Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 481: Chân Linh Thiên Hạt.

Chương 481: Chân Linh Thiên Hạt.Chương 481: Chân Linh Thiên Hạt.
.Chương 481: Chân Linh Thiên Hạt.
Trần Trầm vừa bay ra trăm mét, chỗ đất cát cự hạt chui ra đột nhiên sụp đổ, ngay sau đó vô số u lam bò cạp nhỏ xông ra, nhìn qua lít nha lít nhít, mênh mông, trong nháy mắt đã chồng chất như núi, số lượng chỉ sợ không dưới trăm vạn con.
Trong đó còn mang biến dị chủng loại sinh ra cánh, bay đầy trời, tràng diện đáng sợ tột cùng.
Trần Trầm cũng không quay đầu lại, một đường cuồng bay, thần thức cảm ứng được còn có biết bay bò cạp nhỏ còn đang kiên nhẫn đuổi theo, hắn đột nhiên trở tay lại liên tiếp đánh ra mấy chưởng, vậy mới đánh vỡ mấy con bọ cạp trên mặt đất.
Nếu bọ cạp bình thường chịu mấy chưởng của hắn chỉ sợ tại chỗ hoá thành tro bụi, nhưng nhóm bọ cạp này ngược lại tốt, rơi xuống trên đất cát xong cũng không lập tức tử vong, ngược lại vẫn tại phành phạch, giống như bất cứ lúc nào cucngx có thể cất cánh.
- Hô!
Bay ra ngàn dặm, Trần Trầm mới dừng lại, xong mới thả Sa Phong thành chủ hoàn toàn lâm vào trạng thái đờ đẫn xuống.
Đang lúc hắn chuẩn bị nhìn một chút Sa Phong thành chủ này có phải sợ choáng váng hay không thì trời đột nhiên đen lại.
Trần Trầm theo bản năng ngẩng đầu lên, chỉ thấy trên bầu trời chẳng biết lúc nào xuất hiện một vùng bóng tối hạt hình, bóng tối này đang không ngừng mở rộng, trong nháy mắt đã che khuất bầu trời.
- Cái này... Sẽ không xui xẻo như vậy chứ? Gặp phải thổ bá vương hãn hải đại sa mạc nơi này?
Trong lòng Trần Trầm âm thầm kêu khổ, lúc này hắn muốn động đã không động được.
Không có gì ngoài ý muốn, bóng tối to lớn trên bầu trời kia chính là Chân Linh Thiên Hạt!
Du đang trong hãn hải đại sa mạc mấy ngày, cự giải đại Hải yêu chưa tìm được, ngược lại là khổ tám đời gặp được Chân Linh Thiên Hạt...
Đây chính là một Chân Linh trưởng thành, thực lực có thể so với đỉnh tiêm đại năng!
Xong, cái này sợ là phải chơi xong.
Trong lòng Trần Trầm cơ hồ hơi có chút tuyệt vọng, vào thời khắc này, hắn tiềm thức nhớ tới Hạ Tích Sương và những người khác ở Hạ giới.
Những ý niệm này một chỗ, dục vọng cầu sinh của hắn thoáng cái cường liệt đến cực điểm.
- Thiên Hạt đại nhân, có chuyện gì từ từ nói, ta nói không chừng hữu dụng với ngươi!
Kèm theo rống to một tiếng, bóng tối trên bầu trời dừng lại, ngay sau đó hạt cát trước mặt Trần Trầm đột nhiên lật qua lật lại, một con bọ cạp đỏ thẫm lớn chừng bàn tay, lóe ra lưu quang, đẹp tới cực điểm từ trong đất chui ra.
- Cái này...
Trần Trầm méo mặt xuống, nếu như hắn không cảm ứng sai, khí thế chấn nhiếp hắn không cách nào động đậy bắt đầu từ trên mình tiểu Hồng bọ cạp này phát ra.
Con hàng này không ngờ là bản thể của Chân Linh Thiên Hạt!
Ai có thể nghĩ tới, một Chân Linh không ngờ lại nhỏ như vậy! Quả thực có thể nói là nhỏ bé nhanh nhẹn điển hình đại biểu.
- Rất lâu không có tu sĩ mạnh như thế vào sa mạc này, tu sĩ, ngươi tới nơi này làm gì chẳng lẽ là thay một chút cường giả điều tra tình báo ư?
Tiểu Hồng bọ cạp miệng nói tiếng người, âm thanh có chút trung tính, nghe không ra là đực hay cái.
- Không có không có, ta tới tìm ta đồng bạn, đồng bạn của ta lạc đường trong sa mạc này.
Trần Trầm vội vã giải thích.
- Vừa rồi ngươi giết thuộc hạ ta.
Thiên Hạt sâu kín nói.
Trong lòng Trần Trầm lộp bộp một tiếng, tranh thủ thời gian mở ra nhẫn trữ vật khổng lồ của mình, bắt đầu hỏi thăm hệ thống.
- Hệ thống, gần đây có Thiên Hạt cần vật liệu không?
- Có, thịt bò kho tương trong góc nhẫn trữ vật.
Sau khi Trần Trầm nghe xong không còn gì để nói, trong nhẫn trữ vật của hắn tuy không gọi được bảo vật vô số, nhưng cũng giàu có hơn so với tuyệt đại bộ phận tu sĩ cùng cảnh giới.
Ai có thể nghĩ đến vật liệu Thiên Hạt này cần không ngờ là hắn thức ăn...
Nói thật, thứ này còn lúc trước mua trong Kim Thánh thành, thả mấy tháng, cũng không phải thịt bò kho tương bình thường, mà là thịt bò Yêu Thú, tất nhiên, chính yếu nhất vẫn là trình độ của đầu bếp không tệ, nếu không hắn cũng sẽ không đặt trong nhẫn trữ vật.
Chỉ là bình thường hắn rất ít ăn, chỉ có khi nhớ tới mới có thể thỏa mãn một thoáng ham muốn ăn uống, cho nên qua mấy tháng, còn dư trọn vẹn mười mấy cân.
Không do dự, Trần Trầm lấy thịt bò ra, lộ ra một nụ cười phi thường thân mật nói:
- Thiên Hạt đại nhân thứ lỗi, ta đó là vì hành động tự vệ bất đắc dĩ, nếu ngươi muốn bồi thường cái gì, thì cứ nói, chỉ cần ta có tuyệt đối sẽ không từ chối.
Thiên Hạt hình như ngửi thấy mùi thơm của thịt bò kho tương, một hồi linh quang lấp lóe xong không ngờ lại biến thành nhân hình.
Nhưng mà này nhân hình này có chút khác biệt với Nhân tộc, trên mình nhiều một tầng ngoại giáp màu đỏ tinh xảo tới cực điểm, hình dạng đo như siêu anh hùng Trần Trầm kiếp trước thấy trong phim ảnh, dưới ánh mặt trời chiếu sáng rạng rỡ, thế nào một khốc huyễn cao minh.
Thiên Hạt không nói chuyện, ngón tay quơ nhẹ trên miếng thịt bò kho tương, một miếng thịt bị nó xé kéo xuống, xong cực kỳ ưu nhã để vào trong miệng.
Bởi vì trên đầu nó che một tầng giáp đỏ, Trần Trầm nhìn không ra thần tình của nó, nhưng mà miệng nó lộ ở bên ngoài cũng vểnh lên, hơn nữa độ vểnh còn không nhỏ.
- Ăn ngon, thú vị.
Thản nhiên phun ra bốn chữ, Thiên Hạt ngẩng đầu lên, nhìn về phía Trần Trầm.
- Ta tiếp nhận lời xin lỗi của ngươi.
Trần Trầm nghe vậy trong lòng buông lỏng, nhu cầu của Chân Linh này chính là không giống nhau.
Còn may hắn có hệ thống, nếu không hôm nay sợ là phải gặp nạn.
Nhưng mà một câu sau của Thiên Hạt làm cho hắn đứng im tại chỗ.
- Làm tùy tùng của ta, trên người ngươi có loại khí tức mà ta khát vọng.
- A?
Trần Trầm há to miệng.
- Như thế nào ngươi không nguyện ý?
- Nguyện ý nguyện ý! Đây là vinh hạnh của ta!
Trần Trầm nào dám không nguyện ý, lập tức gật đầu như là giã tỏi.
- Bằng hữu của ngươi là như thế nào?
Thiên Hạt hỏi.
Trần Trầm vội vàng miêu tả dáng dấp của cự giải đại Hải yêu một lần.
Thiên Hạt không nói gì, mà nhìn về phía phương xa, nói:
- Đợi một chút nó sẽ đến, ngươi trước biến chút cây ra đi.
Nghe nói như thế, Trần Trầm biết Thiên Hạt này khát vọng cái gì...
Thì ra là muốn cho hắn làm lục hóa.
Không ngờ Thiên Hạt này thân ở sa mạc, trong lòng lại hướng ốc đảo.
Trần Trầm nhìn cảnh vật xung quanh một chút, nhịn không được cười khổ, mộc chi pháp tắc của hắn muốn nói ở đâu không có tác dụng nhất, vậy thứ nhất khẳng định là loại sa mạc này.
Để hắn biến cây, quả thực có chút khó.
Mộc chi pháp tắc tuy cường đại, nhưng cũng không phải tự nhiên tạo ra, chí ít gần đó phải có hạt giống, có căn mới được.
Không có cách nào, Trần Trầm từ trong long trạch trong lấy ra mấy thứ thực vật cấp thấp nhất, tiếp đó vận dụng mộc chi pháp tắc thúc đẩy những thực vật này lớn lên, bao trùm hơn mười mét đất cát gần đó biến thành ốc đảo.
Thiên Hạt tựa vào trên một thân cây trong đó, duỗi lưng một cái, xong chậm rãi ngồi xuống, ngay sau đó không ngờ lại ngủ.
Trần Trầm đứng ở chỗ đi không được, không đi cũng không được, trong lúc nhất thời có chút lúng ta lúng túng.
Về phần Sa Phong thành chủ, giờ phút này thì giống như người gỗ đứng sừng sững ở đó, không nhúc nhích.
...
Ước chừng hơn một canh giờ, Trần Trầm đã chặt đứt tâm tư chạy trốn.
Đừng nhìn Thiên Hạt này đang ngủ, có trời mới biết thần thức của nó cường đại đến trình độ nào, vẫn là thành thật tương đối tốt.
Ngay khi Trần Trầm đứng tại chỗ suy tư sau khi Thiên Hạt tỉnh lại nên ứng đối ra sao thì từ xa bỗng nhiên nổi lên một hồi bão cát, ngay sau đó một con bọ cạp kích thước mấy chục mét từ trong bão cát bay ra, rơi vào bên cạnh chỗ không xa Trần Trầm.
Thế tới này của nó cực kỳ kinh người, nhấc lên khí thế trực tiếp làm cho Trần Trầm thật vất vả thúc mấy cây toàn bộ phá hủy, cả cái cây mà Thiên Hạt đi ngủ kia cũng không ngoại lệ, biến thành bột mịn.
Thiên Hạt một chút mất tập trung, nằm trên mặt đất.
- Đại nhân! Thuộc hạ may mắn không làm nhục mệnh!
Cái kia bọ cạp ồm ồm kêu một tiếng, lại sau thân thể hất lên, một cự giải từ trong thân thể nó quăng đi ra.
Nhìn thấy cự giải kia, Trần Trầm vui mừng quá đỗi, tranh thủ thời gian nghênh đón.
- Giải huynh, ngươi còn nhớ ta không?
Cự giải đại Hải yêu hình như vẫn còn ngơ ngác, một đôi mắt quay tròn đảo quanh, qua thật lâu mới khôi phục tiêu cự, nhìn thấy Trần Trầm.
- Nhớ kỹ, ngươi là bằng hữu của Vương, ta rốt cuộc tìm được ngươi!
Cự giải hưng phấn nói.
Trần Trầm thấy vậy cũng nở nụ cười, mặc dù bây giờ tình thế có chút không thể lạc quan, nhưng cự giải mang theo tin tức Hạ giới cuối cùng bị hắn tìm được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận