Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 219: Kiêu hùng đến đường cùng

Chương 219: Kiêu hùng đến đường cùngChương 219: Kiêu hùng đến đường cùng
         Nguyên Thần cười khẽ phất tay:
- Này Khương Sơ, không phải ta đả kích ngươi, tư chất của ngươi không tệ nhưng còn chưa đủ tư cách. Bỏ đi, không nói chuyện này nữa, đã hỏi thăm cuộc đời của Trần Trầm chưa?
Khương Sơ nghe vậy lập tức lấy một quyển sách từ trong trữ vật giới ra, trong khoảng thời gian ở phạm vi Đại Tấn gã nghe ngóng các chuyện về cuộc đời Trần Trầm ghi lại vào sách.
Bởi vì sư tôn đã cử hành quốc tang trong Đại Hạ, dù là người nhà, hậu bối của sư tôn đều cho rằng sư tôn đã chết, vậy nên tuyệt đối không thể lộ mặt ra.
Dựa theo kế hoạch ban đầu là đoạt xá Trần Trầm, sau đó lấy thân phận của hắn tiếp tục tu hành.
Vì đến lúc đó ít lộ ra sơ hở nên phải hiểu biết sâu về người này.
Cuốn sách được lấy ra bắt đầu tự động lật trang, chỉ giây lát đã bị Nguyên Thần kia xem qua một lần.
Xem xong, Nguyên Thần Khương Vương không kìm được cảm thán:
- Người này đúng là kỳ tài đương thời, tốc độ nổi lên nhanh chưa từng thấy.
Khương Sơ im lặng, nhưng nắm tay siết chặt hơn.
Gã không thể ngờ khi sư phụ biết Trần Trầm bái vào Ngọc Đỉnh Đan Tông thì vẫn lựa chọn đoạt xá.
Nên biết, sư phụ là nhân vật kiêu hùng, ít khi làm chuyện không nắm chắc, huống chi là chuyện sống chết quan trọng.
Nguyên Thần Khương Vương đột nhiên mở miệng nói:
- Chuyện đoạt xá ta sẽ tự mình làm.
Khương Sơ giật mình kêu lên, vẻ mặt tràn đầy không tin được:
- Sư tôn!
Nguyên Thần lạnh nhạt nói, dường như bỏ chuyện sống chết ra ngoài:
- Ngươi không cần ra tay với hắn, xem những gì Trần Trầm trải qua thì đây là người cực kỳ thông minh vừa ghi hận sâu, nếu ngươi xuống tay với hắn mà ta không đoạt xá thành công thì ngươi chết chắc.
Khương Sơ cúi đầu, gã và đệ đệ đều là cô nhi, từ nhỏ đã được sư tôn thu lưu, tình nghĩa trong đó không cần nói nhiều.
Đến giờ phút này mà sư tôn còn suy nghĩ cho gã, khiến Khương Sơ vô cùng cảm động.
- Sư tôn, vậy ta làm sao biết Trần Trầm sau này có phải là sư tôn hay không? Cần ám hiệu đặc biệt gì không? Trần Trầm kia cực kỳ thông minh, không chừng sẽ giả mạo sư tôn đối thoại với ta.
Nguyên Thần lắc đầu nói:
- Không cần thiết, mặc kệ ta đoạt xá có thành công hay không, ngươi về sau đều mang theo ám vệ nghe theo lệnh của hắn đi.
Khương Sơ không tin vào lỗ tai của mình:
- Cái gì?
Sư tôn bảo mình nghe theo lệnh của Trần Trầm? Nếu đoạt xá thành công thì cũng được, nhưng lỡ như thất bại thì chẳng phải Trần Trầm là kẻ thù của mình sao?
Sao gã có thể góp sức cho kẻ thù?
- Ta và Trần Trầm vốn không oán không thù, nếu ta đoạt xá thành công thì mọi chuyện dễ nói, lỡ như ta thất bại thì khó tránh khỏi bị hắn giận chó đánh mèo Khương gia chúng ta. Với thiên phú và bối cảnh của hắn, ngày sau dễ dàng diệt Khương gia ta. Cho nên lỡ như ta thất bại thì phải cho hắn chỗ tốt gì đó mới dập tắt lửa giận của hắn.
Khương Sơ nghe vậy trầm mặc.
Không lo thắng đã nghĩ tới đường thua, sư tôn vẫn luôn như vậy.
Tại sao sư tôn không nghĩ đến việc báo thù?
Khương Sơ chưa kịp hỏi Nguyên Thần đã chủ động trả lời:
- Khương Sơ, nếu như ta chết thì đó là tự tìm, không cần thiết báo thù cho ta, hơn nữa hình thần đều diệt, ngươi có báo thù hay không thì ta đều sẽ không biết, càng sẽ không để ý. Huống chi nếu ta không giết được hắn thì ngươi làm được không? Đến lúc đó sẽ chỉ mang đến tai họa lớn hơn cho Khương gia chúng ta. Dù sao . . . đây là Tiên Thiên Linh Thể, ngươi hiểu không?
Khương Sơ nghe vậy cắn răng lên tiếng:
- Đệ tử . . . Hiểu được!
Khương Sơ đương nhiên biết Tiên Thiên Linh Thể là khái niệm gì.
Nó mang ý nghĩa nếu hiện tại giết không được người này thì hắn âm thầm tu luyện mấy chục năm, mấy chục năm rời núi, chẳng những không giết chết được hắn còn bị đè đầu nghiền chết.
Đây là chênh lệch thật sự giữa thiên kiêu và phàm nhân, khiến người tuyệt vọng mà lại không biết làm sao.
- Hiểu được thì tốt. Trước khi đi vi sư nhắc lại ngươi một câu, ngày sau mặc kệ như thế nào thì tuyệt đối đừng bao giờ tiếp xúc tà đạo. Vi sư cẩn thận ngẫm lại, cứ cảm giác lúc trước ngươi bị người tính kế, chứ không thì đã chẳng đến mức rơi vào tình trạng như hôm nay.
Nguyên Thần Khương Vương nói xong bay ra ngoài, khi ra khỏi lều chủ soái mới phát ra tiếng thì thầm nho nhỏ:
- Sống mà làm người . . . chung quy sẽ không phản bội được tộc quần này.
Nhìn Nguyên Thần cô đơn đi xa, Khương Sơ quỳ gối xuống đất, thật lâu chưa đứng lên.
Bởi vì gã biết sư tôn đi chuyến này . . . rất có thể sẽ không trở lại.
Ở trong Thiên Vân Tông một ngày, chuẩn bị rời đi.
Trước khi đi thuận đường cho Tiêu Vô Ưu một đống đan dược. Tiêu Vô Ưu là người da mặt mỏng, luôn nhận chỗ tốt từ đồ đệ khiến y ngại ngùng.
Nhưng bất đắc dĩ hiện tại Tiêu Vô Ưu không lấy ra được thứ gì có giá trị, sức chiến đấu cũng không bằng đệ tử của mình.
Tiêu Vô Ưu ước gì mình có nữ nhi, vậy là mọi chuyện dễ làm rồi.
Ủa khoan, hình như ta có một nữ nhi.
Tiêu Vô Ưu cẩn thận ngẫm lại, ý thức được không đúng.
Sự thực thì Thánh Nữ U Thủy Môn U Lan Tâm là nữ nhi của y, chẳng qua từ nhỏ ở với mẫu thân nên không theo họ của y, cũng không chịu nhận y làm cha.
Nếu đã có nữ nhi thật sự thì . . . bỏ đi, tặng một câu cho đệ tử vậy.
- Trần Trầm, đi đường cẩn thận!
Trong ánh mắt mong đợi của Tiêu Vô Ưu, Trần Trầm cười gật đầu bay hướng Vô Phong Sơn.
Sư phụ này thiệt tình, đường đi có bao xa đâu mà cứ dặn dò cẩn thận.
Trong phạm vi hai nước còn có người nào đáng giá hắn cẩn thận sao?
. . .
Nhưng mà.
Mới bay ra Thiên Vân Tông không lâu thì Trần Trầm cảm nhận hơi thở khiến tim hắn đập nhanh.
Một số tu sĩ tu vi đến Nguyên Anh sẽ sản sinh ra chút cảm ứng thiên nhân, trong đó bao gồm cảm ứng với nguy hiểm chưa biết.
Có lẽ Trần Trầm có thiên phú siêu mạnh nên cảm ứng này càng nhạy bén hơn.
Giờ phút này, Trần Trầm thật sự cảm thụ đến nguy hiểm, dường như trong vô hình có mãnh thú nào đó theo dõi hắn.
- Lỗi tại sư phụ miệng quạ!
Trần Trầm chửi thầm trong bụng, vừa ở trong đầu hỏi hệ thống:
- Hệ thống, người mạnh nhất trong phạm vi trăm thước đang ở đâu?
[Là kí chủ.]
Nghe được đáp án này ngược lại khiến trong lòng Trần Trầm sinh ra cảnh giác, bởi vì người theo dõi hắn cực kỳ cẩn thận, rất có thể không vào trong phạm vi trăm thước gần hắn.
Trần Trầm không kìm được thầm nghĩ:
- Chẳng lẽ là cường giả Nguyên Thần cảnh?
Nói thật thì thực lực của hắn hiện giờ có thể gọi là vô địch Nguyên Anh cảnh, nhưng có thể đánh thắng được Nguyên Thần hay không thì khó mà nói.
Đối phó cường giả Nguyên Thần thì Trần Trầm chỉ có thể dựa vào thần lôi màu vàng.
Trần Trầm đã tra cứu điển tịch, thần lôi màu vàng tên Diệt Thế Thần Lôi, chỉ có tu sĩ Nguyên Anh đỉnh cực kỳ có thiên phú hoặc là tu sĩ tà đạo bước vào Nguyên Thần cảnh thì mới có khả năng sinh ra một tia thần lôi màu vàng.
Cường giả Nguyên Thần đỉnh độ đại kiếp nạn Luyện Hư, khi đó thần lôi này mới xuất hiện phổ biến.
Lôi này là thứ mà tu sĩ cao giai thấy liền tái mặt, hơi thở hủy diệt cực mạnh, chẳng những tổn thương thân thể còn có thể diệt thần hồn, từ xưa đến nay, không biết bao nhiêu thiên kiêu tài tuấn, tà đạo cự phách nuốt hận dưới Diệt Thế Thần Lôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận