Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 214: Ánh nắng hơi chói mắt (2)

Chương 214: Ánh nắng hơi chói mắt (2)Chương 214: Ánh nắng hơi chói mắt (2)
         Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Dịch: Libra
----------------------
Trần Trầm lẳng lặng xếp thứ tự mười hai báu vật trong hộp ngọc tùy theo giá trị, rồi âm thầm đứng cách sau lưng Âu Dương trưởng lão hơn mười thước, giả vờ ngắm cảnh đẹp phương xa.
Ngọc Quỳnh và Âu Dương trưởng lão sau cuộc đối thoại ẩn giấu đao kiếm thì bắt đầu ván cược bảo bối thứ hai.
Trần Trầm thấy Ngọc Quỳnh lại chọn một món giá trị không bằng của Âu Dương trưởng lão, hắn nhẹ lắc đầu, thuận tiện sửa sang lại kiểu tóc.
Ánh mắt của Ngọc Quỳnh rất sắc bén, nhìn qua đuôi mắt chú ý tới Trần Trầm ngay, mặt ngoài không lộ vẻ gì, đặt tay lên hộp ngọc khác.
Trần Trầm lại lắc đầu, lần này nhân tiện gãi đầu.
Ngọc Quỳnh đổi một hộp khác, nét mặt trầm tư như đang rối rắm nên chọn hộp nào tốt hơn.
Trần Trầm lần này rốt cuộc gật đầu.
Ngọc Quỳnh dứt khoát đẩy hộp ngọc kia ra.
Mở nắp hộp, kết quả không cần nói cũng biết, Ngọc Quỳnh thắng hiểm một chút.
Ngọc Quỳnh nhoẻn miệng cười, thu hai hộp ngọc vào trong trữ vật giới:
- Âu Dương sư thúc, đã được nhường.
Âu Dương trưởng lão chỉ cho là trùng hợp, vẻ mặt vẫn thong dong, hơi lắc đầu nói:
- Ngọc sư điệt, không ngờ đến ngươi thậm chí lấy ra báu vật cấp bậc như vậy, ta thua không oan.
Ngọc Quỳnh cười cười, lão già này nói lời như thế là đang ám thị với nàng, ám thị giá trị báu vật của lão không quá cao.
Nhưng sự thật thì sao? Chỉ tính tổng giá trị đồ vật trong hộp ngọc của lão già này đã cao hơn của nàng một bậc, dám lấy báu vật đắt giá như vậy ra cá cược, có vẻ như lão rất coi trọng thứ đó.
Rất nhanh bắt đầu cược bảo bối lần thứ ba, Trần Trầm vẫn ở phương xa điên cuồng ám thị, Ngọc Quỳnh thì vẫn ra vẻ trầm tư do dự.
Cuối cùng kết quả vẫn là thắng hiểm.
Âu Dương trưởng lão tuy rằng còn đang cười nhưng nụ cười hơi cứng ngắc.
Lần thứ tư, Âu Dương trưởng lão mặt dần xanh mét.
Lần thứ năm, Âu Dương trưởng lão rốt cuộc thắng một ván, nhưng mặt đen như mực, vì vật quý giá nhất cả cuộc đấu của lão chỉ thắng về món báu vật kém nhất trong tay Ngọc Quỳnh.
Lần thứ sáu, không có gì bất ngờ xảy ra, Âu Dương trưởng lão vẫn thua.
Âu Dương trưởng lão run bần bật, run rẩy lấy một hộp gỗ chế tạo đặc biệt từ trong trữ vật giới ra giao vào tay Ngọc Quỳnh:
- Hôm nay . . . thật xui xẻo.
Bảy món báu vật cá cược chỉ là chơi cho vui, báu vật này mới là tiền cược thật sự.
Ngọc Quỳnh cười nhận lấy hộp gỗ, không kiểm tra mà trực tiếp bỏ vào trữ vật giới.
Từ đầu đến cuối Ngọc Quỳnh không nhìn Trần Trầm cái nào.
Trần Trầm thì đang ngồi ở góc xa chơi bùn, giống một thiếu niên ngây thơ không hiểu sự đời, có chút thiếu kiên nhẫn, một chút hiếu động.
Ngọc Quỳnh rất là khiêm tốn, cười ôn hòa nói:
- Âu Dương sư thúc, đa tạ, chủ yếu là sư thúc nhường cho ta, chứ không thì với gia sản của sư thúc nếu muốn thật sự thắng ta là quá dễ dàng.
- Ha ha . . . Ha ha . . . Cáo từ!
Âu Dương trưởng lão không có tinh thần khách sáo giả dối, mặt già co giật vì quá đau lòng. Không hiểu sao lão cảm giác ánh sáng mặt trời hôm nay hơi chói mắt. Âu Dương trưởng lão cười gượng hai tiếng, hốt hoảng bay ra viện lạc.
Chờ Âu Dương trưởng lão bay xa rồi Ngọc Quỳnh mới chuyển sang nhìn Trần Trầm còn chơi bùn ở phía xa.
Trần Trầm buông bùng xuống, nhìn về hướng Ngọc Quỳnh.
Hai người im lặng nhìn nhau, mọi thứ đều ngầm hiểu trong vô hình.
- Hôm nay sư phụ hên quá!
- Chúc mừng sư phụ!
Hai người thành thật Dư Hỏa và Tô Liên căn bản không hiểu được vừa mới phát sinh việc chấn động lòng người cỡ nào, vẻ mặt chân chất nói lời tâng bốc vụng về.
Ngọc Quỳnh hơi gật đầu, thuận miệng dặn dò an ủi hai người một phen, hai người vinh hạnh không dám nhận, tung tăng rời đi.
Còn với Trần Trầm thì Ngọc Quỳnh tự nhiên sẽ không tùy ý như vậy.
Hộp ngọc có thể che chắn cả thần thức, nhưng đệ tử này có thể cảm thụ giá trị cụ thể của báu vật trong hộp, điều này quá mức khủng bố.
Nếu chỉ cảm giác chút xíu hơi thở thì không thể nào ám thị nàng dùng báu vật kém nhất so đấu với báu vật quý giá nhất của đối phương.
- Không lẽ tiểu tử này có khả năng nhìn thấu?
Trong đầu lóe qua ý nghĩ này, Ngọc Quỳnh bản năng rụt người lại, ánh mắt cũng trở nên nguy hiểm.
Trần Trầm thấy ánh mắt kia thì hết hồn, nữ nhân này định làm gì?
Không lẽ mơ ước năng lực của hắn?
Nghĩ đến đây, hắn nhanh chóng cười nói:
- Khụ khụ, hồi nhỏ có một lão già tính mệnh cho ta, nói ta là người tốt tám đời chuyển thế, được ông trời ưu ái nên có chút năng lực thiên phú, cực kỳ mẫn cảm với các loại thiên tài địa bảo. Sư phụ đừng thấy lạ, đây không phải thần thông có thể học được.
Ngọc Quỳnh lắc đầu xem nhẹ nói:
- Ngươi nghĩ ta là loại người nào? Sẽ mơ ước thần thông của ngươi sao? Nhưng hôm nay ngươi làm khá lắm, vi sư không phải người hẹp hòi, ngươi cầm lấy cái này đi.
Ngọc Quỳnh nói rồi đưa một cục đá kỳ dị có hai mặt trắng đen cho Trần Trầm.
Trần Trầm nhận lấy cục đá, giật nảy mình.
Hôm nay Ngọc Quỳnh tặng báu vật dễ vậy sao? Có chuyện tốt như vậy? Chắc chắn có trá!
Không đợi Trần Trầm đoán già đoán non, Ngọc Quỳnh giải thích rằng:
- Thứ này tên là Âm Dương Thạch, tổng cộng có hai khối, ngươi truyền linh khí vào cục Âm Dương Thạch này, mặc kệ cách bao xa thì cục Âm Dương Thạch trong tay vi sư sẽ cảm ứng được. Ngày sau nếu gặp được nguy hiểm, có thể dùng Âm Dương Thạch này âm thầm cầu cứu vi sư. Nhớ kỹ, truyền linh khí vào mặt màu trắng đại biểu cho không nguy hiểm, mặt đen là nguy hiểm.
Ban đầu Trần Trầm nghe còn hơi cảm động, nhưng càng nghe càng thấy lạ.
Lúc gặp nguy hiểm thật sự thì dùng lệnh bài truyền tấn là xong việc, cầu cứu âm thầm làm chi?
Hơn nữa khi không có nguy hiểm thì truyền tin làm quái gì?
Nhìn kỹ thì mặt trắng trên Âm Dương Thạch trong tay hắn mơ hồ có chữ ‘thắng’, mặt đen khắc một chữ ‘thua’.
Trần Trầm chửi thầm trong bụng:
- Bà nội nó!
Hắn giúp Ngọc Quỳnh, nàng không muốn báo đáp thì thôi đi, còn tặng cho thần khí gian lận!
Đây là muốn hắn hỗ trợ gian lận lâu dài à?
Muốn hắn gian lận thì cũng được, nhưng lại lấy cớ là khi gặp nguy hiểm thì dùng để cầu cứu, quá đáng hết sức!
Vô sỉ chưa từng thấy!
Nhưng Trần Trầm xem như hiểu ý của Ngọc Quỳnh, phỏng chừng nàng ghét bỏ hắn đứng xa õng ẹo tạo dáng hơi lồ lộ.
Tuy cường giả Nguyên Thần cảnh sẽ không mở thần thức suốt ngày, nhưng cảm giác cực kỳ nhạy bén, múa tay múa chân ám thị một, hai lần còn được, nếu thường xuyên làm, người hơi nhanh nhạy một chút sẽ nhận ra khác lạ.
Trần Trầm hừ lạnh thầm nghĩ:
- Cần nhờ ta mà còn hẹp hòi như vậy, hừ!
Hắn cất Âm Dương Thạch, cung kính nói:
- Sư phụ yên tâm, đệ tử biết thực lực của mình ở mức nào, bình thường sẽ không rơi vào trong nguy hiểm, chắc ít khi cần dùng thứ này.
Ý của Trần Trầm rất rõ ràng, bản đồ đệ sẽ không nối giáo cho giặc, giúp ngươi gian lận.
Nói xong câu đó, hai người nhìn nhau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận