Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 89: Còn Có Việc Này?

Chương 89: Còn Có Việc Này?Chương 89: Còn Có Việc Này?
         Cửu Nương trầm mặc không nói, chỉ cho rằng Trần Trầm đang khoác lác.
Dù sao, Trần Trầm ở Di Nhiên Cư có không ít lần tự thổi phồng mình, khiến cho đám cô nương hiểu đời chưa sâu vô cùng sùng bái hắn.
Bất quá, dù biết là Trần Trầm đang khoác lác, nhưng nàng cũng phải phụ họa theo, nói gì thì thân phận người ta vẫn còn đó.
- Cửu Nương đương nhiên là muốn, kính xin Thánh tử chỉ điểm.
An tĩnh một lát, Cửu Nương cung kính nói.
Nghe vậy, Trần Trầm do dự một lúc, sau đó mới nói:
- Vô duyên vô cớ giúp người, ta sẽ không làm, như vậy đi, ngươi cho ta 50% lợi nhuận của Di Nhiên Cư, ta thay ngươi chấn hưng Di Nhiên Cư.
- Hả? – An Cửu Nương có chút hoang mang.
Có cảm giác Thánh tử… muốn làm thật!
Bất quá, Di Nhiên Cư đã đến tình trạng này, 50% lợi nhuận cũng không đáng là bao, đoán chừng còn không đến 300 linh thạch. Huống chi nàng cũng không hiểu về kinh doanh.
Vị Thánh tử trước mắt dù là đang khoác lác, chỉ sợ cũng mạnh hơn so với nàng.
Nghĩ đến đây, An Cửu Nương cắn răng nói:
- Nếu như Thánh tử thích, cứ tùy tiện làm sao cũng được, dù sau từ khi mời Thánh tử đến đây, Cửu Nương đã hết đường lui rồi.
Trần Trầm nghe vậy nở nụ cười, nói:
- Rất tốt, trước hết ta dạy cho ngươi một khóa.
Nói thật, kiếp trước Trần Trầm chính là một cái quản lý, tư tưởng kinh doanh tuyệt đối là đi trước thời đại.
Nếu như không phải hoàn cảnh xã hội ở Thạch Xuyên huyện quá mức ác liệt, làm gì cũng dựa vào nắm đấm, hắn đã sớm trở thành phú hào tại Thạch Xuyên huyện rồi.
Trầm tư hồi lâu, Trần Trầm chân thành nói:
- Muốn kinh doanh phát đạt, ngươi phải nắm được thế giới này cái gì là chủ lưu. Nếu là văn, vậy cô nương dưới tay ngươi nhất định phải học đòi văn vẻ.
- Còn là võ, hiển nhiên bọn họ phải có được tư thế hiên ngang.
- Mà thế giới của chúng ta, cao quý nhất chính là tu tiên, mỗi người cũng đều hướng đến tu tiên…
Cửu Nương che miệng kinh ngạc:
- Chẳng lẽ lại bảo các cô nương đi tu tiên?
- Ngươi suy nghĩ nhiều, cái đó phí tổn quá cao, nhưng chúng ta có thể giả tu tiên nha!
- Kế tiếp, ta nói với ngươi một chút về đạo dùng người.

Nửa giờ sau.
Cửu Nương cứ như mới được tưới thập toàn đại bổ, sắc mặt ửng hồng, trong mắt đã mất đi mê man, thay vào đó là bừng tỉnh đại ngộ, còn có sùng kính không gì sánh kịp.
Thật lợi hại!
Cách nghĩ của vị Thánh tử trước mặt quả thực quá mức thiên mã hành không!
Nàng dám cam đoan, nếu như Thiên Vân tông Thánh tử chuyên tâm kinh doanh kỹ viện, chỉ sợ tất cả kỹ viện trong Quốc đô đều phải đóng cửa.
Nhất là trong đó còn có vài ý tưởng…
Ví dụ như ở ngoài thành lập một cái tông môn gân gà, phong cô nương Di Nhiên Cư làm Thánh nữ… Các này mà hắn cũng dám nghĩ!?
Tiểu Lệ không thể gọi là Tiểu Lệ, mà phải gọi là Thanh Lệ Thánh nữ… Đối ngoại phải biểu hiện hình thượng lạnh lùng, bất cẩu ngôn tiếu.
Tiểu Hồng không thể gọi Tiểu Hồng, mà phải gọi là Hồng Liên Thánh nữ… Ngày thường phải đanh đá, bá đạo, trợn mắt nhìn người.
Thánh tử gọi đây là đạo dùng người.
- Phòng ốc trong Di Nhiên Cư tốt nhất nên bố trí vài thứ có tiên khí.
- Đương nhiên, cái này chỉ là khởi điểm, còn phải học cách quảng bá.
- Mà phương pháp quảng bá nhanh nhất chính là lăng xê, nói cách khác là tạo ra một sự kiện bùng nổ, đẩy Di Nhiên Cư lên đầu sóng ngọn gió… Như Cố Khuynh Thành là quá chậm, hơn nữa cũng không chân thực.
Trần Trầm nghiêm túc giảng bài, Cửu Nương say mê nghe giảng, bất tri bất giác, thời gian trôi qua nhanh chóng.

Chiều hôm đó, trong Di Nhiên Cư.
U Lan Tâm đau lòng nhìn Trần Trầm, trong mắt tràn đầy ủy khuất.
- Trần sư huynh, ngươi lại bảo ta đi làm việc này! Ngươi thật sự khiến ta quá thất vọng.
- Việc này là việc gì? Cũng không bảo ngươi bán cái gì, chỉ nhờ ngươi dạy mấy cô nương này giả vờ thần bí mà thôi!
Trần Trầm diện vô biểu tình nói.
- Ta nào có giả vờ giả vịt, ta vốn rất cao lãnh… - Hai má U Lan Tâm ửng đỏ, đành chịu thôi, trong khoảng thời gian này áp lực quá lớn, nàng trang không nổi nữa, kết quả bị Trần Trầm nhìn ra.
- Đã nói làm trâu làm ngựa cũng được mà? Sao hả? Định quỵt à? – Trần Trầm lạnh mặt, một bộ ngươi không giúp ta ta sẽ không bảo kê ngươi.
U Lan Tâm bất đắc dĩ, chỉ có thể đau khổ đáp ứng.
Vì vậy chiều hôm nay, động tĩnh trong Di Nhiên Cư rất lớn.
Phòng ốc thì đang lắp thiết bị, bên ngoài U Lan Tâm đang giáo một đám cô nương làm cách nào để tẩy não chính mình.
Thấy một màn trước mắt, Trần Trầm không khỏi vui mừng.
Hắn không ở Quốc đô được bao lâu, không rãnh từ từ kinh doanh, bất quá, với năng lực của hắn, chỉ cần tùy tiện bộc lộ tài nang một chút cũng đủ để đập phát chết luôn Cố Khuynh Thành, Hoa Hồng Nhan gì gì đó.
Đến lúc đó, còn có thể thuận lợi kiếm chút linh thạch, còn gì vui thích hơn?
Về sau lúc đến Quốc đô, hắn cũng có sản nghiệp của mình.

Sáng hôm sau.
Bên trong Hoa Nguyệt Lâu, Cố Khuynh Thành vừa tỉnh ngủ bước ra khỏi phòng, một gã sai vặt vội chạy đến, thấp giọng nói:
- Tiểu thư, hôm qua Di Nhiên Cư có động tĩnh lớn, không chỉ thuê người có tu vi cấp tốc lắp đặt thiết bị, còn dùng rất nhiều tiền mua một ít linh vật.
Nghe nói thế, trong mắt Cố Khuynh Thành lóe lên kinh ngạc.
Di Nhiên Cư có một vị Thánh tử tiến vào, đến hôm nay rốt cuộc cũng bắt đầu có động tác?
Kỳ thật không có động tác mới là lạ. Vất vả lắm mới cọ được một chút nhân khí, nếu không thực hiện cải tiến, đó chẳng phải là lãng phí cơ hội tuyệt diệu sao.
