Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 207: Sắp xếp rõ ràng

Chương 207: Sắp xếp rõ ràngChương 207: Sắp xếp rõ ràng
         Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Dịch: Libra
---------------------
Thấy Dư Hỏa thay đổi sắc mặt, thái thượng trưởng lão Ô Tiên Tông nói ngay:
- Xin Thượng Sử yên tâm, Ô Tiên Tông ta chẳng những cung cấp nguyên vật liệu, càng sẽ trả thù lao xứng đáng với Thượng Sử.
Dư Hỏa nghe vậy có chút dao động.
Mấy ngày nay Ô Tiên Tông đối đãi với gã khá tốt, hai bên đã sản sinh mấy phần giao tình, tùy tiện từ chối thì có vẻ hơi bạc tình.
Ngay lúc này, Trần Trầm đột nhiên từ phương xa đi tới, lên tiếng ngăn cản:
- Tuyệt đối không thể! Dược tính của Nguyên Phách Ngưng Thần Đan mãnh liệt, không thích hợp tu sĩ mới vào Nguyên Thần cảnh!
Hai người Ô Tiên Tông nghe vậy chỉ muốn đập chết tiểu tử này ngay tại chỗ.
Ngươi đang lừa ai hả? Cho rằng chúng ta không nghe thấy sao?
Tuy trong lòng hận ngứa răng, nhưng hai người Ô Tiên Tông nặn ra một nụ cười.
Thái thượng trưởng lão cung kính vái:
- Hai vị Thượng Sử, tu hành vốn là nghịch thiên mà đi, ta sẵn sàng gánh vác chút phiêu lưu ấy, khẩn cầu Thượng Sử thương hại, cho ta một cơ hội.
Nhìn nét mặt của thái thượng trưởng lão vô cùng chân thành thì Dư Hỏa mềm lòng, cắn răng định đồng ý.
Trần Trầm ở một bên nói:
- Đại sư huynh, khi ra ngoài sư phụ đã dặn chúng ta rằng làm đệ tử của Thánh Nữ Ngọc Đỉnh Đan Tông thì chúng ta phải khác với Luyện Đan khác, phải thu thù lao gấp đôi, nếu không sẽ làm lão nhân gia mất mặt.
Dư Hỏa nghe vậy chìm trong hồi ức rồi nghiêm túc gật đầu.
Mấy chục năm trước hình như sư phụ có nói với gã giống như vậy, nhưng sao tiểu sư đệ biết? Dù sao tiểu sư đệ không thể Luyện Đan cho người ta.
Thấy vẻ mặt đồng ý của Dư Hỏa thì Trần Trầm thầm giật mình, hắn bịa chuyện thôi, không ngờ cùng Ngọc Quỳnh ý tưởng lớn gặp nhau.
Hai người Ô Tiên Tông cúi đầu, bởi vì bọn họ sợ không giấu được tia nhìn sát ý đối với Trần Trầm.
Hai người rít gào trong lòng:
- Nhất định phải dùng thủ đoạn tàn nhẫn nhất hành hạ chết tiểu tử này!
- Sau khi giết hắn rồi cướp hết tất cả đồ của hắn!
Cuối cùng bọn họ hít sâu một hơi, ngước đầu lên, nặn ra nụ cười tươi như ông mặt trời:
- . . . thù lao gấp đôi . . . là đáng giá.
Trần Trầm nghe vậy thì vừa lòng, không làm khó dễ hai người thì họ không biết sự quý giá của đan dược kia.
Còn về thù lao gì đó thì Trần Trầm không để bụng, vì sau này đồ vật của hai người đều thuộc về hắn, thù lao đợt này coi như tặng cho đại sư huynh, còn những thứ về sau thì là của hắn.
Trần Trầm ngẫm nghĩ, bổ sung thêm:
- Khụ, Nguyên Phách Ngưng Thần Đan này vô cùng quý giá, đại sư huynh của ta có lẽ cần rất lâu mới luyện thành, hai người phải kiên nhẫn chờ đợi.
Tông chủ Ô Tiên Tông nhanh mồm nhanh miệng nói ngay:
- Đương nhiên rồi, chỉ cần trong vòng năm ngày có thể luyện chế thành công là được.
Thái thượng trưởng lão đứng bên cạnh nghe vậy góp lời:
- Năm ngày sau có lẽ yêu tộc sẽ hành động, tông chủ sợ đánh nhau gây tiếng ồn lớn ảnh hưởng Thượng Sử Luyện Đan.
Thái thượng trưởng lão nói xong lườm tông chủ Ô Tiên Tông một cái.
Trần Trầm thấy thế thầm cười nhạt.
Năm ngày sau phỏng chừng là lúc tà tu bán yêu Nguyên Thần đột phá, cũng là lúc âm mưu của Ô Tiên Tông phát động.
Hai bán yêu này lúc núp trong chỗ tối vẫn kín miệng, nhưng giờ vẫn bị hắn gài hàng moi tin ra.
Hừ, đấu trí tuệ với hắn thì hai con cáo già này chỉ có nước bị đè ép.
. . .
Tiếp theo, Dư Hỏa bắt đầu luyện chế Nguyên Phách Ngưng Thần Đan kia.
Trừ nội đan của Nguyên Thần cảnh thuộc tính thủy ra, Ô Tiên Tông còn cung cấp nhiều yêu đan cấp thấp.
Điều này khiến Dư Hỏa hơi ngại.
Ô Tiên Tông anh dũng giết địch, gã thì chỉ luyện đan dược đã gần như lấy hết chiến lợi phẩm của người ta.
Cực kỳ vô sỉ!
Tuy rằng trong lòng hổ thẹn, nhưng Dư Hỏa sẽ không trả hàng về, chỉ có thể nghiêm túc Luyện Đan để báo đáp Ô Tiên Tông.
Hai lão già Ô Tiên Tông không tín nhiệm Dư Hỏa, mỗi giây mỗi phút núp trong bóng tối nhìn chằm chằm quá trình Luyện Đan, sợ Dư Hỏa động tay chân trong đan dược.
Thấy hai cáo già đấu trí đấu dũng với đại sư huynh, Trần Trầm không thèm quan tâm.
Hắn ru rú trong viện lạc của mình, âm thầm nghiên cứu chế tạo một loại đan dược cấp thấp.
Đan dược này tên gọi Ngừng Đau Đan, nói chính xác hơn thì nó không tính là đan dược, vì rất cấp thấp, Luyện Đan Sư nào đều luyện chế được.
Viên Kình Thiên ở một bên im lặng xem, vẻ mặt tràn đầy ngạc nhiên:
- Sư huynh, ngươi hạ độc vào Ngừng Đau Đan này làm chi?
Trần Trầm cười khẩy nói:
- Đám người Ô Tiên Tông vì giả bộ bị thương, đến lúc đó chắc chắn sẽ trước tiên tự tàn, ta sợ bọn họ quá thống khổ nên làm ra Ngừng Đau Đan này.
- A, rồi lỡ bọn họ phát hiện thì sao?
- Mấy ngày này đưa cho người bị thương sẽ là đan dược thật, cho bọn họ cảm thụ hiệu quả, năm ngày sau mới phát mớ đan dược này cho họ. Chất độc này là Độc Bộ môn chủ đưa cho ta, khó bị phát hiện, ngươi cứ yên tâm.
Nghe thấy đáp án này, Viên Kình Thiên hút ngụm khí lạnh.
Tuy Ô Tiên Tông gian xảo nhưng ở trước mặt sư huynh tì bị sắp xếp đâu ra đấy.
Chống lại sư huynh là một loại đau khổ! May mắn là gã chưa bao giờ chống đối sư huynh.
Trần Trầm vừa bỏ độc vào Ngừng Đau Đan vừa thầm tính toán.
Nhân tộc hay bán yêu thì khi chiến đấu trong người sẽ tiết ra kích thích tuyến thượng thận, cho nên bị thương sẽ không cảm thụ quá đau.
Nhưng tự tàn thì khác, đó là đau đớn thật.
Trần Trầm không tin đến lúc đó đám tu sĩ Ô Tiên Tông sẽ cưỡng lại được sức dụ dỗ của Ngừng Đau Đan.
Đương nhiên, nói chính xác hơn thì Ngừng Đau Đan không phải đồ giả, bởi vì người chết rồi còn có cảm giác đau sao?
Trần Trầm càng nghĩ, nụ cười càng ác nghiệt.
Nhìn nụ cười dó, Viên Kình Thiên tiềm thức đồng tình những người từng chống lại sư huynh.
Không biết cuối cùng những người này rơi vào kết cuộc thế nào?
Ngày hôm sau Ngừng Đau Đan phát ra năm, sáu viên, được hưởng ứng rất tốt, nhiều tu sĩ Ô Tiên Tông đưa ra yêu cầu luyện chế quy mô lớn.
Trần Trầm không nghe không hỏi, mỗi ngày vẫn chỉ phát vài viên, làm đám tu sĩ Ô Tiên Tông từ từ thả lỏng cảnh giác.
Còn bên Nguyên Phách Ngưng Thần Đan thì Trần Trầm đã dặn dò đại sư huynh làm chậm thôi.
. . .
Bất giác đã qua năm ngày.
Trong lệnh bài truyền tấn truyền ra tin tức của đại sư huynh Dư Hỏa:
- Tiểu sư đệ, Nguyên Phách Ngưng Thần Đan sắp ra lô.
Trần Trầm nhíu mày, ngay sau đó, hắn lắc người bay đến viện lạc của Dư Hỏa.
Lúc này, quả nhiên Nguyên Phách Ngưng Thần Đan đã đến giai đoạn cuối cùng, dù là tông chủ Ô Tiên Tông hay thái thượng trưởng lão đều có mặt, trong mắt hai người lấp lóe tia sáng hưng phấn.
Trần Trầm có thể cảm giác đến hai người kia hưng phấn không chỉ vì mong đợi đối với đan dược.
Bùm!
Trong đan lô phát ra tiếng nổ nhỏ, Dư Hỏa tùy ý phất tay, một viên đan dược màu xanh biếc tỏa ánh sáng linh khí mông lung ôn nhuận nằm trong tay của gã.
Dư Hỏa nhìn đan dược trong tay, mừng rỡ reo lên:
- Không ngờ là Nguyên Phách Ngưng Thần Đan phẩm chất ưu tú!
Gã quay đầu nhìn về hướng hai người Ô Tiên Tông:
- Thật là người tốt được đền đáp, hai vị có phúc!
Tông chủ Ô Tiên Tông và thái thượng trưởng lão nghe vậy càng hân hoan, nhưng lòng thầm tiếc nuối.
Bạn cần đăng nhập để bình luận