Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 131: Trình Độ Thu Đồ Chênh Lệch

Chương 131: Trình Độ Thu Đồ Chênh LệchChương 131: Trình Độ Thu Đồ Chênh Lệch
         Bạch Hổ Tông cùng Thiên Vân Tông đều nằm ở phía Bắc Đại Tấn, trước kia, lúc Trần Trầm đi phi chu đến Quốc đô đã từng đi ngang qua Bạch Hổ Tông, cho nên hắn biết đường đến đó.
Tiến vào vùng trời phía trên Bạch Hổ Tông, cảnh tượng bên dưới không khác so với hắn tưởng tượng.
Khắp nơi đều là dấu vết đại chiến, thảm trạng kia chỉ rõ Vô Tâm Tông đang thắng ổn.
Bước vào Kim Đan, cảm giác của Trần Trầm tăng lên mấy lần, cho nên hắn nhanh chóng cảm ứng được khí tức của sư phụ Tiêu Vô Ưu.
Tương tự, hắn cũng không che giấu khí tức, cho nên chỉ một lát sau, phía dưới đột nhiên có một đạo lưu quang vọt lên, dừng lại trước mặt hắn.
Tiêu Vô Ưu nhìn Trần Trầm, trong mắt nhất thời có trăm mối ngổn ngang.
Trước đó, tuy hai người từng gặp mặt, nhưng Trần Trầm đều dùng mặt nạ đối diện với hắn. Cả hai chỉ có thể liếc nhìn nhau, căn bản không nói được câu nào cho ra hồn.
Hôm nay đồ đệ đã tháo mặt nạ xuống, chẳng lẽ là muốn quay về Thiên Vân Tông?
Trong đầu có quá nhiều câu hỏi, nhưng cuối cùng đều biến thành kinh ngạc.
- Đồ nhi, ngươi Kết Đan rồi?
Nhìn thấy ánh mắt khiếp sợ của sư phụ, Trần Trầm khẽ ho hai tiếng:
- Kết Đan nho nhỏ, không đáng nhắc đến, sư phụ chê cười rồi!
Cái gì gọi là Kết Đan nho nhỏ? Mấy tháng trước người làm sư phụ như hắn cũng mới là Kết Đan thôi đấy?
Bất quá, trong lòng hắn đột nhiên lại sinh ra cảm giác nguy cơ. Ngày sau lỡ như Trần Trầm trở thành Nguyên Thần cường giả, mà hắn vẫn là cái Nguyên Anh, chẳng lẽ vẫn mặt dày mày dạn gọi tên gia hỏa này là đồ đệ?
Vậy thì rất xấu hổ nha!
Sư phụ bị đồ đệ vượt qua không phải là chuyện hiếm lạ, nhưng cũng cần ít nhất vài chục năm, nếu như vài năm đã vượt… Văn sở vị văn!
Tiêu Vô Ưu nhịn không được lo lắng, lo sợ bị ghi vào sử sách, trở thành trò cười cho giới tu chân.
- Sư phụ, nhiều ngày không gặp, tặng ngài ít lễ vật.
Vẻ mặt Tiêu Vô Ưu đổi lại đổi, Trần Trầm cười ha ha, lấy ra một cái bó trữ vật đã chuẩn bị từ trước, nhét vào tay sư phụ nhà mình.
Nhìn nhẫn trữ vật trong tay mình, khóe mắt Tiêu Vô Ưu run rẩy.
Nhẫn trữ vật vốn là đồ quý, ở Thiên Vân Tông, chỉ có tu sĩ từ Kết Đan trở lên mới có thế dùng.
Như Trúc Cơ trưởng lão cũng chỉ được đùng túi trữ vật.
Thế nhưng tiểu tử này kiếm đâu ra nhiều nhẫn trữ vật như vậy?
Không đợi hắn kịp suy nghĩ cẩn thận, Trần Trầm đã nói thêm:
- Bên trong hiện đang chứa đầy đồ.
- Cái gì?
Tiêu Vô Ưu kinh hô một tiếp, nhướng mày, tiện tay mở một cái ra xem thử. Dò xét một lượt, thiếu chút nữa hắn bị dọa cho tắc nghẽn cơ tim.
Bên trong tràn đầy linh thạch, xem chừng không dưới hai mươi vạn khối.
- Cái này… Cái này…
Tiêu Vô Ưu nói năng lộn xộn, lại xem nhẫn trữ vật thứ hai.
Được rồi, hơn một ngàn bình đan dược các loại, trong đó có gần hai trăm viên Trúc Cơ Đan.
Còn có, đống quần áo này là cái quỷ gì? Đây chẳng phải là chế phục của Vô Tâm Tông hay sao?
- Ta thấy chất liệu rất tốt, đã gần đạt đến Linh Khí, liền mang theo một ngàn bộ về, thay đổi một chút chắc là nhìn không ra đâu, đến lúc đó cho mấy sư huynh muội làm quần áo mới.
Trần Trầm có hơi chột dạ, nói.
Trong bảo khố, đừng nói y phục, ngay cả cái chổi, đồ lau nhà của Vô Tâm Tông cũng bị hắm cuỗm đi. Không có biện pháp, ai bảo đồ của Vô Tâm Tông toàn là hàng tốt làm gì?
Xem qua một lượt tất cả nhẫn trữ vật, Tiêu Vô Ưu cảm thấy tam quan bị phá vỡ rồi, ánh mắt hắn bắt đầu tan rã. Đồ đệ tiện tay tặng lễ tương đương với trăm cái thân gia của hắn.
Chẳng lẽ mình nghèo như vậy sao? Nhớ ngày đó, cho đồ nhi trăm khối linh thạch còn cảm thấy bản thân rất hào phóng kia mà…
Thấy một màn như vậy, Trần Trầm biến sắc, vội lấy ra một viên Định Thần Đa cho Tiêu Vô Ưu ăn.
- Sư phụ, chớ có kích động, đừng để mấy thứ nhỏ nhặt này làm thân thể tổn thương.
Sau khi ăn Định Thần Đan vào, rốt cuộc Tiêu Vô Ưu cũng bình tĩnh lại, cất mấy cái… nhẫn trữ vật kia đi, kế đó hắn trầm giọng nói:
- Đồ đệ… Ngươi trộm bảo khố Vô Tâm Tông?
- Khụ khụ, không sai biệt lắm, linh mạch của Vô Tâm Tông cũng bị ta làm nổ rồi! - Trần Trầm có hơi ngại ngùng, hai má đỏ lên, dù sao hắn vẫn cần thể diện mà.
Nghe vậy, Tiêu Vô Ưu hít sâu một hơi, Định Thần Đan hoàn toàn phát huy hiệu quả, khiến hắn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
- Hô, lúc đầu sao ta lại tìm được một cái đồ đệ như ngươi… Ngươi khiến ta cảm thấy rất áp lực nha! Khó trách Vô Tâm Tông lão tổ đột nhiên lại chạy trở về.
Hắn vừa dứt lời, phía dưới Bạch Hổ Tông đột nhiên vang lên một giọng nói.
- Nếu Thiên Vân Tông Thánh tử đã đến, sau không cùng xuống thương nghị đại sự?
Nghe vậy, Tiêu Vô Ưu khẽ gật đầu, nhìn sang Trần Trầm, nói:
- Chương môn Bạch Hổ Tông, Chu Tước Môn, Huyền Vũ Môn đều ở đây. Ngươi cùng ta xuống đó trước, những chuyện khác, về sau sư đồ ta lại nói.
- Được! - Trần Trầm lên tiếng.
Hiện tại, Vô Tâm Tông rút lui, tứ tông hẳn là muốn bàn bạc chuyện liên hợp.
Việc này sao hắn có thể bỏ qua, lỡ như Thiên Vân Tông chịu thiệt thì làm sao bây giờ?

Một lát sau.
Tiêu Vô Ưu cùng Trần Trầm ngồi trong Bạch Hổ Đường của Bạch Hổ Tông.
Trần Trầm không ngờ Bạch Hổ Tông tông chủ đã vẫn lạc hai ngày trước. Trước khi chết còn đả thương nặng một gã Vô Tâm Tông Nguyên Anh. Hiện tại, tông chủ tân nhiệm của Bạch Hổ Tông là Diệp Vô Sinh.
Hơn nữa, Diệp Vô Sinh đã bước vào Kim Đan kỳ. Hổ Phách Liên Tâm Giáp trên người cũng biến mất vô tung, để lộ ra diện mục thật sự của hắn.
Trần Trầm đánh giá Diệp Vô Sinh một đầu tóc trắng, khuôn mặt lạnh lùng.
Tiêu Vô Ưu thì âu sầu nhìn di ảnh phía sau Diệp Vô Sinh.
Đó là di ảnh của tiền nhiệm tông chủ Bạch Hổ Tông Bạch Chiến, họa giống như đúc, tràn đầy uy nghiêm.
Bạch Chiến cùng Tiêu Vô Ưu từng là đối thủ thời còn trẻ, giữa hai người vốn có quan hệ là địch cũng là hữu.
Nhìn kẻ cùng mình tranh cả đời giờ chỉ còn lại một bức di ảnh, Tiêu Vô Ưu nhịn không được cảm thán:
- Bạch huynh, đây chính là trình độ thu đồ đệ chênh lệch đấy! Ngươi xem, ta thu cái đồ đệ tốt, hiện tại bên mình mang theo mười mấy cái nhẫn trữ vật.
- Còn ngươi thì sao, thu cái đồ đệ không đáng tin, kết quả treo trên tường, chỉ còn lại âm dung tiếu mạo… Haiz...!
Nội tâm sinh ra ý nghĩa này, Tiêu Vô Ưu thậm chí còn có chút đắc ý. Bất quá, cảm xúc cổ quái này nhanh chóng bị hắn xua đi không còn chút gì.
Thân là Nguyên Anh tu sĩ sao có thể ngả ngớn như vậy?

Bên kia, môn chủ Chu Tước Môn thấy mọi người không nói lời nào, thản nhiên lên tiếng:
- Tứ tông hiện tại tuy là đồng khí chi liên, nhưng vẫn phải chọn ra tông môn cầm đầu, có người dẫn dắt mới có thể hành động nhất trí, kỷ luật nghiêm minh.
- Thanh Long môn bị diệt, theo lý thuyết hẳn là Bạch Hổ Tông đảm nhiệm vị trí này. Thế nhưng hôm nay Bạch huynh vẫn lạc… Rốt cuộc là tông môn nào thích hợp nhất đây?
- Đương nhiên là Thiên Vân Tông ta dẫn đầu, cái này còn cần phải thương lượng à? Thứ nhất, sư phụ ta tu vi cao nhất. Thứ hai, Thiên Vân Tông hiện tại là tông môn đứng thứ hai Đại Tấn, không để Thiên Vân Tông ta dẫn đầu thì để ai? - Trần Trầm trực tiếp trả lời, thái độ vô cùng kiên quyết.
Đối diện, Chu Tước Môn môn chủ cùng Huyền Vũ Môn môn chủ đều nhíu mày.
So với Tiêu Vô Ưu, đồ đệ này của hắn quá mức hiếu thắng. Bình thường, có Thánh tử nào dám dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với bọn họ?
Thế nhưng người trước mặt lại là Thiên Vân Tông Thánh tử Trần Trầm, ngoài sáng chính là đệ nhất thiên kiêu Đại Tấn! Hắn… Có vốn liếng để kiêu ngạo!
Hơn nữa, theo như thế cục của giai đoạn trước, quả thật bọn họ nên để Thiên Vân Tông cầm đầu.
Nhưng Thiên Vân Tông cũng chỉ có Tiêu Vô Ưu cùng với Thiên Vân Tông Thánh tử là chân chính lợi hại, luận về nội tình… Thiên Vân Tông kém xa so với Bạch Hổ Tông, Chu Tước Môn cùng Huyền Vũ Môn.
Mà một tông môn có thật sự xem là cường đại hay không đâu thể chỉ nhìn ở một hai người.
Nghĩ đến đây, bọn họ vô thức nhìn về phía Diệp Vô Sinh.
Luận nội tình, trong tam tông, Bạch Hổ Tông là mạnh nhất, bằng không bọn họ cũng sẽ không lựa chọn nơi đây làm chiến trường.
Khí chất của Diệp Vô Sinh hiện tại so với trước kia thay đổi rất nhiều, thấy hai vị tông chủ đều nhìn mình, hắn trịnh trọng nói:
- Bạch Hổ Tông ta có tám vị trưởng lão Kết Đan đỉnh phong, bọn họ tùy thời đều có thể đột phá Nguyên Anh…
Diệp Vô Sinh nói đến đây thì im bặt, bởi vì hắn nhìn thấy ở cách đó không xa, Trần Trầm đang vuốt ve một khối lệnh bài.
Lệnh bài kia vốn là đồ hắn thế chấp cho Trần Trầm lúc ở Quốc đô, khi đó hắn đã từng tuyên bố, chỉ cần đưa ra lệnh bài, muốn hắn chết cũng có thể.
Hiện tại người ta lấy lệnh bài ra… Đây là uy hiến trắng trợn!
- Diệp tông chủ, ngươi tiếp tục nói đi, ta nghe xem có đạo lý hay không. - Trần Trầm ước lượng lệnh bài trong tay, thần sắc có vài phần trêu chọc.
Diệp Vô Sinh đỏ mặt, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì cho phải.
Quả nhiên, cầm đồ của người ta, cuối cùng có ngày vẫn phải trả mà…
Bạn cần đăng nhập để bình luận