- Mặc kệ các nàng, hôm nay Tề Bất Phàm tiến vào Hoa Nguyệt Lâu chúng ta, còn có mấy vị Thánh tử nổi danh trên bảng thiên kiêu cũng tiến vào những kỹ viện khác. Di Nhiên Cư đã đánh mất cơ hội tốt nhất, hiện tại vô luận có làm gì thì cũng đã chậm.
Cố Khuynh Thành ngáp một cái, nhàn nhạt đáp.
Hôm qua đi trêu chọc tên Thiên Vân tông Thánh tử kia một trận, báo được thù, tâm tình của nàng vô cùng tốt, thế cho nên đêm qua mới ngủ ngon như vậy.
- Tiểu thư, theo như tình báo, biến hóa của Di Nhiên Cư hôm qua đều do Thiên Vân tông Trần Trầm chỉ đạo!
Gã sai vặt cẩn thận từng li từng tí nói, trong mắt có chút phiền muộn.
Thiên Vân tông Thánh tử dường như sợ người khác không biết trình độ xấu hổ thượng thừa của hắn vậy. Ở kỹ viện cũng thôi đi, hiện tại còn nhúng tay vào kinh doanh kỹ viện…
Cái này là bộ dạng mà Thánh tử nên có à?
- Ha? Thú vị nha! Thiên Vân tông Thánh tử còn hiểu được kinh doanh.
Cố Khuynh Thành bật cười, chỉ có điều ngữ khí mang theo vài phần khinh thường.
Đây chính là thái độ miệt thị cố hữu mà đại lão nhi giới nghiệp dành cho gà mới.
- Đoán chừng là hôm qua bị tiểu thư chọc giận, cho nên muốn nâng đỡ Di Nhiên Cư đối chọi với ngài!
Gã sai vặt thì thào nói, ngoại trừ lý do này, hắn thật sự không nghĩ ra được vì sao một cái Thánh tử lại học đòi kinh doanh kỹ viện.
- Ha ha ha!
Nghe thế, Cố Khuynh Thành nhịn không được bật cười ha hả, cười đến mức cả người run rẩy mới thôi.
- Đừng đùa ta, luận tu hành, ta kém hắn thật. Nhưng luận kinh doanh, mười cái Thiên Vân tông Thánh tử cũng không phải đối thủ của ta.
- Ta dẫn dắt Hoa Nguyệt Lâu giết ra từ vòng vây giới nghiệp của hơn mười đại kỹ viện, hôm nay, Hoa Nguyệt Lâu đã đứng thứ hai Quốc đô. Hắn muốn đấu với ta ở phương diện này, chẳng khác nào kêu ta lên võ đài đấu pháp với hắn. Thật là nực cười!
Gã sai vặt nghe rồi nghe, cũng hiểu được vài phần đạo lý.
Cố Khuynh Thành sẽ đấu pháp cùng Thiên Vân tông Thánh tử sao? Hiển nhiên là không thể, trừ phi là muốn tìm cái chết.
Mà ở phương diện kinh doanh, cũng cùng một đạo lý như vậy, Thiên Vân tông Thánh tử không tránh khỏi dẫn theo Di Nhiên Cư đi tìm chết.
- Vậy thì tiểu nhân cáo lui!
Gã sai vặt khom người cáo lui, lúc hắn chuẩn bị ly khai, đột nhiên một tiếng hô to vang lên bên dưới Hoa Nguyệt Lâu.
- Không hay rồi! U Thủy Môn Thánh nữ cùng Hồng Liên Thánh nữ vì đoạt Thiên Vân tông Thánh tử đã đánh nhau trước cửa Di Nhiên Cư.
Nghe tiếng hô, toàn bộ Hoa Nguyệt Lâu thoáng cái yên tĩnh, sau đó là một mảnh ồn nào náo động.
- Cái gì? Còn có việc này?
- Cmn! Ta muốn xem!
Chỉ trong nháy mắt, Hoa Nguyệt Lâu gà bay chó chạy, hơn phân nửa khách nhân rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận