Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 239: Không quên tấm lòng son mới được thủy chung

Chương 239: Không quên tấm lòng son mới được thủy chungChương 239: Không quên tấm lòng son mới được thủy chung
         Vì thế, tu sĩ trung niên không keo kiệt dạy cho một số phương pháp xuống biển tìm bảo bối.
Nào là ‘chiêu đục nước béo cò’, ‘chiêu sờ soạng bậy bạ’, cái gì cần có đều có.
Thậm chí còn có đạo huyền học, như tìm mười đồ đồng nát mang bên người để trấn áp xui xẻo, vậy thì lần thứ mười một sẽ tìm được báu vật thật sự.
Phương pháp này gọi là ‘phủ cực thái lai’.
Nhìn tu sĩ trung niên bộ dạng ngiêm túc, Trần Trầm không ngừng gật đầu, vẻ mặt được học hỏi.
. . .
Trong nháy mắt.
Nửa tháng trôi qua, thuyền lớn đã vào sâu Vô Tận Hải bảy vạn dặm.
Càng vào biển sâu càng gặp nhiều thiên tài địa bảo.
Trong trữ vật giới nào đó của Trần Trầm có một cây Thâm Hải Linh Tham hơn hai trăm vạn năm tuổi.
Đích xác là một gốc linh tham, bởi vì bề ngoài giống như cây to, không biết còn tưởng là cây ở đáy biển, ai mà ngờ được trên đời có linh tham to như vậy? Nhưng không biết tại sao chưa thành tinh.
Còn về thiên tài địa bảo mà Ngọc Quỳnh cần tên là Lục Linh Tảo thì Trần Trầm đã tìm được từ bảy ngày trước, thậm chí tìm được ba, bốn mảnh, năm tuổi từ mười vạn năm đến bảy mươi vạn năm.
. . .
Lúc này, giọng của chủ thuyền truyền khắp thuyền lớn:
- Vào Vô Tận Hải sâu thêm chút nữa có lẽ sẽ gặp được đại yêu cảnh giới Luyện Hư, cho nên chuyến đi đến đây thôi. Các vị đạo hữu chú ý, đậu lại đây một canh giờ rồi thuyền mình sẽ bắt đầu quay về!
Trần Trầm lặng lẽ nhìn phương xa, trên mặt là vẻ bình tĩnh và thong dong nắm giữ tất cả.
Tu sĩ khác đều tranh thủ thời gian xuống biển tìm bảo bối.
Trần Trầm không vội vã, bởi vì ở trong lòng hắn thứ quý giá nhất là phong cảnh bao la hùng vĩ của Vô Tận Hải.
Đám người kia bị thiên tài địa bảo che mờ mắt mà bỏ qua thứ quý giá nhất, đáng buồn biết bao?
Trần Trầm nét mặt buồn bã, lòng thầm rối rắm:
- Vấn đề là mình có nên mạo hiểm đi tìm Ngưng Thần Châu kia không?
Nửa tháng nay Trần Trầm vẫn không tìm hiểu được sức uy hiếp của Lục Đậu.
Vì hễ gặp được động vật biển hải yêu, sau khi cảm ứng hơi thở của Lục Đậu là tất cả đều trốn đi hết.
Dù thuyền lớn gặp hải yêu Nguyên Thần cảnh tập kích vài lần, Trần Trầm lén thả ra Lục Đậu thì chúng nó đều kinh khủng rời đi.
Nhưng không biết Lục Đậu có tác dụng với đại hải yêu Luyện Hư cảnh hay không?
Rối rắm giây lát, Trần Trầm bỗng lộ vẻ hổ thẹn.
Bất giác, hắn bị lạc bản thân, quên ước nguyện rời bến ban đầu.
Trên người có nhiều báu vật thì sao? Dù cho hiện giờ Ngưng Thần Châu ở trong mắt hắn không còn quá mức quý giá.
Nhưng không quên tấm lòng son thì mới được thủy chung.
Nếu như bởi vì dọc đường có nhiều báu vật liền quên mất bản tâm, vậy thì hắn khác gì những phàm nhân mê muội trong tìm bảo bối mà bỏ qua cảnh đẹp thật sự?
Trần Trầm thầm thở dài một câu:
- Báu vật mê hoặc lòng người, dù ta là người có định lực bất phàm cũng không ngoại lệ.
Hắn quyết định tìm một cơ hội rời khỏi thuyền lớn, một mình đi tìm Ngưng Thần Châu.
Giữa đường có mấy tu sĩ mất tích, chủ thuyền liên lạc với họ không được, cuối cùng đành bỏ qua.
Trần Trầm cảm thấy chính mình lặng lẽ rời đi cũng sẽ gặp kết cuộc như vậy, nhưng lão ca trung niên quen biết với mình có lẽ sẽ buồn vài phút.
Dù sao trải qua nửa tháng quen biết, mọi người đều có chút giao tình, hắn được lão ca chỉ dạy cho nhiều tri thức về Vô Tận Hải.
Đang lúc Trần Trầm trong lòng hơi thương cảm thì trên thuyền lớn hợp thời văng vẳng tiếng nhạc réo rắt bi thương.
Nghe làn điệu ưu thương đó, Trần Trầm suýt không kìm được rơi nước mắt.
Lão ca trung niên mà biết mình mất tích chắc sẽ buồn lâu lắm.
Ài, đáng tiếc mọi người hết duyên từ đây.
Không ngờ chủ thuyền này tuy rằng thoạt nhìn thô kệch, phẩm vị không tệ chút nào, trước khi trở về còn tấu nhạc, gợi lên cảm xúc.
Trần Trầm lau khóe mắt, trong lòng cảm thấy ngoài ý muốn.
Ngay sau đó, tiếng quát vừa kinh vừa giận tựa như sấm nổ của chủ thuyền có phẩm vị không tệ trong lòng Trần Trầm vang vọng bốn phương tám hướng:
- Kẻ nào? Kẻ nào đàn bài dụ yêu hả?!
Nghe tiếng gầm giận dữ này, tất cả tu sĩ gần thuyền lớn đều thay đổi sắc mặt, đặc biệt một số người hiểu rõ về Vô Tận Hải thì càng vừa sợ vừa hãi hùng lập tức tìm kiếm ngọn nguồn phát ra âm thanh gần thuyền.
Bùm!
Một lát sau, một bóng người từ trong khoang thuyền bay ra, vọt lên cao, ngay sau đó chủ thuyền cũng đuổi tới, khoảnh khắc, hai người đánh nhau túi bụi trên bầu trời.
- Là hắn!
- Tại sao là hắn?
- Là người thần bí! Tiêu đời! Tàn đời rồi!
. . .
Thấy bóng người kia, đám tu sĩ như tận thế buông xuống, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng.
Trần Trầm nhìn bóng người đeo mặt nạ, mặc áo đỏ, hắn đến gần tu sĩ trung niên, hỏi:
- Lão ca, người kia là ai? Tại sao mọi người đều sợ hắn?
Lão ca trung niên run bần bật, hiển nhiên cũng là e sợ tới cực điểm, lẩm bẩm nói:
- Vô Tận Hải Vực có một thế lực thần bí dựa vào hải yêu săn giết tu sĩ, người thần bí này là một trong các thủ lĩnh của thế lực này! Nghe đồn hắn có thể thức tỉnh đại yêu Luyện Hư cảnh ngủ say ở sâu dưới đáy biển! Trong mấy chục năm gần đây, có năm sáu chiếc thuyền lớn bị hủy vào tay của hắn, ít có tu sĩ nào ở trên thuyền trốn thoát được. Bởi vì hắn thường đeo mặt nạ, không ai biết thân phận của hắn nên tu sĩ Vô Tận Hải Vực đều gọi hắn là người thần bí!
Nói xong, tu sĩ trung niên hoang mang thì thào:
- Trước khi ta ra khỏi nhà rõ ràng đã gặp xui tám lần mà tại sao vẫn đụng phải chuyện này? Thật vô lý! Không nên như vậy.
Trần Trầm phớt lờ huyền học của gã, lặng lẽ nhìn lên trời.
Không có gì ngoài ý muốn, cái gọi là người thần bí có lẽ thuộc thế lực mấy tu sĩ cấp thấp hơn nửa tháng trước tính kế mình.
Không ngờ mình xui xẻo như vậy, lên chiếc thuyền này rồi mà vẫn gặp thế lực kia đến quấy rối.
Trong lúc Trần Trầm suy nghĩ thì đã có không ít tu sĩ gia nhập vây công với người thần bí.
Nhưng càng nhiều tu sĩ chạy tứ tán, hiển nhiên e sợ uy danh của người thần bí.
Nhưng mấy tu sĩ bay đi nhanh nhất còn chưa bay ra vài dặm thì một hơi thở cực kỳ khủng bố buông xuống, không thấy bọn họ chống cự gì thì đã bị nổ thành sương mù đỏ.
Chỉ còn lại vài Nguyên Anh như diều đứt dây rớt xuống góc nào đó trên biển.
Những người khác thấy thế đều ngừng lại, không chờ bọn họ tìm hiểu xảy ra chuyện gì thì mặt biển bình tĩnh bỗng dấy lên sóng lớn trăm thước, một cái kìm to cỡ thuyền lớn, bên trên đầy rong xanh.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Trong thiên địa thoáng chốc chỉ còn lại tiếng sóng vỗ.
Thuyền lớn lên xuống trên mặt biển, chờ sóng nhỏ bớt đám tu sĩ mới thấy rõ thứ nổi lên mặt nước là cái gì.
Đó là một con hải yêu loài cua màu đen to lớn, chỉ có một nửa giáp xác lộ trên mặt biển, nếu không có hai cái kìm cỡ thuyền lớn thì người bình thường sẽ tưởng là hòn đảo nhỏ.
Ai mà tưởng tượng được vật lơ lửng màu đen phạm vi vài dặm là giáp xác của hải yêu?
Dù là người to gan như Trần Trầm khi thấy đại hải yêu này cũng không kìm được hút ngụm khí lạnh:
- Ui!
Có thể tưởng tượng phản ứng kinh khủng của tu sĩ khác như thế nào.
-----------------------
Đẩy kim phiếu các truyện sau nhận ngay mã giảm giá:
- Phòng Giam Siêu Quái Vật (Bản Dịch)
- Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới (Bản Dịch)
- Đường Tăng Đánh Xuyên Tây Du (Bản Dịch)
- Đẩy 30KP - nhận ngay mã giảm 25%
- Đẩy 100 KP - nhận ngay mã giảm 30%
Đẩy KP ghi kèm tên truyện muốn nhận Mã giảm giá.
Mã giảm giá (20%): 29177600 - mua tối thiểu 50 chương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận