Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 150: Nhân Tộc Điều Lệnh

Chương 150: Nhân Tộc Điều LệnhChương 150: Nhân Tộc Điều Lệnh
         Nghe vậy, nữ đệ tử gọi Tiểu Hà nhướng mày, tức giận nói:
- Chúng ta một đường dò hỏi, biết được tên cuồng đồ trước kia giết người môn ta ở đây! Các ngươi giết chúng, chẳng lẽ không lấy được thứ gì sao?
- Không có, chưa từng thấy! - Trần Trầm lặp lại lần nữa, một bộ lợn chết không sợ nước sôi.
- Ngươi! - Tiểu Hà vô thức muốn ra ta, nhưng nhớ đến động tác bóp nát kiếm khí của Trần Trầm trước đó, nàng bất đắc dĩ chỉ có thể nuốt giận.
Lúc này, huyện lệnh rốt cuộc cũng ý thức được thân phận Trần Trầm, thấp giọng hô:
- Ngài… Ngài là…
- Thiên Vân Tông Thánh tử Trần Trầm, bên ngoài quá loạn, ta về nhà vài hôm, thuận tiện thăm phụ mẫu.
Nghe nói thế, huyện lệnh “phù” một tiếng quỳ rạp xuống, run rẩy nói:
- Thánh tử đại nhân, không phải ta cố ý mang hai nữ nhân này đến đây, là các nàng ép ta!
Thiên Vân Tông Thánh tử nha! Là thân phận cao quý bực nào chứ?! Ngay cả đám người Thành chủ thấy Thánh tử đều phải quỳ lại, chớ nói một cái tiểu huyện lệnh chỉ mới đến Luyện khí tầng 2 như hắn.
Thấy bộ dạng hoảng sợ của huyện lệnh, Trần Trầm hiểu rõ, hẳn là sư phụ đã phân phó với người phía dưới, cho nên huyện lệnh mới biết rõ thân phận của hắn.
- Không sao, không phải chuyện của ngươi. - Trần Trầm khoát tay, nhìn sang nữ đệ tử có vẻ lễ phép hơn.
Không thể không nói, vẻ ngoài của cô gái này thanh lệ đến cực điểm, tựa như tiên nữ xuất trần, bất nhiễm trần ai, khí chất lại càng siêu phàm thoát tục, đứng chung với Tiểu Hà kia, liền nhìn ra tiên phàm khác biệt.
Càng lợi hại hơn chính là thực lực của nữ tử này cực cao, hắn không cảm giác được nông sâu, chỉ có thể cảm ứng được linh khí bốn phía đang không ngừng hội tụ về phía nàng, mơ hồ có vài phần giống với Tiên Thiên Linh Thế.
Còn có trường kiếm bọc lua trắng sau lưng, chấn động cực lớn, ẩn mà không phát, nếu như không phải Vạn Hóa Thần Phong truyền đạt cảnh giác, hắn căn bản không phát giác được.
Cảm nhận được những thứ này… nội tâm Trần Trầm có phần ngưng trọng, trực tiếp hỏi:
- Hạo Nhiên Kiếm Tông là môn phái thuộc Đại Hạ hoàng triều?
Nghe vậy, nữ tử thanh lệ khẽ gật đầu.
- Nếu đạo hữu đã biết Đại Hạ, hẳn là địa vị của ngươi tại Đại Tấn không thấp. Thực không dám giấu giếm, chúng ta đích thực là người của Đại Hạ, đến Tấn quốc truyền đạt tin tức trọng yếu.
- Thuận tiện tìm kiếm hài tử mồ côi từ trong bụng mẹ của một vị trưởng lão, đáng tiếc là người đã bị giết chết. Chúng ta lần theo dấu vết đến đây, muốn tìm về lệnh bài của trưởng lão phái ta còn sót lại, coi như cho hắn một cái công đạo.
- Ta quả thật không có nhìn thấy lệnh bài gì cả, đoán chừng cuồng đồ biết chọc phải đại họa, cho nên đã sớm vứt đi! - Trần Trầm hờ hững nói, thái độ lại mười phần thành khẩn.
Hai nữ đệ tử Hạo Nhiên Kiếm Tông nghe vậy, hai mặt nhìn nhau, đều thấy được tiếc hận trong mắt đối phương.
Chuyện này… Xác thực rất có thể.
Nữ tử thanh lệ khẽ thở dài một tiếng, lại lần nữa nhìn về phía Trần Trầm, ngữ khí có phần hòa hoãn.
- Đạo hữu, nếu đã như vậy, việc này xem như xong. Ta còn có chuyện khác muốn hỏi thăm ngươi.
- Cứ nói đừng ngại.
- Xin hỏi hiện tại là thế lực nào làm chủ Tấn quốc? Lúc trước, chúng ta tiến đến Quốc đô, phát hiện Vương tộc Tấn quốc đã sớm bỏ chạy tứ tán, ngoài ra, còn nghe nói Vô Tâm Tông đã bị diệt.
- Ta cùng sư muội nghe ngóng khắp nơi, nhận được đủ loại đáp án bất đồng. Chuyện này quả thật khiến ta khó xử, không biết nên truyền tin tức cho ai.
Nghe vậy, Trần Trầm thoáng động tâm tư, một lát sau, hắn nghĩa chính ngôn từ nói:
- Hiện tại ở Đại Tấn đương nhiên là Thiên Vân Tông ta làm chủ. Thiên Vân Tông vốn là tông môn đứng thứ hai Đại Tấn, sau khi Vương thất cùng Vô Tâm Tông xảy ra chuyện, Thiên Vân Tông nghiễm nhiên dẫn đầu mười đại tông môn, trọng chấn Đại Tấn là chuyện trong tầm tay.
Nữ tử thanh lệ nghe vậy cũng không có hoài nghi.
Trần Trầm có thể cảm ứng được thực lực của nàng, ngược lại, nàng cũng có thể cảm ứng được hắn bất phàm.
Nhất là kiếm sau lưng nàng tản mát ra chiến ý, càng khiến nội tâm nàng khiếp sợ.
Kiếm này danh xưng Phá Hiểu, từ nhỏ đã được nàng dùng bí thuật của Hạo Nhiên Kiếm Tông uẩn dưỡng, mười bảy năm chưa ra khỏi vỏ, ngày thường căn bản không có một chút phản ứng.
Không ngờ vừa gặp người trẻ tuổi trước mặt lại nổi lên chiến ý.
Điều này nói rõ bổn mạng chi bảo của Thiên Vân Tông Thánh tử hiển nhiên vô cùng cường đại.
Nhìn bảo liền có thể biết người cường đại hay không, mà có thể bồi dưỡng một Thánh tử cường đại như thế, Thiên Vân Tông tuyệt nhiên không kém.
Nghĩ đến đây, nàng liền mở miệng:
- Vậy thì thỉnh đạo hữu đưa bọn ta đến Thiên Vân Tông, việc này liên quan đến hai tộc đại chiến, không thể trì hoãn.
Nghe vậy, tim Trần Trầm đánh thót một cái, bất quá, hắn vẫn gật đầu đáp ứng.
Đã nói đến mức này rồi, hắn cũng không thể câu sau đá câu trước được.
Chỉ có điều mới về nhà vài hôm, lại phải đi tiếp, hắn có chút không nỡ.

Từ biệt phụ mẫu, Trần Trầm cường hành lôi lão Hắc vào trong túi yêu thú.
Bằng không thì hắn dám cá, chỉ cần mình vừa đi, tên này sẽ tiếp tục ăn không ngồi chờ chết.
Đương nhiên, quan trọng nhất chính là hắn sợ một ngày nào đó, lại có một đám người đến tiêu diệt lão Hắc, đến lúc đó, hắn muốn cản cũng không kịp.
Tuy mang lão Hắc đi, nhưng Trần Trầm vẫn để lại vài món pháp bảo hộ thân cao cấp cho phụ mẫu. Có những vật này, dù nhị lão có đứng bất động, tu sĩ Trúc Cơ cũng chẳng làm gì được bọ họ.
Trên đường tiến về Thiên Vân Tông, Trần Trầm cũng dần hiểu ra Hạo Nhiên Kiếm Tông là tồn tại khổng lồ bực nào.
Đó chính là cự phách Luyện Khí Nhất Mạch của cả Nhân tộc! Là siêu cấp đại phái mà ngay cả Tứ đại hoàng triều cũng phải nể mặt.
Thân phận của vị cô nương thanh lệ kia lại càng khó lường, nàng tên Hạ Tích Sương, là thủ tịch đại đệ tử của Thánh Nữ Hạo Nhiên Kiếm Tông.
Cũng phải thôi, cỡ đại phái như Hạo Nhiên Kiếm Tông, Thánh tử, Thánh nữ gì gì đó cũng đều là cường giả Nguyên Thần Cảnh.
