
Trong đầu truyền lại thần thức truyền âm của Hạ Tích Sương, Trần Trầm nghe vậy bơi lại gần. Quả nhiên, bên dưới đá ngầm ngay trước mặt Hạ Tích Sương mọc một cây Đáy Biển Linh Tham gần vạn năm tuổi.
Nhìn Đáy Biển Linh Tham kia, Trần Trầm liếc mắt Phá Ách Ấn trong tay mình, thầm nghĩ:
- Ông trời, nếu ngươi không xóa dấu ấn này thì ta sẽ hái sạch linh vật thiên địa trong Vô Tận Hải, ngươi có tin không?
Uy hiếp một lúc vẫn không cảm thấy Phá Ách Ấn có phản ứng gì, Trần Trầm thầm giận:
- Là ngươi ép ta! Giờ ta sẽ hái sạch cho ngươi sáng mắt ra! Ngươi đã bất nhân với ta thì ta bất nghĩa với ngươi, ta không tin ngươi sẽ giáng lôi đánh chết ta tại chỗ!
Trần Trầm vò đã mẻ lại sứt, trực tiếp vươn tay về phía linh tham vạn năm, nhưng bị Hạ Tích Sương ngăn lại.
Hạ Tích Sương cười nói:
- Không cần hái, nhìn là tốt rồi.
Nàng đương nhiên rõ ràng Phá Ách Ấn của Trần Trầm là từ đâu ra, sở dĩ xuống biển tìm bảo bối gặp phải thiên địa linh vật, nàng đều sẽ không cho hắn chạm vào, cùng lắm là tìm mấy thứ như Đáy Biển Linh Châu cho vui.
Trần Trầm thu tay về, trong lòng thở dài.
Hiện giờ hắn đã buông xuống mọi gánh nặng, chỉ còn một thứ khiến hắn lo nghĩ là Phá Ách Ấn này.
Độ Nguyên Thần kiếp bị trời giáng xuống Phá Ách Ấn, thật không biết khi độ đại kiếp nạn Luyện Hư thì sẽ gặp tình cảnh gì?
Lỡ như chết đi thì chẳng phải là Tích Sương sẽ thủ tiết?
Vì ngày nào đó đến chậm một chút, hắn hiện tại căn bản không tu luyện, suốt ngày nghiên cứu các loại chơi bời.
Ngẫm lại thanh niên tốt như hắn mà bị ông trời buộc trở thành kẻ ham ăn biếng làm, trong lòng còn có chút thê lương.
Nhưng mà, thể chất nghịch thiên bày ra đó, dù Trần Trầm chơi bời mỗi ngày thì tốc độ tăng tu vi cũng hơn xa thiên kiêu bình thường.
Dựa theo Trần Trầm phỏng đoán, với tốc độ tiến bộ hiện giờ, e rằng trong vòng mười năm sẽ đến Nguyên Thần đỉnh, chạm tới cảnh giới Luyện Hư.
- Ài, tu vi của ta muốn áp chế cũng không được.
Trần Trầm nặn ra nụ cười với Hạ Tích Sương, trong lòng không ngừng than thở.
Chờ khi có cơ hội, hắn còn phải liên hệ với Yêu Khanh, xem tương lai nàng có tính toán gì không, không chừng có thể tham khảo một chút.
. . .
Về đến trên bờ, từ lệnh bài truyền tấn truyền đến tin tức của Nam Bình Hải.
- Minh chủ, gần đây có một ít tu sĩ đi vào khu vực của Vô Tận Hải, điều tra tin tức về người.
- A? Rồi các ngươi nói thế nào?
- Ta đã dặn dò mọi người đều nói chưa từng gặp người.
Trần Trầm gật đầu, nói:
- Vậy là tốt rồi.
Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, hiện giờ hắn đã trở nên phật hệ, lười để ý người bên ngoài, càng không muốn đi báo thù cái gì.
- Minh chủ, nhưng hôm nay có một cao thủ đến, nói muốn gặp người, hắn tự xưng là tể tướng của Đại Kinh hoàng triều, muốn nhờ cậy lực lượng của thương minh tìm minh chủ, ra giá rất cao.
Nghe lời này, vẻ mặt Trần Trầm câm nín.
Tuy hắn từng đến Vô Tận Hải vài lần, nhưng mấy tin tức này chỉ lưu truyền trong Ngọc Đỉnh Đan Tông và Thiên Tà.
Thiên Tà hiện nay cái tiếng còn đó nhưng chỉ là thùng rỗng, Ngọc Đỉnh Đan Tông thì không thể nào tiết lộ mấy tin tức này cho bốn đại hoàng triều, sở dĩ gã hoàn toàn không biết liên hệ giữa Trần Trầm và Vô Tận Hải.
- Giá rất cao? Cao bao nhiêu?
- Một số lớn tài liệu luyện khí, nhưng hắn nói muốn trông thấy minh chủ, hơn nữa đạt thành hiệp nghị rồi mới thanh toán trước một ít.
Trần Trầm nghe vậy trầm mặc thật lâu, cuối cùng bất đắc dĩ nói:
- Được rồi, vậy đưa hắn đến Không Minh Đảo đi.
- Tuân lệnh!
. . .
Nửa ngày sau.
Một chiếc thuyền bay cỡ nhỏ đáp xuống Không Minh Đảo, bảy tu sĩ hoàng triều theo Nam Bình Hải dẫn đường đi về phía thủy tinh cung.
Trông thấy cung điện này, dù là tu sĩ hoàng triều thấy rộng biết nhiều cũng hết hồn, trong lòng càng kính sợ với chủ của thương minh.
Trước khi đến, bọn họ đã điều tra thực lực của thương minh, cơ bản có thể kết luận các đảo Vô Tận Hải đều nằm dưới sự khống chế của thương minh.
Bởi vậy nên bọn họ mới muốn hợp tác với thương minh tìm Trần Trầm.
Tục ngữ nói rất hay, cường long không đè được rắn bản xứ, trong phạm vi Vô Tận Hải, thanh danh bốn đại hoàng triều không hữu dụng bằng thương minh.
Tiêu Lương vừa đi vừa dùng thần thông dặn dò tu sĩ khác theo phía sau:
- Lát nữa trông thấy chủ của thương minh phải khách khí, đừng lấy ra cách làm trong hoàng triều của các ngươi.
Dọc đường đi, Tiêu Lương đã nghe nhiều truyền thuyết về chủ thương minh.
Nghe nói chủ thương minh có thể khống chế hải yêu Luyện Hư, chỉ riêng điểm này đủ khiến gã kiêng kị.
Nếu không phải sau lưng dựa vào bốn đại hoàng triều thì Tiêu Lương không dám gặp chủ thương minh.
Đợi đến trước cung điện, Nam Bình Hải vẻ mặt bình tĩnh chỉ hướng cửa vào:
- Mấy vị khách quý, minh chủ ở trong chủ điện.
Tiêu Lương không suy nghĩ nhiều, mang theo mấy người khác đi vào cung điện.
Nhìn những vật trang trí trong cung điện, Tiêu Lương trong lòng mơ hồ có chút bất an.
Đối phương có của cải dày như vậy, chút điều kiện mà gã nêu ra có vẻ hẹp hòi.
Không lâu sau, bảy người đi tới sâu trong đại điện, qua rèm cửa trước mặt mơ hồ thấy bóng người.
Tiêu Lương ngẫm nghĩ, cuối cùng chủ động vái chào:
- Đại Kinh hoàng triều Tiêu Lương xin chào chủ của thương minh, xin đạo hữu ra mặt gặp gỡ.
Trần Trầm ở sau rèm nghe vậy cười khẽ một tiếng, biến ảo âm thanh nói:
- Không vội, các ngươi hãy nói ra ý đồ đến đây trước.
Tiêu Lương thầm bực mình. Phải biết rằng, gã là tể tướng của bốn đại hoàng triều, chủ thương minh tuy giàu có nhưng chung quy không sánh được bốn đại hoàng triều.
Kết quả hiện tại gã muốn gặp đối phương một mặt, đối phương không muốn, thế này rất vô lễ.
Nhưng người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.
Đang lúc Tiêu Lương muốn mở miệng thì nghe Trần Trầm giải thích một câu:
- Mấy vị đừng chê trách, ta sở dĩ không muốn gặp các vị chủ yếu là vì bề ngoài của ta xấu xí, sợ để lại ám ảnh tâm lý cho các vị.
Tiêu Lương nghe vậy sắc mặt dịu lại, trong lòng ác ý suy đoán chủ thương minh có thể là hậu đại của hải yêu và nhân tộc.
Nếu không thì tại sao hắn có thể khống chế hải yêu?
- Người và yêu làm chuyện kia thì thôi đi, người và cá cũng có thể như vậy? Khẩu vị nặng quá, không biết làm cách nào sinh ra loại quái vật này, hèn gì ngượng ngùng gặp người.
Tiêu Lương thấy buồn nôn, cố nặng ra một nụ cười nói:
- Đạo hữu chê cười, tu luyện đến cảnh giới như chúng ta thì thân thể chỉ là túi da mà thôi, vô luận đẹp xấu đều vô nghĩa với chúng ta:
Trần Trầm khen ngợi một câu:
- Có đạo lý.
Tiêu Lương thừa dịp này nói thẳng:
- Đạo hữu, chúng ta tới đây cũng không có ý đồ gì khác, chỉ hy vọng đạo hữu phát động lực lượng của thương minh tìm một người giúp chúng ta. Người này tên là Trần Trầm, đương nhiên, hắn hiện tại rất có thể đã đổi tên.
- A? Vậy vẻ ngoài của hắn như thế nào?
Tiêu Lương nghe vậy trầm mặc giây lát, mới nói:
- Người này bề ngoài tuấn mỹ, khí độ bất phàm . . .
- Tả cụ thể hơn.
- Thân cao tám thước, mày kiếm mắt sáng, tướng mạo đường đường, khí vũ hiên ngang . . .
Nghe thấy những từ hình dung này, Trần Trầm không kiềm được cười khẽ.
Đôi khi nghe lời khích lệ từ người chán ghét sẽ làm người ta thoải mái hơn là được người mình thích khen tặng.
Ngươi xem, người ta có thù với ngươi nhưng vẫn phải khen ngợi ngươi, vậy chắc chắn đó là sự thực không thể chối bỏ.
Trần Trầm lập tức quyết định:
- Nói hay lắm! Ta tìm giúp ngươi!
Tiêu Lương không ngờ rằng chuyến đi này thuận lợi như vậy, trong một chốc đều có chút không dám tin tưởng.
Đợi lấy lại tinh thần, Tiêu Lương vui vẻ nói:
- Đạo hữu cao thượng, tại hạ bội phục. Ta đoán tám chín phần mười Trần Trầm đang lênh đênh ở Vô Tận Hải, đạo hữu có thể dặn dò những thuyền lớn ra biển chú ý nhiều một chút.
- Không cần.
Trần Trầm cười nhạt một tiếng, tấm rèm trước người chậm rãi tách ra hai bên.
Trông thấy khuôn mặt của Trần Trầm, bảy người, bao gồm Tiêu Lương đều lộ nét mặt cứng ngắc.
Sắc mặt của Trần Trầm vẫn bình tĩnh, khẽ cười nói:
- Mới nói thân thể chỉ là túi da mà sao bị hù sợ rồi?
Bạn cần đăng nhập để bình luận