Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 274: Thiên Ma hàng thế

Chương 274: Thiên Ma hàng thếChương 274: Thiên Ma hàng thế
         Huyền Quang Tráo không hổ là báu vật truyền thừa đã lâu, đối kháng thiên kiếp rất tốt.
Nhưng tia chớp thứ nhất chỉ là món tráng miệng, sấm sét tiếp theo từng cái mạnh hơn, toàn là Diệt Thế Thần Lôi thuần khiết.
Trận pháp trên đài độ kiếp của Ngọc Đỉnh Đan Tông tự khởi động, hình thành từng vách ngăn chặn lại hơi thở hủy diệt kia, tránh cho sơn môn bị phá hoại.
Mới đầu Trần Trầm ngồi trong Huyền Quang Tráo mà lòng run sợ, nhưng qua một lúc thì tâm tình bình hòa.
Đương nhiên, rất có thể là vì Tĩnh Tâm Lô phát huy tác dụng.
Nói tóm lại, hết thảy đều cực kỳ thuận lợi, mặc kệ Diệt Thế Thần Lôi rít gào cỡ nào thì Huyền Quang Tráo vẫn lù lù bất động, như vách ngăn cứng rắn nhất che ở trước mặt Trần Trầm, ngăn cách hắn và bên ngoài hoàn toàn.
Trong lòng Trần Trầm bắt đầu lâng lâng, nhưng nét mặt vẫn khiêm tốn.
Kiêu ngạo một chút trừ chọc giận ông trời ra không chút tác dụng, tu sĩ chính chắn sẽ không vì sung sướng một chốc mà làm chuyện ngu xuẩn như vậy.
Trần Trầm bây giờ là tu sĩ chính chắn rồi.
Trần Trầm thầm cắn răng, ánh mắt lại tràn ngập cảm ơn:
- Chờ ngày nào đó ta thành Tiên Đế gì đó thì phải nhìn xem kẻ nào khống chế lôi kiếp này! Nếu có cơ hội, chờ xem ta diệt ngươi!
Dần dần, Diệt Thế Thần Lôi yếu bớt, tần suất càng lúc càng chậm, dường như chỉ là tức giận trong bất lực.
Trần Trầm thấy vậy khóe môi cong lên.
Tu sĩ trong Ngọc Đỉnh Đan Tông thì đã lẩy bẩy run rẩy thật lâu.
Phải biết rằng, Ngọc Đỉnh Đan Tông có rất nhiều tu sĩ, nên mỗi ngày trên đài độ kiếp đều có người.
Nhưng trận thế giống như hôm nay thì trăm năm khó gặp.
Sợ rằng chỉ có một ít người sống lâu trong tông mới từng thấy cảnh này.
- Với trận thế hôm nay, e rằng Ngọc Đỉnh Đan Tông ta lại thêm một cường giả Luyện Hư.
- Đúng rồi, ta vốn tưởng là Thánh Nữ, nhưng mới nãy Thánh Nữ đã lên tiếng nên chắc không phải đâu.
Nhiều tu sĩ Ngọc Đỉnh Đan Tông bắt đầu nghị luận, trên mặt toàn là nét mừng sống sót sau tai nạn, như thể mới rồi độ kiếp là chính bọn họ.
Tu sĩ Ngọc Đỉnh Đan Tông hân hoan, Ngọc Quỳnh âm thầm quan sát thì không vui nổi, ngược lại nét mặt càng lúc càng nghiêm túc.
Nói thật, kiếp số của Trần Trầm đã vượt qua tưởng tượng của Ngọc Quỳnh, nàng tự nhận cho dù chính mình độ kiếp cũng chỉ đến thế là cùng.
Tại sao bầu trời chưa sáng lên mà càng lúc càng nặng nề?
Chẳng lẽ có kiếp số đặc biệt gì sắp buông xuống?
Phải biết rằng, thế gian này tuy rằng có các loại bảo bối độ kiếp, nhưng thiên đạo chiêu chiêu, dựa vào báu vật chắc chắn thành công độ kiếp thì kiếp số cũng mất ý nghĩa.
Cho nên xuất hiện một vài kiếp số đặc biệt.
Nhưng loại kiếp số này bình thường chỉ xuất hiện tại trên người kẻ thiên lý không tha hoặc kiếp phi thăng.
Tại sao sẽ có trên người tiểu tử Trần Trầm?
- Chẳng lẽ tiểu tử này cướp đoạt quá nhiều báu vật?
Ngọc Quỳnh càng nghĩ càng thấy đúng là vậy.
Ở trong mắt ông trời thì mặc kệ là người hay yêu, hoặc là linh vật thiên địa đều được đối xử bình đẳng.
Cho nên, lấy quá nhiều linh vật thiên địa sẽ bị ông trời xem là tàn sát vô số sinh linh.
Thậm chí hậu quả càng thêm nghiêm trọng.
Bởi vì linh vật thiên địa đều là tinh hoa thiên địa được trời chăm sóc mới ra đời, đối với trời cao thì chúng nó quan trọng hơn xa phàm nhân hoặc là tu sĩ.
Không đợi nàng tiếp tục suy nghĩ, một luồng gió âm bỗng thổi trong núi Ngọc Đỉnh Đan Tông.
Trong thiên địa văng vẳng tiếng gào rú kỳ dị.
Ngay sau đó, trong bầu trời đen kịt xuất hiện từng gương mặt dữ tợn bắt đầu hội tụ ở đỉnh núi Ngọc Đỉnh Đan Tông.
Ngọc Quỳnh nhìn những thứ giống như đầu ma, sắc mặt nháy mắt trở nên nhợt nhạt vô cùng, lẩm bẩm nói:
- Không ngờ . . . Không ngờ là Thiên Ma Kiếp. Tiểu tử này lén hốt bao nhiêu báu vật mà khiến trời cao tức giận đến mức này? Quyết phải lấy tính mạng của hắn?
Ngọc Quỳnh dùng thần thức nhắc nhở một câu:
- Trần Trầm, đây là Thiên Ma Kiếp, chuyên làm loạn tâm thần của người, nếu bị thừa dịp lơ là chui vào thì thần hồn của ngươi sẽ bị Thiên Ma cắn nuốt ngay, từ đây thành cái xác biết đi!
Nói thật, lần đầu tiên Ngọc Quỳnh nghe có trường hợp dựa vào cướp đoạt thiên tài địa bảo đưa đến Thiên Ma đại kiếp nạn.
Phải biết rằng, loại kiếp số này dù là một số cự phách tà đạo cực kỳ mạnh mẽ cũng không có tư cách độ.
Nhưng cố tình đệ tử của nàng gặp phải.
Ngọc Quỳnh thì thào:
- Thứ giấu trong trữ vật giới của tiểu tử này phỏng chừng cực kỳ kinh người!
Ngọc Quỳnh rất tò mò, một lát sau trong đầu không kìm được nổi lên một ý niệm.
Nếu tiểu tử này chết trong Thiên Ma Kiếp thì chẳng phải là di sản của hắn đều thuộc về mình?
Ý niệm này vừa xuất hiện, lập tức bị Ngọc Quỳnh cắt đứt.
Là một nữ nhân băng thanh ngọc khiết sao có thể thầm mong đồ đệ của mình chết được?
Thiên Ma Kiếp kia thật sự rất khủng bố, nàng làm quần chúng vây xem mà còn bị ảnh hưởng tâm tình.
. . .
Trần Trầm nhìn những đầu ma trên đỉnh đầu, dù núp trong hai tầng phòng hộ thì trong lòng cũng không kìm được lo lắng.
Biểu cảm trên mấy cái đầu ma khác nhau.
Có đầu ma nét mặt dữ tợn đến mức tận cùng, dường như tưởng chực chờ ăn thịt người. Có đầu ma vô cùng tham lam, tựa hồ muốn chiếm tất cả làm của riêng. Có đầu ma hận ý ngập trời, giống như Trần Trầm giết cả nhà của nó.
Chuyện này rốt cuộc là vì sao?
Trần Trầm sực tỉnh ngộ, tìm ra nguyên do kiếp số của mình mãnh liệt như vậy:
- Ông trời quả nhiên không phải thứ tốt, biến ra kiếp số tà ác như vậy! Hèn gì nhằm vào ta, phỏng chừng là vì ta rất chính nghĩa.
Cùng lúc đó, nét mặt của Trần Trầm càng trang nghiêm.
Đối diện tà ác, hắn tuyệt đối sẽ không khuất phục.
Trần Trầm không tin dựa vào chính nghĩa đầy mình của bản thân mà không thể ngăn cản được mấy Thiên Ma này.
- Khẹc khẹc!
Bên tai bỗng vang lên tiếng cười quái dị, cảnh tượng trước mặt Trần Trầm thay đổi, lôi kiếp biến mất vô tung, bầu trời nháy mắt sáng sủa.
Không đợi Trần Trầm phản ứng lại, một nơi quen thuộc xuất hiện ở trước mắt hắn.
Đó là Thạch Đầu Thôn, quê hương cũ của hắn.
Trước cửa nhà có cậu bé ngây thơ đáng yêu đang nhảy nhót chạy tới đầu thôn.
Trần Trầm thầm giật mình:
- Đây là . . . ta?
Tuy Trần Trầm chưa bao giờ thấy bóng lưng tiêu sái của mình, nhưng khí chất của cậu bé rất hợp với hắn.
Có bao nhiêu đứa trẻ ở lứa tuổi này đã có khí chất chính chắn như vậy?
Đưa mắt nhìn toàn bộ thế giới e rằng chỉ có một mình hắn.
Cho nên Trần Trầm nhận ra ngay đó là mình hồi nhỏ.
Một giọng nói tà mị cuồng bá vang lên trong óc:
- Ta có thể cảm giác đến bóng ma thơ ấu của ngươi! Khẹc khẹc, hãy run rẩy trong luân hồi đi! Nhớ lại cảnh ưu thương nhất tuổi thơ!
Lòng Trần Trầm rung động mạnh.
Kiếp trước hắn từng đọc câu chuyện gặp tâm ma như thế này!
Một nhân vật chính gặp phải tâm ma, trong đầu tràn đầy cảnh tượng hồi nhỏ cả nhà bị giết, cuối cùng thống khổ muôn phần rơi vào ma đạo.
Không ngờ hắn hôm nay cũng đụng phải ma đầu như vậy!
Nghĩ đến đây, trán Trần Trầm rịn mồ hôi lạnh, hắn không có cơ hội rơi vào ma đạo, nếu không độ qua được là toi đời!
Bạn cần đăng nhập để bình luận