Trần Trầm nghĩ rồi lại nghĩ, vẻ mặt hắn dần trở nên phiền muộn, lúc này đây, hắn chợt nhớ đến tình cảnh trước khi rời thôn.
Ai da, Thiên Vân Tông Thánh tử như hắn… Trước mặt nữ nhân này quả thật có chút không lên được mặt bàn.

Bởi vì Thiên Vân Tông ở ngay tại Ký Châu, cho nên bay không bao lâu, Thiên Vân sơn mạch đã xuất hiện trong tầm mắt bọn họ.
Vô Tâm Tông bị diệt, Tiêu Vô Ưu cũng không có lý do nán lại ở Bạch Hổ Tông, hai ngày trước, hắn đã quay về Thiên Vân Tông. Trước khi đến, Trần Trầm đã xác nhận điểm ấy.
Trước sơn môn Thiên Vân Tông, Tiêu Vô Ưu đã sớm đứng chờ ở đó. Phía sau hắn còn có U Nhược Thủy, môn chủ Thanh Linh Tông Thanh Hành cùng với mấy vị Kim Đan trưởng lão của Thiên Vân Tông.
Đáng kể đến chính là hiện tại U Nhược Thủy cũng đã bước vào Nguyên Anh kỳ.
- Sư phụ… - Nhìn thấy Tiêu Vô Ưu, Trần Trầm có chút hổ thẹn.
Dẫn Hạ Tích Sương về, hắn cũng không biết là phúc hay là họa.
Chuyện hai tộc đại chiến, nếu như Hạ Tích Sương ép buộc sư phụ ra tiền tuyến, vậy chẳng phải hắn lỡ tay đem sư phụ bán đi sao?
Tiêu Vô Ưu lại không để tâm cho lắm, vui mừng nhìn Trần Trầm, sau đó khom người hành lễ với Hạ Tích Sương.
- Thiên Vân Tông Tiêu Vô Ưu gặp qua Nhân tộc thượng sứ!
- Tiêu tông chủ không cần đã lễ, ta tới đây chỉ để truyền đạt ý chỉ liên hợp tất cả các đại tông Luyện Khí Nhất Mạch.
Hạ Tích Sương mỉm cười nói, sau đó lấy ra một quyển trục, thần sắc thoáng cái trở nên nghiêm túc:
- Yêu tộc xâm phạm biên giới, dẫn phát đại chiến hai tộc, trước lệnh cho tất cả tông môn Đại Tấn đình chỉ tranh chấp, sau trao cho tông môn cầm đầu đặc quyền thời chiến, điều động các lộ tu sĩ Đại Tấn, trong vòng 3 ngày tiến đến tiền tuyến, chống lại Yêu tộc.
- Kẻ trái lệnh, giết không tha!
Nói xong lời này, Hạ Tích Sương trịnh trọng lấy ra một khối lệnh bài từ trong nhẫn trữ vật, vị trí phía trên nhất đề mấy chữ Hạo Nhiên Kiếm Tông, còn lại phân ra đề danh tự ba cái tông môn, chính giữa khắc một chữ “Nhân”, thoạt nhìn vô cùng uy nghiêm.
Nhìn thấy cái lệnh bài này, chẳng hiểu sao Tiêu Vô Ưu lệ nóng đoanh tròng, sau đó dùng hai tay cung kính tiếp nhận lệnh bài, trầm giọng nói:
- Thiên Vân Tông, Tiêu Vô Ưu tuân mệnh!
Đúng lúc này, trong nhẫn trữ vật, lệnh bài đưa tin thuộc về Chu Nhân Long đột nhiên phát sáng, một tin tức xuất hiện trong đầu Trần Trầm.
- Trương Thần, Đại Hạ chết tiệt tìm đến Ma môn ta chiêu mộ đệ tử ra tiền tuyến.
- Ta nói với bên ngoài rằng ngươi đã chết, hơn nữa còn thay ngươi cử hành tang lễ, ngươi nhất định không được trở về, bằng không đi đến Đại Hạ, chỉ sợ không về được.
Trần Trầm mặt ngoài thản nhiên, nhưng trong lòng lại có vô số thớt thảo nên mã điên cuồng chạy qua.
Không ngờ mình lại chết thêm một lần nữa ở Ma môn, ngẫm lại cái tang lễ lòe loẹt lúc trước, hắn liền nhịn không được co giật khóe mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận