Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 263: Còn có đệ tử như vậy?

Chương 263: Còn có đệ tử như vậy?Chương 263: Còn có đệ tử như vậy?
         Nửa ngày sau.
Trong một ngọn núi nào đó ở Tây Cương.
Ma tu áo đen bỗng nhiên quát to một tiếng:
- Tuyệt vời! Cuồng Sư Yêu Hoàng đã bị chém giết! Chết vào tay một thiếu niên tên Trần Trầm!
Mấy lão nhân áo trắng xung quanh đều im lặng.
Từ khi Thất Sát Ma Quân trở về từ lãnh thổ yêu tộc thì Ma Tôn không ngừng châm chọc bọn họ có mắt không tròng, bọn họ thật sự không muốn nói chuyện với người này chút nào.
Nhưng nghe thấy tin tức này, mấy người vẫn không kìm được lộ ra mấy phần vẻ mừng.
Cuồng Sư Yêu Hoàng chết đi, những yêu tộc càng không dám tùy ý đồ sát, đây là chuyện tốt lớn bằng trời đối với toàn bộ nhân tộc.
Ma Tôn thay đổi sắc mặt, bổ sung thêm:
- Khụ, sư điệt của ta nói ý kiến diệt hai tộc Cuồng Sư, Xích Hồ cũng do thiếu niên này nghĩ ra, cho nên hắn không dám chiếm công đầu, xin chia một nửa công lao cho thiếu niên.
Tuy rằng trong lòng có chút không muốn, nhưng đây là ý của sư điệt, Ma Tôn đương nhiên phải chuyển lời.
Nghe câu đó, mấy cường giả đứng đầu toàn bộ nhân tộc trong đầu suy nghĩ nhanh, giây lát nhớ ra tên của Trần Trầm.
Tông chủ của Hạo Nhiên Kiếm Tông cười vui vẻ nhất:
- Thì ra là tiểu tử kia, xem như xứng đôi với Tích Sương.
Nghĩ đến đây, tông chủ của Hạo Nhiên Kiếm Tông nhìn về hướng Ma Tôn:
- Đừng truyền bá tin tức này ra ngoài, thực lực của tiểu tử kia còn yếu, không gánh vác nổi danh tiếng này.
Ma Tôn gật đầu, nói:
- Đó là đương nhiên, sư điệt của ta nói sẽ gánh vác những nhân quả này. Nhưng ta làm sư thúc phải nói một câu thay cho hắn. Yêu tộc đã ra lệnh phải giết đối với hắn, phải chăng chúng ta cũng nên có điều biểu thị?
Mọi người nghe vậy cùng nhìn về hướng lão già ngủ gật trong góc.
Đừng nhìn lão già này bề ngoài lôi thôi nhưng là tông chủ của Ngọc Đỉnh Đan Tông hiện nay, Luyện Đan Sư đệ nhất thiên hạ, cũng là người giàu nhất nhân tộc.
Có người đòi ban thưởng, mọi người đương nhiên đều phải nhìn tông chủ Ngọc Đỉnh Đan Tông.
Không đợi tông chủ Ngọc Đỉnh Đan Tông mở miệng, Ma Tôn liền cười nói:
- Ta nghe nói Ngọc Đỉnh Đan Tông còn lại một viên Tạo Hóa Phá Hư Đan, hiện giờ nhân tộc ta đang trong phút sống chết tồn vong, cũng nên lấy ra nó đi chứ? Hơn nữa yêu tộc ra lệnh phải giết đối với sư điệt của ta, ban thưởng đan này là bảo chứng có thể bước vào Luyện Hư cảnh. Nếu nhân tộc trợ giúp sư điệt của ta bước vào Luyện Hư thì chẳng những biểu thị nội tình của nhân tộc ta, cũng có thể chèn ép khí diễm của yêu tộc.
Nghe cái tên Tạo Hóa Phá Hư Đan, tất cả mọi người đều trầm mặc, trong lòng đố kị muốn chết.
Đan dược này là chí bảo của Ngọc Đỉnh Đan Tông, hơn ba nghìn năm trước trải qua ba đời tông chủ hợp sức mới miễn cưỡng luyện chế ra năm viên.
Nhiều năm qua, đã dùng hết bốn viên, chỉ còn sót lại một viên.
Về công hiệu của đan dược này thì cực kỳ đơn giản thô bạo, đó là khiến Nguyên Thần đỉnh bước vào Luyện Hư cảnh.
Đám người này thèm nhỏ dãi đan dược đó đã lâu, đáng tiếc vẫn luôn không có cơ hội, hiện giờ bị Ma Tôn tìm đến cơ hội lôi ra, tuy bọn họ không cam lòng nhưng không thể nói cái gì.
Bởi vì Nguyên Thần đỉnh trong nhân tộc hiện nay có tư cách dùng viên đan dược này nhất là Thất Sát Ma Quân.
Bọn họ tự hiểu điều đó, không cần lừa mình dối người.
Tông chủ Ngọc Đỉnh Đan Tông nghe vậy nhíu chặt chân mày, trong mắt tràn đầy không nỡ.
Tục ngữ nói rất hay, nước phù sa không chảy ruộng ngoài, lão đương nhiên muốn giữ Tạo Hóa Phá Hư Đan lại cho đồ đệ Ngọc Quỳnh. Nhưng hài tử kia không cố gắng, suốt ngày làm mấy thứ không ra gì.
Trong giây phút sống chết tồn vong của nhân tộc, lão không cách nào thiên vị, càng không thể keo kiệt.
Chần chừ thật lâu sau, thấy ánh mắt của Ma Tôn càng lúc càng nguy hiểm, tông chủ Ngọc Đỉnh Đan Tông thở dài lấy một hộp gỗ ra khỏi trữ vật giới, đẩy đến trước mặt Ma Tôn.
Ma Tôn mở ra xem, thấy bên trong nằm một viên đan dược bảy màu to cỡ trái nhãn, vẻ mặt mừng rỡ nhanh chóng cất vào, theo sau, vẻ mặt trịnh trọng nhìn về hướng tông chủ Ngọc Đỉnh Đan Tông:
- Sư huynh trượng nghĩa! Ta thay sư điệt đa tạ ngươi trước!
Thấy Ma Tôn vì một viên đan dược mà kêu tiếng sư huynh, mấy người đứng bên cạnh trên mặt lộ nét coi thường.
Bàn bạc ban thưởng cho Thất Sát Ma Quân xong, đến lượt Trần Trầm.
Mọi người lại nhìn tông chủ Ngọc Đỉnh Đan Tông.
Tông chủ Ngọc Đỉnh Đan Tông mặt đen như nhọ nồi:
- Các ngươi lại xem ta làm chi? Tưởng ta có hàng nhiều lắm sao?
Mấy người khác cũng kêu sư huynh:
- Ai kêu sư huynh giàu nhất?
Tông chủ Ngọc Đỉnh Đan Tông rút người lại, râu bạc giật giật nói:
- Trần Trầm kia hình như chưa bước vào Nguyên Thần? Tu sĩ cấp bậc như thế ban thưởng đại vài thứ là được, với tài sản của các ngươi tùy tiện cho hắn ít thứ đều làm hắn cảm động rớt nước mắt.
Nguyên Thần cảnh đỉnh bước vào Luyện Hư có lẽ sẽ ảnh hưởng thế cục cả nhân tộc, nhưng Nguyên Anh thì không, bởi vậy phần thưởng sẽ teo tóp lại.
Tông chủ Hạo Nhiên Kiếm Tông hơi lạnh nhạt nói:
- Trần Trầm là Tiên Thiên Linh Thể, hắn sẽ không vừa mắt thứ bình thường. Hơn nữa lúc trước hắn từng cho đồ tôn nữ của ta một khối Thiên Khuyết Thần Kim, phỏng chừng của cải không ít.
Tông chủ Ngọc Đỉnh Đan Tông nghe vậy lập tức tìm đến điểm đột phá, cười nhạt nói:
- Đúng rồi, Trần Trầm là đạo lữ của đồ tôn nữ của ngươi mà, vậy ngươi lo phần ban thưởng đi, đưa ít chút chẳng lẽ hắn dám phàn nàn gì với ngươi sao?
Mấy người khác nghe vậy đều lộ nét mặt kỳ dị.
Ma Tôn hơi do dự hỏi:
- Thật sự tặng đại?
Tông chủ Ngọc Đỉnh Đan Tông ngẫm lại thấy hơi ngượng ngùng, ướm thử:
- Cũng không thể quá mức tùy tiện . . . cho nhiều hơn một chút đi.
Nhìn bộ dạng keo kiệt đó của tông chủ Ngọc Đỉnh Đan Tông, tông chủ Hạo Nhiên Kiếm Tông tức giận bật cười:
- Lão già, Trần Trầm bái vào môn hạ của đồ đệ Ngọc Quỳnh của ngươi, đừng nói là ngươi không biết!
Tông chủ Ngọc Đỉnh Đan Tông nghe vậy thay đổi sắc mặt, mái tóc bạc dựng đứng, hét chói tai:
- Cái gì? Ngọc Đỉnh Đan Tông ta còn có đệ tử như vậy?
Vừa dứt lời, thấy mấy người xung quanh toàn là vẻ mặt xem thường, tông chủ Ngọc Đỉnh Đan Tông khôi phục bình tĩnh, mái tóc bạc mềm xuống, trở lại bộ dạng nửa ngủ nửa tỉnh, âm thanh cũng trở nên mơ hồ:
- Hài tử này lập công lớn như vậy mà không được thanh danh gì, ta cảm thấy ban thưởng cỡ nào cũng không quá mức, nếu không sợ rằng sẽ khiến thiên kiêu thất vọng đau khổ.
Nghe lời này, mấy người xung quanh càng lộ vẻ mặt coi khinh hơn.
Một ngày sau.
Thần Băng Yêu Hoàng vừa biết được tin Cuồng Sư Yêu Hoàng đã chết từ chỗ nhân tộc.
Cảm giác đó cực kỳ khó chịu, giống như ăn phân.
Vì đồ ngu đó mà gã nhịn lâu như vậy, kết quả đồ ngu đó chết nhanh gọn, không có chút dấu hiệu báo trước.
Nói thật, trong lòng Thần Băng Yêu Hoàng ước gì đồ ngu đó chết, nhưng cũng nên chọn lúc đại chiến hai tộc kết thúc rồi hãy chết!
Thần Băng Yêu Hoàng biết tin tức kia không lâu sau bên Yêu Thần Điện giáng xuống trách phạt, tuy rằng chỉ là răn dạy ngoài miệng nhưng cũng làm gã cực kỳ khó chịu.
Thần Băng Yêu Hoàng cắn răng, thầm quyết định:
- Còn lại Xích Hồ Yêu Hoàng, dù thế nào cũng phải bảo vệ được!
So với Cuồng Sư Yêu Hoàng thì Xích Hồ Yêu Hoàng dễ ứng phó hơn nhiều.
Kết quả một lát sau, trong trữ vật giới, lệnh bài truyền tấn thuộc về Xích Hồ Yêu Hoàng phát sáng.
- Thần Băng tiền bối, ta không muốn lãng phí thời gian ở đất Tề, Vệ nữa, hơn nữa gia tộc của ta bị diệt, dù thế nào cũng phải trở lại một chuyến, cáo từ.
Thần Băng Yêu Hoàng xem tin tức này lập tức khuyên mấy câu, kết quả không nhận được đáp lại.
Thật lâu sau, Thần Băng Yêu Hoàng lấy lại tinh thần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận