Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 370: Bắt đầu quyết chiến

Chương 370: Bắt đầu quyết chiếnChương 370: Bắt đầu quyết chiến
         Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Dịch: Libra
--------------------
Bất đắc dĩ lắc đầu, Trần Trầm đi vào viện lạc.
- Cha, nương, ta đã trở về.
Dứt lời, Tần Nhu nhanh chóng thu về bàn tay, lúng túng không biết đặt ở chỗ nào.
Trần Sơn ở trong góc sân buông búa xuống.
Tần nhu nhìn sau lưng Trần Trầm, không thấy Hạ Tích Sương thì lộ vẻ mặt thất vọng:
- Tiểu tử ngươi trở về mà sao không mang theo Tích Sương?
Trần Trầm bất đắc dĩ nói:
- Ta đưa Trương Kỵ trở về, tiện thể thăm hai người.
Trần Sơn nghe vậy lại cầm búa lên, cười nói:
- Chúng ta ở chỗ này sống rất tốt, ngươi không cần lo lắng nhiều.
Trần Trầm ngẫm nghĩ, vô cùng nghiêm túc nói:
- Nếu hai người thật sự rảnh rỗi muốn sinh thêm đệ đệ, muội muội cho ta thì ta cũng không ngại.
Đùng!
Một tiếng nổ trầm đục, Trần Sơn lại làm rớt búa xuống đất.
Tần Nhu nghe vậy trực tiếp mắng:
- Tiểu tử ngươi da mặt thật là càng lúc càng dày! Nhanh chóng đi làm việc của mình đi, đừng ở chỗ này thêm phiền cho ta!
Trần Trầm nhe răng cười, thân hình trực tiếp biến mất, chốc lát sau quay về Không Minh Đảo.
Sau đó Trần Trầm bắt đầu lên kế hoạch kiến thiết mấy hòn đảo khác, dựa theo ý tưởng của hắn, phải làm ra bốn sơn môn nhỏ, thu xếp đệ tử của bốn đại tông môn.
Nếu tông chủ của bốn đại tông tín nhiệm hắn, hắn đương nhiên phải xử lý tốt chuyện này.
. . .
Cùng lúc đó.
Trong Đông Vực yêu tộc, bên rìa nơi hai tộc giao chiến.
Vẻ mặt của Thiên Hồ Yêu Tôn vẫn lười biếng, trước mặt gã là Hồ Tiên Nhi hai đầu gối quỳ xuống đất, không nói tiếng nào.
- Tiên nhi, ngươi đi đi, rời đi nơi này, muốn đi đâu thì đi chỗ đó.
Hồ Tiên Nhi vẻ mặt không cam lòng, ý của phụ thân là muốn cho nàng thoát ly tộc Cửu Vĩ Thiên Hồ, còn về vị trí tộc trưởng, tự nhiên cũng không liên quan gì tới nàng nữa.
- Phụ thân . . . Tại sao? Người ngày xưa đưa ta đi, hiện giờ vừa muốn đưa ta đi, chẳng lẽ ta không phải là con ruột của phụ thân sao?
Hồ Tiên Nhi quỳ dưới đất đột nhiên kích động đứng lên, cao giọng hét.
Thiên Hồ Yêu Tôn nét mặt không thay đổi, bỗng nhiên vung tay lên, đại ấn tộc trưởng trên người Hồ Tiên Nhi bay vào tay gã, sau đó thốt ra một chữ:
- Biến!
Một chữ biến dường như ẩn chứa uy lực to lớn, Hồ Tiên Nhi căn bản không kịp phản ứng đã bị đẩy đến chân trời, không thấy bóng dáng.
Chờ sau khi Hồ Tiên Nhi biến mất, Thiên Hồ Yêu Tôn nhìn về một phương hướng, Yêu Khanh lẳng lặng đứng nơi đó.
Trông thấy nữ yêu này, Thiên Hồ Yêu Tôn chậm rãi đứng lên, duỗi tay nói:
- Yêu Thần đại nhân, ta chừa lại hậu bối của tộc Cửu Vĩ Thiên Hồ ta có quan hệ thân thiết với đại nhân, đây không tính là quá mức đi?
Yêu Khanh nghe vậy cơ mặt cứng ngắc, lạnh giọng nói:
- Ngươi có ý gì?
Thiên Hồ Yêu Tôn khóe môi cong lên nói:
- Ta có ý gì, ngươi không hiểu sao?
Tiếng nói dứt, hai khí thế mạnh mẽ dâng lên từ người bọn họ, nhưng cuối cùng Thiên Hồ Yêu Tôn kém cỏi một bậc.
Cảm giác được điểm này, Thiên Hồ Yêu Tôn nháy mắt thu lại khí thế, quay người bay đi phương hướng chiến trường, hơn nữa để lại một câu nói.
- Hiện giờ tình huống này ta có nói gì thì bọn họ sẽ không tin, ngươi yên tâm, chuyện gì nên làm thì ta sẽ làm.
Dứt lời, khí thế trên người Thiên Hồ Yêu Tôn bắt đầu tăng vọt, đợi bay đến lãnh thổ nhân tộc thì hơi thở đã tới Luyện Hư đỉnh.
. . .
Trong nhân tộc.
Mọi người đều cảm thụ được hơi thở đáng sợ phô thiên cái địa ập đến.
Thiên Hồ Yêu Tôn vốn là người đứng đầu trong tám vị tộc trưởng yêu tộc, hiện giờ bước vào Luyện Hư đỉnh, khí thế đó mạnh còn hơn đám Luyện Hư đỉnh cũ.
Nhưng mấy vị cường giả đứng đầu nhân tộc cũng không hoảng loạn.
Tuy rằng hiện giờ bốn hoàng đế của hoàng triều đã chết mất hai người, tông chủ Linh Hư Khí Tông mất hết tu vi, nhưng yêu tộc cũng không đỡ hơn nhân tộc bao nhiêu.
Sở dĩ Thiên Hồ Yêu Tôn mạnh nhất mới nhảy ra.
Thất Sát Ma Đạo Ma Tôn vẻ mặt bình tĩnh nhìn về hướng mấy người ở trước mặt:
- Mấy vị, ai đi?
Tông chủ Hạo Nhiên Kiếm Tông và tông chủ Ngọc Đỉnh Đan Tông sắc mặt bình tĩnh, hai hoàng đế của hoàng triều thì mặt nghiêm túc.
Thật lâu về sau, tông chủ Ngọc Đỉnh Đan Tông đột nhiên nở nụ cười, lấy ra một trữ vật giới mang trên người giao cho Ngọc Quỳnh đứng sau lưng mình, nói:
- Ta đi, các ngươi không đánh lại hắn.
Nói xong, tông chủ Ngọc Đỉnh Đan Tông không đợi mấy người khác đáp lại, khí thế trên người bắt đầu tăng vọt, giây lát sau đã tới cảnh giới Luyện Hư đỉnh.
Uy áp vô hình từ trên người tông chủ Ngọc Đỉnh Đan Tông khuếch tán, ngang ngửa với Thiên Hồ Yêu Tôn ở phương xa.
Theo sau, một âm thanh vang vọng trong thiên địa.
- Lão hồ ly, có ta ở, ngươi không bị thương một người nào của nhân tộc ta được!
Âm thanh phát ra, Thiên Hồ Yêu Tôn rất nhanh trả lời:
- Là lão bất tử nhà ngươi thì ta an tâm, đi theo ta đi.
Giọng của Thiên Hồ Yêu Tôn xa dần, rất rõ ràng muốn đi một nơi khác.
Trong nhân tộc, bóng dáng của tông chủ Ngọc Đỉnh Đan Tông mờ dần.
Ngọc Quỳnh thấy vậy kêu lên một tiếng:
- Sư phụ!
Tông chủ Ngọc Đỉnh Đan Tông thấy vậy cười nói:
- Không sao, Trần Trầm đã bước vào Luyện Hư, dù chúng ta liều mạng chết rồi thì tương lai thiên hạ này cũng là của nhân tộc chúng ta.
Nói xong câu đó, tông chủ Ngọc Đỉnh Đan Tông lại nhìn về hướng mấy người khác.
- Yêu Thần kia có thể là biến số, nhờ vào các ngươi.
Thất Sát Ma Đạo Ma Tôn cười nói:
- Sư huynh, ngươi yên tâm lên đường đi.
- Hừ!
Tông chủ Ngọc Đỉnh Đan Tông lạnh lùng hừ một tiếng, giây lát biến mất không thấy.
. . .
Đợi bay ra không biết bao xa, Thiên Hồ Yêu Tôn cuối cùng ngừng lại, quay đầu nhìn về hướng tông chủ Ngọc Đỉnh Đan Tông:
- Lão già, ngươi và ta đấu nhiều năm như vậy, không cần thiết đấu tiếp nữa, mỗi người tự độ kiếp, nghe theo số trời đi.
Nói xong lời này, Thiên Hồ Yêu Tôn bỗng đánh ra một đòn công kích cực kỳ mạnh mẽ vào hư không, bầu trời rất nhanh che kín mây đen, rất hiển nhiên đại kiếp nạn phi thăng sắp đến.
Tông chủ Ngọc Đỉnh Đan Tông thấy vậy có chút sửng sốt, không lâu sau trên đầu lão cũng xuất hiện đại kiếp nạn phi thăng.
- Lão hồ ly, không ngờ rằng ngươi nhìn thoáng như vậy.
Thiên Hồ Yêu Tôn dần biến ra bản thể, cười lạnh nói:
- Ta đã nhìn ra, Yêu Thần kia chẳng những muốn diệt nhân tộc các ngươi, còn muốn diệt tám đại yêu tộc chúng ta. Việc đã đến nước này, ta không ngăn được nàng, chẳng bằng kéo ngươi phi thăng, xem như có lời giải thích với nàng.
Tông chủ Ngọc Đỉnh Đan Tông nghe thấy mấy lời này càng thêm kinh dị, trực tiếp hỏi:
- Nàng cần gì như vậy? Phải biết rằng, tám đại yêu tộc các ngươi là trụ cột của yêu tộc.
- Ngươi hiểu cái gì, bỏ đi, không cùng ngươi tán dóc, ta phải ngăn cản lôi kiếp, phi thăng rồi thì chẳng cần quan tâm mấy chuyện này nữa.
Thiên Hồ Yêu Tôn nói xong bảy cái đuôi che trên đầu, sau lưng bay ra một lục lạc to lớn chụp lên toàn thân.
Tông chủ Ngọc Đỉnh Đan Tông cũng nhìn về phương hướng nhân tộc, mắt lóe tia buồn rầu.
Không lâu sau.
Nơi hai tộc giao chiến, tộc trưởng của ba yêu tộc cuối cùng trong tám đại yêu tộc thế nhưng cũng bước chân vào Luyện Hư đỉnh.
Ba tên Yêu Tôn này không dễ nói chuyện như Thiên Hồ Yêu Tôn, mới vừa đột phá cảnh giới đã định lao vào tu sĩ nhân tộc, không kiêng nể gì đồ sát, nhưng không chờ bọn họ ra tay, bên nhân tộc cũng chui ra ba Luyện Hư đỉnh ngăn cản bọn họ lại.
Sáu Luyện Hư đỉnh kịch chiến trên trời cao, dao động khủng bố khuấy động phong vân, tu sĩ hai tộc ở bên dưới bị ảnh hưởng rất nhanh cũng mở ra đại quyết chiến.
Có mấy vạn tu sĩ hai tộc dây dưa với nhau, các loại dao động chiến đấu đánh đất đai mấy nghìn dặm nứt nẻ sụp xuống.
Trong chiến trường hỗn loạn này chỉ có một người một yêu vẻ mặt bình tĩnh.
Trong nhân tộc, trong ngực tông chủ Hạo Nhiên Kiếm Tông ôm một trường kiếm cổ xưa mang theo vỏ kiếm, ánh mắt nhìn thẳng Yêu Khanh ở chân trời xa.
Trường kiếm trong tay tông chủ Hạo Nhiên Kiếm Tông giống như phá hiểu, được Uẩn Thần Mộc nuôi dưỡng.
Chẳng qua Phá Hiểu mới được nuôi dưỡng hơn mười năm, còn thanh Khấp Quỷ Thần này là sư phụ của y truyền xuống, đến nay đã được nuôi dưỡng hơn một nghìn tám trăm năm.
Kiếm này một khi ra khỏi vỏ, kinh thiên địa, khấp quỷ thần, có thể chém tất cả tồn tại từ Luyện Hư trở lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận