Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 168: Hạo Nhiên Kiếm Trì

Chương 168: Hạo Nhiên Kiếm TrìChương 168: Hạo Nhiên Kiếm Trì
         Nửa khắc sau.
Lão giả Nguyên Anh bán yêu chi than bị khí tức của thần thú chấn nhiếp, một thân thực lực không phát huy được đến một nửa, cuối cùng không cam lòng gào lên một tiếng, ầm ầm tự bạo, chấn cho Trần Trầm văng ra xa hơn trăm thước.
- Đúng thật là phiền toái.
Trần Trầm mắng một câu, nhanh chóng tìm được nhẫn trữ vật còn sót lại của Nguyên Anh lão giả, sau đó hướng phương xa bay đi.
Việc này sống không thấy người chết không thấy xác, lỡ như bị người khác nhìn thấy, cho rằng hắn mới là ăn cướp thì biết phải làm sao?
Cũng không nhìn một chút thân gia của hắn, sao có thể làm mấy chuyện trộm cướp xấu xa như vậy?
Đương nhiên, hắn không thể tùy tiện cho người khác xem thân gia của mình nha, lỡ như trở thành miếng thịt béo thì tìm ai mà khóc đây?
Đợi bay đi được một đoạn, Trần Trầm mới lấy nhẫn trữ vật của lão giả kia ra, dễ dàng phá vỡ cấm chế.
Về phần cái nhẫn lúc trước lão giả đưa cho hắn, nói bên trong chứa mười vạn trung phẩm linh thạch, đương nhiên là giả.
Bất quá, hiện tại… Trong nhẫn trữ vật này chứa không ít đồ nha.
Có chừng năm, sáu ngàn khối trung phẩm linh thạch, đại gia hơn so với 99% tu sĩ Đại Tấn cơ đấy, đan dược cùng pháp bảo cũng rất nhiều, ngoài ra, nằm ở rìa không gian trong nhẫn trữ vật còn có mấy cái khung xương.
Phía trên khung xương có dấu vết gặm cắn, mà bên cạnh thì để mấy cái thân phận lệnh bài.
Rất rõ ràng, lão giả này không phải lần đầu làm cướp, đây hẳn là xương cốt của những người bị hại, và cũng là nguyên nhân vì sao hắn ta giàu có như vậy.
Tìm thêm một lúc, Trần Trầm nhanh chóng thấy được thân phận lệnh bài của lão giả.
Hắn là tu sĩ trấn thủ tại thành thứ bảy mươi hai, mà thánh thứ bảy mươi hai hiện tại do một đại tông môn tên là Ô Tiên Tông trấn giữ.
Có thể dùng thực lực một tông trấn thủ một tòa thành, hiển nhiên tông môn đó rất mạnh.
Ngoại trừ thân phận lệnh bài, bên cạnh còn có một khối lệnh bài thoạt nhìn khá là giản dị, bình thường đến cực điểm, bên trên cũng không có chữ hay ký hiệu gì, nhưng nhìn thấy nó, Trần Trầm lại không khỏi cau mày.
Không nghĩ tiếp, hắn tăng tốc quay về thành thứ mười sáu.
...
Vài ngày trôi qua.
Chuyện này dường như hoàn toàn không phát sinh, không chỉ thông tin lệnh bài trong nhẫn trữ vật của lão giả không nhận được bất kỳ tin tức hỏi thăm nào, ngay cả thành bảy mươi hai cũng không có một chút phản ứng.
Cứ như bọn họ chẳng hề để tâm đến một cường giả Nguyên Anh mất tích.
Cái này càng khiến Trần Trầm cảm thấy khác thường, hẳn là Ô Tiên Tông này có vấn đề? Bằng không thì sao phải chột dạ như vậy?
Không đợi hắn đi đến thành thứ bảy mươi hai điều tra một phen, ngày hôm nay, tiền tuyết đột nhiên truyền đến một tin tức kinh thiên.
Yêu tộc đã lui quân!
Tất cả yêu tộc đều đã thối lui khỏi lãnh thổ Nhân tộc.
Điều này cũng có nghĩa là trận chiến quy mô không lớn này xem như kết thúc.
Tuy lần này hai tộc chiến so ra kém những trận đại chiến kinh thiên suốt mấy ngàn năm trước đó, hở một chút là có tuyệt đỉnh cao thủ vẫn lạc, thế nhưng vẫn được xưng tụng là lần đầu thấy trong vài thập niên qua.
Nhận được tin tức, tất cả các thế lực trấn thủ hơn trăm tòa thành đều vui mừng khôn xiết, điều này có nghĩa không bao lâu nữa bọn họ sẽ được quay về cố thổ rồi.
Hơn nữa, vì thủ thành có công, bọn họ có thể có được rất nhiều ban thương của Nhân tộc.
Nếu được mấy thứ như công pháp, tông môn quật khởi là chuyện trong tầm tay.
...
Thế nhưng tu sĩ Đại Tấn ở thành thứ mười sáu lại có chút mất hứng, bởi vì bọn họ còn chưa tích đủ tiền chuộc thân nha.
Theo ý nghĩa của bọn họ, tốt nhất đánh thêm mấy tháng nữa, kiếm đủ tiền chuộc thân, lại còn có thể thu được một vố lớn, như vậy mới không uổng công đi lần này.
Đương nhiên, không ai dám nói ra lời như vậy, dù sao đây chính là chuyện may mắn của Nhân tộc, bọn họ sao có thể vì tư lợi bản thân mà muốn Nhân tộc mỗi ngày đối mặt với chiến tranh được?
- Phải về Đại Tấn rồi, xem ra là ta suy nghĩ nhiều.
Tâm tình Trần Trầm trái lại không tệ, cái gì linh thạch, hắn căn bản không thiếu, cũng không cần lo lắng chuyện chuộc thân gì gì đó.
Nếu nói có gì không thoải mái…
Trần Trầm cau mày, lấy ra một khối thông tin lệnh bài từ trong nhẫn trữ vật.
- Đạo hữu, chiến tranh chấm dứt, trong nửa tháng nữa có lẽ ta phải quay về Đại Tấn rồi, ngày sau ta ngươi hữu duyên gặp lại.
Trong khoảng thời gian này, mỗi ngày hắn và Hạ Tích Sương đều thông qua thông tin lệnh bài liên lạc đôi câu.
Cũng chỉ là vài lời mà thôi, một chút liền ngừng lại.
Quân chủ chi giao nhạt như nước, không gì khác hơn.
Thật ra, Trần Trầm cũng không có ý nghĩ gì khác, chỉ cảm thấy như vậy rất thoải mái.
Tin tức chiến tranh chấm dứt truyền ra không lâu, một nữ đệ tử Hạo Nhiên Kiếm Tông đã đi đến thành thứ mười sáu.
Đám tu sĩ Đại Tấn nhanh chóng tập kết.
Nữ đệ tử Hạo Nhiên Kiếm Tông nhìn thấy đám tu sĩ trước mặt thần thái sáng láng cũng âm thầm kêu lạ.
Tuy chiến tranh không diễn ra bao lâu, nhưng có tu sĩ thành nào không mang thương?
Đến thành thứ mười sáu, không có mấy người bị thương không nói, trái lại, tất cả mọi người đều một bộ thần thanh khí sảng.
Vậy cũng thôi đi, mấu chốt là theo chỉ lệnh từ phía trên, công tích của thành thứ mười sáu rất lớn, thuộc loại hàng đầu trong trăm thành.
- Chúng tu sĩ Đại Tấn nghe lệnh!
Ngạc nhiên trong chốc lát, sau đó, nữ đệ tử lấy ra một quyển trục, trầm giọng nói.
Nghe vậy, chúng tu sĩ Đại Tấn lập tức đứng thẳng người lên, dựng tai nghe.
Nữ tu này rõ ràng là đến luận công ban thưởng đấy, đương nhiên bọn họ hết sức quan tâm.
- Tấn quốc trấn thủ thành thứ mười sáu chưa từng thất thủ, trong thời gian giao chiến đã nhiều lần hưởng ứng lệnh cứu viện, trợ giúp các thành trì khác, vì Nhân tộc lập nhiều công lao hãn mã, Nhân tộc chúng ta tự nhiên sẽ không bạc đãi người có công.
- Do đó ban thưởng tất cả tông môn lấy Thiên Vân Tông dẫn đầu, một ngàn khối thượng phẩm linh thạch, hai mươi viên Phá Anh đan, một viên Nguyên Thần đan, ngàn cân linh kim…
Một chuỗi ban thưởng kéo dài độ nửa phút, đám tu sĩ Đại Tấn đều kích động đến mức mặt mo đỏ bừng, sau đó dùng ánh mắt hâm mộ nhìn về phía Tiêu Vô Ưu.
Bởi vì quyền phân phối hết thảy phần thưởng đều nằm trong tay Thiên Vân Tông - Tông môn nắm giữ Nhân tộc sắc lệnh.
Nếu như quay về Đại Tấn, Thiên Vân Tông không phân cho bọn họ, đến lúc đó bọn họ cũng chỉ có thể mơ tưởng mà thôi.
Nhìn ánh mắt đám người này, Trần Trầm thầm cảm thấy vui sướng.
Lần này trở về Đại Tấn, Thiên Vân Tông tuyệt đối có thể danh chính ngôn thuận trở thành bá chủ Đại Tấn, chỉ huy ba mươi sáu tông rồi.
Về phần Ma môn, có đoạn tình cảm trong trận chiến này, khoảng thời gian ngắn hẳn sẽ không làm khó dễ Đại Tấn.
Từ đó, Thiên Vân Tông có thể lợi dụng số tài nguyên thu được phi tốc phát triển.
Cục diện mỹ mãn mà hắn tưởng tượng lúc trước xem như hoàn toàn đạt thành.
Nhưng đúng lúc này, nữ đệ tử kia đột nhiên nhìn về phía hắn.
- Thiên Vân Tông Thánh tử Trần Trầm dùng tu vi Kim Đan chém chết Nguyên Anh, thời điểm thành thứ mười hai gặp nguy, lấy Nhân tộc đại nghĩa làm trọng, không màng sinh tử chế trụ Bất Tử Yêu Hoàng, thủ vững thành thứ mười hai, công huân lớn lao, là kiêu ngạo của Nhân tộc ta.
- Vì thế, ban thưởng Trần Trầm tiến vào Hạo Nhiên Kiếm Trì tu hành một tháng.
Nghe nói thế, Trần Trầm có hơi ngẩn ra.
Hạo Nhiên Kiếm Trì là thứ gì? Nếu ở trong đó tu luyện, chẳng phải phải ở lại tiền tuyến thêm một thời gian nữa sao?
Nhìn thấy vẻ mặt mờ mịt của Trần Trầm, nữ đệ tử cười nói:
- Thiên Vân Tông Thánh tử, Hạo Nhiên Kiếm Trì của Hạo Nhiên Kiếm Tông ta chính một trong tứ đại bảo địa của nhân tộc, không phải người nào cũng có thể tiến vào, dù là Hạo Nhiên Kiếm Tông đệ tử, số lượng tiến vào Hạo Nhiên Kiếm Trì cũng chưa tới một trăm.
- Trận chiến lần này, trường thành bách thành chỉ có một mình ngươi có tư cách tiến vào Hạo Nhiên Kiếm Trì tu luyện.
Hí!
Đám tu sĩ Đại Tấn chung quanh đồng loạt hút một ngụm khí lạnh, nhìn về phía Trần Trầm bằng ánh mắt tràn đầy kính ngưỡng.
Trường thành bách thành chỉ có một người, đây là cái khái niệm gì hả?
Người như vậy lại xuất thân từ Đại Tấn, dù không phải thuộc tông môn bọn họ thì bọn họ cũng được thơm lây nha!
Nghe vậy, Trần Trầm lập tức nói ta, có cơ hội, đương nhiên hắn sẽ không bỏ qua, chẳng ai ghét bỏ bản thân quá mạnh mẽ cả, đúng không?
Lúc này, nữ đệ tử cũng thu hồi quyển trục, sau đó giao quyển trục cũng với nhẫn trữ vật cho Tiêu Vô Ưu, lúc này mới quay sang Trần Trầm, tiếp tục nói:
- Trần đạo hữu, vốn dĩ danh ngạch lần này không phải của ngươi, nhưng Hạ sư tỷ đã cực lực tiến cử, nói ngươi không chỉ thiên phú trác tuyệt, nhân phẩm nhất lưu, quan trọng hơn nữa chính là lòng mang Nhân tộc đại nghĩa, tương lai tuyệt đối sẽ càng tồn tại cao nhất trong Nhân tộc.
- Cao thấp Hạo Nhiên Kiếm Tông ta đương nhiên tín nhiệm nhân phẩm đại sư tỷ, nàng đã tín ngươi, chúng ta tự nhiên cũng sẽ tín ngươi.
Nghe vậy, Trần Trầm lúng túng không biết nói gì, trong lòng có chút cảm động.
Cái gì gọi là có mắt nhìn? Đây chính là có mắt nhìn đấy!
Xem ra, Hạ Tích Sương không chỉ lớn lên xinh đẹp, thiên phú cực cao, mà còn là một người có ánh mắt cực chuẩn nha!
Thế nhưng nghe được lời nữ đệ tử, ánh mắt đám tu sĩ Đại Tấn phía sau lại dần dần lộ vẻ khinh thường.
Bất quá xem thường nhanh chóng chuyển thành cực kỳ hâm mộ.
Trẻ tuổi… Thật tốt!
Bạn cần đăng nhập để bình luận