Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 407: Lộ Tẩy

Chương 407: Lộ TẩyChương 407: Lộ Tẩy
         Ngày thứ ba.
Tình huống tương tự lại lại xảy ra một lần, nhưng mà Lê Tương hình như có chút chết lặng, căn bản không nhiều rầu rỉ đã gọi phụ thân, làm khán giả sau tấm bình phong giật mình kêu lên.
Thấy tâm cao khí ngạo như Đại sư tỷ đều bỏ ra hi sinh lớn như thế, các nàng những đệ tử phổ thông tự nhiên cũng không cần rầu rỉ.
- Việc này chỉ ngươi biết ta biết, tuyệt đối không nên để lộ ra ngoài, còn có một màn nhìn thấy hôm nay, cũng không cần truyền đi, hiểu chưa?
Chờ nữ đệ tử này sắp rời đi, Trần Trầm ngàn dặn dò, vạn dặn dò.
Nữ đệ tử kia liên tục đáp ứng, nếu loại chuyện này truyền đi, nàng cũng không còn mặt mũi làm người.
- Trần sư huynh yên tâm, ta nhất định sẽ giữ tốt bí mật này.
Trần Trầm mỉm cười gật đầu, một bộ ta quan hệ tốt với ngươi nên mới đáp ứng thỉnh cầu của ngươi.
Chờ qua nửa tháng.
Chẳng hiểu ra sao nữ đệ tử bán thân cho Trần Trầm đã đạt đến hai mươi người đông đúc, mấu chốt là hai mươi tên nữ đệ tử này còn lẫn nhau không biết, tưởng là chỉ có mình, Đại sư tỷ và Trần Trầm lập xuống tiền đặt cược.
Trần Trầm đi bên trong Lê Tiên tông, thỉnh thoảng có người quăng tới ánh mắt kính sợ, khiến hắn cảm giác hết sức thoải mái.
Những nữ đệ tử này giờ đây đã lên sáo lộ, hắn vẫn phải tiếp tục tẩy não cho các nàng, quán thâu một chút ý nghĩ đặc biệt, như vậy sau này nói không chừng sẽ có tác dụng lớn.
Tất nhiên, hắn lừa dối đều là chút ít nữ đệ tử ngây thơ, như Sở Vân loại kia tương đối thông minh, hắn tạm thời chưa dám xuống tay....
- Trần Trầm, ta từ trong đả kích chạy ra, vì sao ta vẫn chậm chạp không thể đột phá?
Chờ Trần Trầm trở về chỗ mình ở, Lê Tương chẳng biết lúc nào đã xông vào phòng, trên mặt tràn đầy không vui.
Trần Trầm thấy vậy hỏi:
- Có phải ta cho ngươi đả kích không đủ hay không?
Lê Tương con ngươi hơi rụt lại, thân thể không tự giác rùng mình một cái, sau đó cười khổ nói:
- Ta cũng không biết.
Trần Trầm ngồi ở trên ghế, giống như cười mà không phải cười nói:
- Có thể do ngươi hiểu ta làm người, biết con người ta không thể lòng mang ác ý, cho nên cảm giác chịu đến loại kia đả kích một cách tự nhiên nhỏ hơn rất nhiều. Trái lại Sở Vân, nàng không thông minh như ngươi, cho là ta thực sẽ làm gì nàng, cho nên nàng giác ngộ.
Lê Tương nghe vậy, trong mắt lóe lên vẻ ngạc nhiên, kinh ngạc hỏi:
- Ý ngươi nói ra, sở dĩ ta không cách nào đột phá là vì ta quá thông minh?
Trần Trầm khẽ vuốt cằm, một mặt tiếc hận.
Lê Tương thấy vậy thần tình phức tạp, tuy không nguyện ý thừa nhận, nhưng có người nói nàng thông minh hơn Sở Vân, nàng vẫn có chút hơi mừng thầm.
- Vậy ta nên làm cái gì? Ta trời sinh thông minh, cũng không thể tự đánh mình vụng về?
Lê Tương khổ sở nói.
- Ngươi thông minh cái rắm! Ngươi chính là quá ngu!
Trong lòng Trần Trầm oán thầm, ngoài mặt cũng không lộ vẻ gì khác thường.
Nữ nhân này thật là khuyết thiếu đả kích, mà đả kích đối với nữ nhân này dường như không hiệu quả, cũng không phải bởi vì nữ nhân này thông minh, mà là bởi vì nàng da mặt dày.
Trên thực tế, trong lòng hắn là bức thiết hi vọng nữ nhân này đột phá, như vậy hơn hai mươi nữ tu bị hắn hố sẽ đối với hắn càng tin tưởng không nghi ngờ.
- Lại chờ một đoạn thời gian, nói không chừng sẽ có chuyển cơ.
Trần Trầm an ủi.
Lê Tương nghe đến đây chỉ có thể nhẹ gật đầu, quay người rời đi.
Đợi nàng vừa đi, Trần Trầm đã bắt đầu thao tác, cũng không lâu lắm, đã hạ đạt hơn hai mươi mệnh lệnh.... Ra ngoài, Lê Tương vừa rời khỏi chỗ ở của Trần Trầm không bao lâu đã gặp được một nữ đệ tử, nữ đệ tử này phụ trách là thường ngày tài nguyên tu luyện cho tông môn, địa vị trong tông môn cực cao, đứng sau nàng và Sở Vân.
- Gặp qua Nhị sư tỷ.
Sau khi nữ đệ tử nhìn thấy Lê Tương, khom người thi lễ một cái, sau đó quay người rời đi.
Nghe được xưng hô Nhị sư tỷ thế này, Lê Tương như bị sét đánh!
Nhị sư tỷ!
Nàng rõ ràng là Đại sư tỷ!
Như thế nào đột nhiên lại thành Nhị sư tỷ?
Đang lúc nàng muốn hỏi cho rõ ràng thì nữ đệ tử kia đã biến mất không thấy gì nữa.
Khóe mắt Lê Tương run rẩy, trong lòng dần dâng lên lửa giận.
Nhưng mà, không đợi nàng phát tiết lửa giận này ra ngoài, lại một nữ đệ tử đi tới.
- Gặp qua Nhị sư tỷ.
Lần này, nàng không đợi nữ đệ tử kia đi, lạnh giọng hỏi:
- Ngươi xưng hô ta là cái gì?
- Nhị sư tỷ?
Nữ đệ tử kia một mặt đương nhiên.
- Ai bảo ngươi xưng hô ta như thế?
Trong lòng Lê Tương căm phẫn đã đến ranh giới bộc phát, trong ánh mắt mơ hồ có hỏa quang lấp lóe.
- Không người nào bảo... Không phải trong tông môn đệ tử nào có tu vi cao nhất, người đó là Đại sư tỷ sao?
Nữ đệ tử kia giải thích một câu, sau đó dùng ánh mắt nhìn bệnh tâm thần nhìn về phía Lê Tương.
Lê Tương nghe vậy trong lòng vô cùng phẫn nộ, nhưng lại không cách nào phản bác một câu, cả người nhất thời đều cảm giác không tốt.
- Nhị sư tỷ, ta còn có việc xử lý, cáo từ!
Nữ đệ tử thuận miệng nói một câu, thản nhiên rời đi.
Lê Tương chỉ cảm thấy trong lòng bi thương, lúc này tu vi của nàng mới bị vượt qua không đến một tháng, đệ tử khác đã sửa lại xưng hô, những người này, không khỏi cũng quá mức thế lực.
Dưới so sánh, chưa bằng Trần Trầm kia. Trần Trầm kia còn biết nàng không thể đột phá, là vì quá thông minh.
- Không được, cờ Thiên Đạo kia ta vẫn nên chơi nhiều một chút!
Ánh mắt Lê Tương lấp lóe, dậm chân đi tìm mấy sư muội quen biết với nàng.
Từ sau khi Sở Vân đột phá, nàng chưa từng nghỉ ngơi qua, ban ngày đánh cờ, ban đêm khổ tu, thời gian dài vẫn duy trì liên tục như vậy đến hôm nay....
Đợi nàng đi tới trước một chỗ viện lạc, bên trong truyền đến âm thanh mấy sư muội đánh cờ.
- Ta tới đây!
- A, ta thua.
- Hôm nay vận khí của ngươi thật tốt.
- Nói bậy, bà mẹ nó là kỹ thuật!
Đến nơi này, cũng còn tính toán là bình thường, nhưng mà một câu tiếp theo lại bắt đầu xuất hiện chuyển hướng.
- Sư muội, vụng trộm nói cho ngươi một chuyện, ngươi tuyệt đối đừng truyền đi, vấn đề này, toàn bộ Lê Tiên tông người biết không cao hơn ba người!
- Sư tỷ, chuyện gì? Ngươi đừng thừa nước đục thả câu.
- Ngươi trả năm viên Linh Thạch cực phẩm ta vừa mới thua lại cho ta, ta sẽ nói cho ngươi biết.
Nghe được đối thoại như vậy, Lê Tương ngừng thở, tu vi của nàng vượt xa mấy nữ đệ tử bên trong, nếu nàng muốn ẩn tàng tung tích, nữ đệ tử ở trong đó căn bản không thể phát giác được nàng.
- Ừm, năm viên Linh Thạch cực phẩm, cho ngươi, ngươi nói đi.
- Nói các ngươi có thể không tin, ta nghe thấy đại... Ách, không đúng, hiện tại phải gọi Nhị sư tỷ, ta nghe thấy Nhị sư tỷ gọi Trần Trầm kia là phụ thân, ha ha ha! Nàng là người kiêu ngạo như vậy, không ngờ đã vậy còn quá không cần mặt mũi.
Bên trong truyền đến một tiếng cười yêu kiều, ngay sau đó không khí đột nhiên yên tĩnh, sau đó truyền ra một chút tiếng cười tán thành.
- Thật sao? Lại còn có loại chuyện này?
- A a a...
- Các ngươi có vẻ giống như không kinh ngạc?
Nữ đệ tử vạch trần cảm giác có chút kỳ quái.
- Chúng ta nơi nào có không kinh ngạc, phi thường kinh ngạc được không?
...
Lời nói phía sau Lê Tương đã nghe không nổi nữa, giờ phút này nàng đã không phải là như bị sét đánh...
Phải biết, cho dù là sét đánh đối với tu sĩ như nàng mà nói cũng không tính là cái gì.
Lúc này, đại não của nàng thành một đoàn bột nhão, nếu như thật muốn hình dung, vậy thì tương đương với đã trúng một kích mạnh nhất của cường giả Phân Thần cảnh, cả người đều mộng.
Không phải chỉ có nàng và Trần Trầm biết sao?
Vì sao nữ đệ tử bên trong kia lại biết?
Vì sao lại như vậy?
Khẳng định là Trần Trầm!
Tuyệt đối là hắn giở trò quỷ!
Trừ hắn ra, không còn người khác!
Vừa nghĩ đến đây, hốc mắt Lê Tương nháy mắt đỏ lên, khí thế trên người không cách nào át chế tóe đã phát ra đến.
- Trần Trầm! Tên hỗn đản này! Ta muốn giết ngươi!
Giận quát to một tiếng, Lê Tương trực tiếp khóc lên, bước lên con đường tu chân mấy chục năm, nàng còn chưa bao giờ chảy qua nước mắt.
- Ta nhất định phải giết ngươi!
Lê Tương càng nghĩ càng giận, càng nghĩ càng ủy khuất, lau nước mắt, quay người hóa thành lưu quang bay về chỗ ở của Trần Trầm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận