Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 157: Nghèo Khó Hạn Chế Phạm Vi Tưởng Tượng

Chương 157: Nghèo Khó Hạn Chế Phạm Vi Tưởng TượngChương 157: Nghèo Khó Hạn Chế Phạm Vi Tưởng Tượng
         Chém bảy tám đạo, kim giáp tướng lãnh ngã lăn ra đất, toàn thân run rẩy, miệng sùi bọt mép.
Muốn “vú” thực lực đương nhiên cũng phải chịu tác dụng phụ, hiện tại tác dụng phụ đến rồi.
Thấy một màn như vậy, Trần Trầm có chút kinh ngạc, người này là thủ lĩnh của đám quân sĩ phía dưới, tuyệt đối không thể chết được.
Nghĩ vậy, hắn lập tức chạy đến đỡ kim giáp tướng lãnh lên.
- Huynh đệ, ngươi không sao chứ?
Kim giáp tướng lãnh miệng sùi bọt mép, thần sắc bi phẫn, nhưng lại nói không ra lời.
Bất quá, trong lòng hắn lại mắng không ít.
Nếu ngươi sớm ra tay một chút, ta sao phải chịu tội như vậy?
Giờ còn chạy đến hỏi ta có sao không? Ta uổng phí một nửa thân gia, còn phải thừa nhận phản phệ của đan dược, còn có thể không sao được hả?
Nhìn thấy ánh mặt bi phẫn của kim giáp tướng lãnh, Trần Trầm lập tức “hiểu ra”, trịnh trọng nói:
- Huynh đệ, ta hiểu ý ngươi, yên tâm, chúng ta nhất định sẽ thủ vững thành thứ mười sáu.
Dứt lời, Trần Trầm vứt kim giáp tướng lãnh xuống đất, lại lần nữa bay lên trời.
Kim giáp tướng lãnh thì tiếp tục nằm trên mặt đất sùi bọt mép.
...
Trần Trầm lơ lửng trên không, trong đám tu sĩ Yêu tộc đã không ai dám cùng hắn đối mặt.
Tên này quá mức biến thái rồi, Kim Đan kỳ lại có thể giết Nguyên Anh kỳ, quả thực là văn sở vị văn.
Đừng nói bọn họ, ngay cả mấy tên Nguyên Anh yêu tộc cũng có hơi sợ rồi.
Trí tuệ bọn họ không thua Nhân tộc, đương nhiên biết rõ hàm ý trong đó.
Tâm tư Yêu tộc Nguyên Anh trung kỳ dẫn đầu bắt đầu lung lay…
Kỳ thật, bọn họ vốn không có ý định công phá thành thứ mười sáu, mục đích bọn họ tới đây chỉ là để kiềm chế, phòng ngừa tu sĩ thành thứ mười sáu chạy ra ngoài trợ giúp.
Trọng điểm của Yêu tộc lần này thật ra là một tòa thành khác.
Ai ngờ thành thứ mười sáu lại yếu như vậy, chỉ có sáu gã Nguyên Anh.
Trước đó, phát hiện ra điểm này, trong lòng hắn vô cùng chấn động. Thực lực kiểu này, mấy người bọn họ… dư sức công phá!
Ai ngờ lại xảy ra biến cố!
Nhưng dù là như thế, trong mắt hắn, thực lực thành thứ mười sáu vẫn là nhỏ yếu, chiến lực bảy tên Nguyên Anh thì đã sao?
Mấy tòa thành khác không phải có hơn mười tên à?
- Lần sau trọng điểm tiến công thành thứ mười sáu, thuận tiện chém chết tên thiên kiêu Nhân tộc kia. Lần này cứ nhận thua trước đi, để bọn họ tự đại một trận!
Nghĩ đến đây, Nguyên Anh yêu tộc hô to:
- Nhân tộc thế lớn! Chúng ta rút lui!
Nghe lệnh, chúng yêu không chút do dự, lập tức rút lui vào trong chướng khí, đám tu sĩ Đại Tấn truy kích một phen, lại chém chết thêm mấy tên Kết Đan yêu tộc, lúc này mới từ bỏ, quay về thành.
Thắng trận này, đại bộ phận tu sĩ sĩ khí tăng vọt, bắt đầu kiểm tra chiến lợi phẩm.
Bất quá, cũng có người thút thít nỉ non, trận vừa rồi, mặc dù Yêu tộc tổn thất thảm trọng, nhưng phía tu sĩ Đại Tấn cũng chết không ít Kết Đan.
Trần Trầm yên lặng quay về thành, người chung quanh vô thức né tránh hắn.
Trước đó, trong mắt đám người, tên tiểu tử này cũng chỉ là một tiểu bối hơi lợi hại một chút mà thôi, nhưng hiện tại người ta có thể chơi chết Nguyên Anh nha, dùng thái độ đối với Nguyên Anh để đỗi đãi hắn là chuyện vô cùng thỏa đáng.
Thiên tư bực này chỉ cần không vẫn lạc, về sau chỉ sợ bọn họ đều phải ngước nhìn.
Nghĩ đến đây, không ít tu sĩ lộ vẻ nịnh nọt.
- Tu vi Thánh tử cái thế! Chúng ta bội phục!
- Đúng vậy! Nghe đồn Ma môn thiếu môn chủ Trương Thần dùng sức một mình đánh sụp Vô Tâm Tông, xem ra Thánh tử cũng không kém gì hắn!
...
Nghe mấy lời nịnh nọt này, Trần Trầm vô thức muốn cười, bất quá lúc này, lệnh bài đưa tin thoang thoảng mùi thơm trong nhẫn trữ vật đột nhiên phát sáng.
- Có việc gì không?
Chỉ bốn chữ ngắn ngũn tựa như bằng hữu bình thường quan tâm nhau.
Nhưng sau trận đại chiến, nhìn thấy bốn chữ này lại khiến Trần Trầm cảm thấy đặc biệt ấm áp.
Cỗ ấm áp này cũng xua tan ngạo khí trong lòng hắn.
So với thiên kiêu của mấy cái đại tông môn kia, tu vi của hắn vẫn còn kém một chút, muốn đuổi theo bọn họ, hẳn là phải cố gắng hơn nữa.
- Không ngại, yên tâm.
Trần Trầm cũng đáp lại bằng bốn chữ cao lãnh, sau đó thần sắc ngưng trọng nhìn về phía đám tu sĩ Đại Tấn.
- Hai người chạy đến mấy cái thành phụ cận dò thám thử, nhìn xem bọn họ gặp phải địch nhân dạng gì?
Nếu là lúc trước, hắn dám hạ lệnh cho chúng tu sĩ, bọn họ chắc chắn sẽ xì mũi coi thường. Nhưng hiện tại, địa vị của hắn trong thành đã có thể sánh với Nguyên Anh, cho nên hắn vừa dứt lời, liền có hai người một trái một phải bay dọc theo trường thành.
- Trải qua đại chiến lần này, mọi người đi nghỉ ngơi một chút đi, bất quá phải tùy thời chuẩn bị chiến đấu, phòng ngừa yêu tộc phản công! - Tiêu Vô Ưu nói.
Nghe vậy, đám người lần lượt tản ra.
Đợi mọi người đi hết, Tiêu Vô Ưu vui vẻ nhìn sang Trần Trầm.
Đệ tử này của hắn thật sự khiến hắn ngoài ý muốn nhiều lắm, vậy mà lại giúp hắn tìm được cảm giác áp bách lúc tuổi trẻ tranh phong cùng những thiên kiêu khác.
- Đồ đệ, ngươi có suy nghĩ thế nào về trận này? - Tiêu Vô Ưu hỏi.
- Thực lực chúng ta vẫn còn quá yếu! - Trần Trầm thở dài, qua một trận chiến, hắn nhịn không được hoài niệm Ma môn.
Đừng nhìn Đại Chu Ma môn chỉ hơn bọn họ có 3 vị Nguyên Anh, thế nhưng Ma môn am hiểu phối hợp nhau, phát huy chiến lực hơn xa chúng tu sĩ Đại Tấn.
Hơn nữa, điểm mấu chốt chính là tu sĩ Ma môn tín nhiệm lẫn nhau, có thể giao lưng cho đồng bạn.
Còn tu sĩ Đại Tấn lại chi năm xẻ bảy, mỗi người tự chiến.
Nói thật, dù cho tu sĩ Đại Tấn có nhân lên hai lần cũng chưa chắc là đối thủ của Ma môn.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là đặt Trần Trầm hắn ở ngoài.
- Cái đó thì biết làm sao đây? Thực lực Đại Tấn ta… Chính là như thế! - Tiêu Vô Ưu chau mày, vẻ mặt sầu lo.
- Sư phụ, trong cứ điểm thật ra có bán một thứ gọi là thủ thành linh pháp, 5000 trung phẩm linh thạch một cái, một pháo bắn ra có thể so với một kích của Nguyên Anh tu sĩ, tiêu hao 200 trung phẩm linh thạch mỗi lần bắn. - Mắt Trần Trầm lóe sáng, nói.
Tiêu Vô Ưu thế nhưng lại lất đầu:
- Khí bộ Ma môn cũng có thứ tương tự, bất quá uy lực có hơi yếu, thứ này đánh yêu thú bình thường thì được, nhưng yêu tu lợi hại đều có thể né tránh, cho nên… Có hơi gân gà!
- Mua hơn mười cái, xếp vòng, lần lượt bắn, xem hắn tránh thế nào! - Trần Trầm cười lạnh.
Nghe vậy, Tiêu Vô Ưu hít một ngụm khí lạnh, cái này mà là chiến tranh gì, là đốt linh thạch thì có!
Cũng chỉ có đồ đệ tùy tiện có thể xuất ra 10 cái nhẫn trữ vật của hắn là nghĩ ra được!
Tiêu Vô Ưu không nói tiếp, Trần Trầm lại nói:
- Hộ thành đại trận này tuy hùng vĩ, nhưng lực phòng hộ quá yếu, chúng ta trước hết cần bố trí thêm trận pháp.
Nghe hắn đề nghị, Tiêu Vô Ưu vẫn như cũ lắc đầu.
- Thông thường, phạm vi trận pháp có hạn, chỉ có thể ngăn cản được vài dặm tường thành, yêu tu sẽ công kích đoạn tường thành khác, phòng tuyến thành thứ mười sáu có hơn trăm dặm, làm vậy chỉ có thể chuyển chiến trường…
- Vậy thì bố trí hai mươi trận pháp, bảo vệ toàn bộ phòng tuyến thành thứ mười sáu của chúng ta. - Trần Trầm vung tay.
- …
Tiêu Vô Ưu lúng túng không biết nói gì.
Quả nhiên, nghèo khó hạn chế sức tưởng tượng của hắn, trong mắt thổ hào, thể giới hoàn toàn khác biệt nha!
Trầm mặc hồi lâu, Tiêu Vô Ưu lộ vẻ phiền muộn.
- Đồ đệ, ngươi đoạt Vô Tâm Tông bảo khố, ta biết ngươi có nội tình bực này, nhưng nếu để một mình ngươi xuất ra tài nguyên, vậy cũng quá thiệt thòi cho ngươi…
- Nhưng nếu bảo mọi người ra, chưa chắc bọn họ đồng ý… Huống chi, bọn họ cũng ra không nổi…
Nghe vậy, Trần Trầm nhíu mày:
- Ra không được à? Bán mình!
Tiêu Vô Ưu đen mặt, bán mình? Ai có thể đáp ứng chứ? Thiệt thòi cho đệ tử nghĩ ra được! Mọi người đều là tu sĩ có phẩm hạnh đấy!
Lúc này, hai tên tu sĩ đi thám thính đã trở về, sắc mặt tái nhợt.
- Thánh tử… Thành thứ mười lăm hiện tại vẫn còn kịch chiến! Ta từ xa nhìn lại, yêu tộc xuất động mười vị Nguyên Anh yêu tu!
- Tình huống thành thứ mười bảy cũng không khác lắm, tuy nhiên, Nguyên Anh yêu tu chỉ có chín vị, nhưng đã có gần trăm tên Kim Đan kỳ.
Nghe được đáp án này, thần sắc Tiêu Vô Ưu trở nên mười phần nặng nề.
Tiến công cỡ đó nếu đánh vào thành thứ mười sáu, chỉ sợ là kết cục thành sụp người vong.
Nghe vậy, Trần Trầm nghiêm túc lắc đầu:
- Không, các ngươi nhìn nhầm rồi, thành thứ mười sáu cùng thành thứ mười bảy gặp hơn mười lăm tên Nguyên Anh yêu tộc tiến công! Mà chúng ta rất có thể cũng gặp phải tiến công như vậy!
- Hả??
Hai người hai mặt nhìn nhau, đờ ra, không đợi bọn họ kịp phản ứng, một đống linh thạch xuất hiện trước mặt bọn họ.
- Gặp những người khác, biết nên nói thế nào chưa? Có mấy tên Nguyên Anh?
- … Đã biết, có hơn mười lăm tên, trong lúc nhất thời đếm không xuể. - Hai người trăm miệng một lời.
Trần Trầm mỉm cười, còn Tiêu Vô Ưu bên cạnh thì không ngừng co giựt cơ mặt.
Đệ tử này… Muốn hù chết đám tu sĩ Đại Tấn trong thành…
Bạn cần đăng nhập để bình luận