Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 406: Cái Này Không Quá Phận?

Chương 406: Cái Này Không Quá Phận?Chương 406: Cái Này Không Quá Phận?
         Lê Tương nghe đến đây, lặng yên tại chỗ, một đôi mắt phượng nhìn thẳng Trần Trầm, trong ánh mắt có chần chờ, còn có cảnh giác.
Trần Trầm thấy vậy thu liễm nụ cười, bình tĩnh nói:
- Ngươi yên tâm, ta sẽ không để cho ngươi làm chuyện gì quá phận, tỉ như để ngươi Khụ khụ khụ! Nhưng mà, ta để ngươi làm việc cũng sẽ không thoải mái, không phải vậy ngươi sẽ không loại cảm giác bị thất bại kia.
- Vậy nếu ngươi thua?
Lê Tương hỏi.
- Ta thua, ta sẽ bồi ngươi tới khi ngươi vượt qua Sở Vân mới thôi, hơn nữa sau này ta cũng không tiếp tục đánh cờ với Sở Vân.
Trần Trầm dứt khoát kiên quyết nói.
Lê Tương nghe đến đây còn có chút chần chờ.
Trần Trầm thấy vậy trực tiếp hai tay mở ra, sắc mặt trở nên lạnh nhạt.
- Ngươi không hạ nổi quyết tâm thì quên đi, ta ở Lê Tiên tông này rất tốt, cũng không ngươi giúp ta làm chuyện gì, ngươi trở về đi, ta còn muốn tu luyện.
Nhìn thấy trong ánh mắt Trần Trầm ẩn hàm xem thường, sắc mặt Lê Tương biến rồi lại biến.
Giờ này khắc này, nàng giống như tại nghe Trần Trầm nói “Ngươi không sánh được Sở Vân, người ta nguyện ý kính dâng chính là trinh tiết, mà ngươi cái gì cũng không nguyện ý, vậy ngươi bị người khác vượt qua, cũng là đáng đời!”
Mắt thấy lấy, Trần Trầm sắp xoay người, trong đầu của nàng xẹt qua một đạo thiểm điện, bật thốt lên:
- Cờ này, ta chơi với ngươi!
Trần Trầm nghe đến đây biểu lộ bình tĩnh bắt đầu lập thệ, như thế nào ngoan độc làm sao tới, nói cái gì nếu có làm trái lời thề, thân tử hồn tiêu, không được siêu sinh.
Lê Tương nghe đến đây tự nhiên cũng phải lập thệ theo.
Trần Trầm để nàng đạp đất lời thề rất đơn giản, nếu có trái lời thề, đời này tu vi đình trệ, vĩnh viễn không vượt qua được Sở Vân.
Sau khi lập xong lời thề, Lê Tương còn chưa bắt đầu chơi “Cờ”, sắc mặt đã trở nên tái nhợt, giống như chịu cực độ đả kích mà. Loại cảm giác này, nàng đời này đều không thể nghiệm qua mấy lần.
- Chúng ta ván cờ này sẽ đơn giản một chút, phó thác cho trời, bớt nói ta bắt nạt ngươi.
Trần Trầm lấy ra một bộ “Cờ”, hoàn toàn xáo trộn đặt ở trên bàn, tất cả những “Cờ” này đều mặt sau hướng lên trên, dùng tài liệu có thể ngăn cản thần thức chế thành, căn bản tra không nhìn thấy cái gì bên dưới.
- Như vậy đi, ngươi và ta tùy ý chọn một quân cờ, ai cờ lớn thì coi như người đó thắng.
Nhìn một bàn “Cờ”, Trần Trầm mỉm cười nói.
Trên thực tế, loại này đánh cờ phương thức đã không thể gọi đánh cờ, mà là chân chính đánh bạc, không kém bao nhiêu phàm nhân ném xúc xắc áp lớn áp nhỏ. Một loại “Cờ”, nếu toàn bằng kỹ thuật chiến thắng, đó mới gọi cờ, mà toàn bộ dựa vào vận khí, đó chính là đánh bạc. Phía trước chính là “Tiến lên”, “Đấu Tông chủ”, hoặc nhiều hoặc ít còn có một chút thành phần cờ, nhưng hôm nay cũng là hoàn toàn mất hết.
Nhưng Trần Trầm cũng không có cách, hắn vì chiến thắng, nhất định phải không từ thủ đoạn.
Đến mức Lê Tương cũng không phát giác mờ ám trong đó, đừng nói nàng căn bản không hiểu phàm nhân có loại xúc xắc này, coi như là hiểu, ai sẽ lấy đồ chơi người thường chơi đùa liên hệ tới cờ có thể khiến người ta giác ngộ Thiên Đạo?
Lê Tương thấy vậy trên trán thấm ra mồ hôi, không chút suy nghĩ lại làm cho “Cờ” trên bàn rối loạn một lần, sau đó mới cẩn thận từng li từng tí từ đó rút ra một quân, giờ khắc này, trong lòng của nàng vô cùng khẩn trương.
Vạn nhất thua, thì phải nghe mệnh lệnh của Trần Trầm! Trời mới biết sau đó người này có mệnh lệnh gì?
Trần Trầm thấy nàng quất một quân, ở trong lòng âm thầm hỏi thăm hệ thống.
- Hệ thống, phương viên 0.5 mét có bài lớn hơn bài của nàng hay không.
- Có, bên tay trái kí chủ hai mươi cm, tay phải trước mười lăm cm...
Hệ thống lập tức đưa ra bốn đáp án, Trần Trầm tùy ý chọn lựa một quân.
Không đợi Lê Tương xem trước, hắn trực tiếp lật bài lên, là một quân bốn.
Nhìn thấy quân bốn này, mặt Trần Trầm lộ ra khổ sở nói:
- Xem ra hôm nay ông trời không đứng ở bên ta.
Lê Tương thấy vậy cũng thở dài nhẹ nhõm, căng thẳng trên mặt lấy tốc độ mắt trần có thể thấy giảm đi.
Một quân bốn mà thôi, chỉ cần nàng không rút đến hai và ba, vậy nàng có thể thắng, nhưng dù sao can hệ trọng đại, nàng không thể rộng rãi trực tiếp lật ra như Trần Trầm kia.
Dừng lại chốc lát, nàng cẩn thận từng li từng tí lật nhìn một góc bài.
Vừa nhìn, toàn bộ thân thể của nàng như bị sét đánh, trực tiếp run run một thoáng, nhìn Trần Trầm không nín được, khóe miệng trực tiếp vểnh lên, nhưng mà rất nhanh đã bị biến hóa của hắn làm cười khổ.
- Thắng ta, cũng không cần kích động như thế chứ.
Lê Tương nghe vậy chậm chậm ngẩng đầu lên, sắc mặt trắng như tuyết, ánh mắt vô cùng mờ mịt.
Trần Trầm ngồi đối diện nàng thậm chí có thể ngầm trộm nghe đến tiếng tim đập của nàng.
- Ta... Ta ta là ba.
Sau một hồi lâu, Lê Tương mới vô cùng gian nan phun ra một câu như vậy. Trần Trầm nghe đến đây thần sắc biến đổi, thần niệm hơi động, bài trong tay Lê Tương trực tiếp lật ra, rõ ràng là một quân ba.
Đối với cái này, hắn không lộ ra vẻ mừng như điên, chỉ là thản nhiên nói:
- Không ngờ như vậy ta đều có thể thắng, trước khi Tông chủ xuất quan, ngươi đều phải nghe ta, thế nào, ngươi bây giờ cảm giác thế nào?
- Rất khó chịu... Trong lòng trống rỗng, giống như mất đi linh hồn.
- Khó chịu là được rồi, không phá thì không xây được, loại cảm giác này của ngươi giờ đây chính là cảm giác hai ngày trước đám sư muội kia của ngươi thua đi tất cả Linh Thạch cực phẩm.
Trần Trầm cao hứng nói, còn thiếu trực tiếp chúc mừng.
Lê Tương thì là lộ ra một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn, nói khẽ:
- Trần Trầm, ngươi muốn ta làm gì?
Trần Trầm nghe vậy trên mặt hiện lên một tia khó xử ý, giống như đang thay Lê Tương suy nghĩ.
- A, ta khẳng định không thể làm cho ngươi tiếp nhận tổn thất quá lớn, cũng không thể để ngươi đi mạo hiểm, càng không thể cho ngươi đi hại người khác.
Sắc mặt Lê Tương dần dần trở nên dễ nhìn một chút, giờ đây xem ra, Trần Trầm này làm người còn tính là không tệ.
- Nếu không như vậy, ngươi gọi ta một tiếng phụ thân đi.
Trần Trầm vừa dứt lời, Lê Tương chỉ cảm thấy một cỗ tức giận xông thẳng sau đầu, thiếu chút nữa tại chỗ tức ngất đi.
Đang lúc nàng theo bản năng muốn ra tay, Trần Trầm cười như không cười lung lay cái kia bốn, nói:
- Nói thật, ngươi gọi ta một tiếng phụ thân, ta căn bản sẽ không đạt được chỗ tốt gì, nhưng cái này lại là cực độ đả kích đối với ngươi. Tất nhiên, ngươi không nguyện ý cũng không sao, cứ xem như hôm nay chuyện gì cũng chưa từng xảy ra, ta cũng sẽ không tính toán vơi ngươi, còn về lời thề, ngươi có thể toàn bộ xem như nói đùa.
Dứt lời, trong mắt Trần Trầm lóe lên một tia vẻ khinh miệt, một bộ ta vì muốn tốt cho ngươi, tại ngươi chưa lĩnh tình.
Sắc mặt Lê Tương tái nhợt đáng sợ.
Trần Trầm không muốn nàng lấy Linh Thạch ra, lấy pháp bảo ra, chỉ là để nàng ở đây, bốn bề vắng lặng gọi một tiếng phụ thân. Đây đối với Trần Trầm xác thực không tính thực chất chỗ tốt, xem ra hình như là thật vì tốt cho nàng. Hơn nữa, phát thệ nơi nào có tùy tiện làm trái, nếu làm trái, coi như sẽ không ứng nghiệm, ngày sau khi đột phá đại cảnh giới, trong đầu cũng sẽ không ngừng hồi tưởng lại chuyện này, cuối cùng trở thành khúc mắc.
Vừa nghĩ vậy, nàng cắn răng, mơ hồ không rõ nói:
- Phụ thân...
Trần Trầm cố nín cười ý, nghiêm trang nói:
- Ngươi nói cái gì? Ta không nghe rõ.
- Phụ thân!
Lê Tương hô xong cả người đều hư thoát, giống như đã trải qua một trận đại chiến, cả người kém chút xụi lơ trên mặt đất.
Nàng từ nhỏ được sư phụ thu dưỡng, chưa từng thấy cha mẹ ruột, đời này còn là lần đầu tiên xưng hô đối với người khác hô lên như thế!
- Ngoan!
Trần Trầm vừa ý gật đầu.
Thấy Lê Tương cả người đều có một ít hoảng hốt, hắn lại bổ sung:
- Loại cảm giác bị thất bại này, có thể khiến người ta phá rồi lại lập, nhưng mà giờ đây hỏa hầu còn kém chút. Không bằng như vậy đi, sau này mỗi ngày giữa trưa, ngươi đến đưa cơm cho ta, thuận tiện gọi ta một tiếng phụ thân, cái này không quá phận?
Lê Tương nghe đến đây trực tiếp cảm giác trời đất sụp đổ, mắt tối sầm lại, kém chút hôn mê bất tỉnh....
Chờ đến giữa trưa ngày thứ hai.
Lê Tương mặt mũi tràn đầy tái nhợt đi vào phòng của Trần Trầm, cẩn thận từng li từng tí lấy ra đồ ăn đặt trên bàn trước mặt Trần Trầm.
Một đêm hôm qua tuyệt đối là một đêm dài nhất đời này của nàng, cũng là một đêm thống khổ nhất.
Nhưng nàng biết, loại cảm giác này chỉ có thể ngộ mà không thể cầu, có lẽ thật có thể làm cho nàng đột phá, nhưng mà chính như Trần Trầm kia nói, còn kém một cơ hội.
- Khụ khụ!
Trần Trầm nhẹ ho hai tiếng.
Lê Tương nghe đến đây cực kỳ xấu hổ gọi:
- Phụ thân.
- Ngoan, đi thôi.
Trần Trầm khoát tay áo, Lê Tương lập tức cũng như chạy trốn rời khỏi phòng.
Chờ Lê Tương vừa đi, phía sau Trần Trầm trong bình phong đột nhiên đi ra một nữ tu, trong mắt tràn đầy khó có thể tin. Thần tình kia, giống như nhìn thấy thế giới hủy diệt.
Trần Trầm thì là chậm rãi gắp đồ ăn, nếm thử một miếng, rồi mới lạnh nhạt nói:
- Thế nào? Lý sư muội, biết Lê Tương vì một tia cơ hội đột phá trả giá đại giới cỡ nào sao? Nàng chính là đáp ứng ta trong vòng mười năm đều nghe mệnh lệnh của ta, nếu ngươi không nguyện ý, vậy thì thôi đi, ta không cưỡng cầu.
Nữ tu kia nghe vậy, ánh mắt dần dần trở nên kiên định, trầm giọng nói:
- Bảy năm thì bảy năm! Ta nguyện ý!
Bạn cần đăng nhập để bình luận