Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 201: Ngươi không đi, ta không yên tâm (1)

Chương 201: Ngươi không đi, ta không yên tâm (1)Chương 201: Ngươi không đi, ta không yên tâm (1)
         Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Dịch: Libra
--------------------
Trần Trầm trịnh trọng đáp:
- Không sánh được sư huynh lo lắng hết lòng dạy cho chúng ta!
Hai người quay sang ngó nhau, đều thấy mắt đối phương ngấn lệ.
- Chọn ngày không bằng đúng ngày, chúng ta xuất phát ngay hôm nay đi!
Nhị sư tỷ ở một bên không kìm được kích động, ước gì bay ngay đến động phủ kia, nhìn xem những đan phương thượng cổ.
Sư huynh sư tỷ khác cũng có ý này, dù sao cả nhóm đều nhiệt liệt yêu thích Luyện Đan.
Cảm giác đó giống như khi Trần Trầm biết một chỗ thật xa có trai ngọc tinh ăn rất ngon, lòng háo hức không chịu được.
Điểm khác biệt duy nhất là trai ngọc tinh quá xa, trong khoảng thời gian Trần Trầm không cách nào đến đó.
Nhưng Đại Tấn quốc nằm trong lãnh thổ nhân tộc, đối với tám người thành thật thì nó còn trong tầm với.
Trần Trầm nghe vậy lộ vẻ khó xử.
Đùa, giờ mà đám người thành thật này đi thì đào đâu ra động phủ thượng cổ cho bọn họ?
- Mấy vị sư huynh sư tỷ, ta vừa tới Ngọc Đỉnh Đan Tông chưa được vài ngày, nếu đi bây giờ khó tránh khỏi sư phụ cảm thấy ta bất mãn với Ngọc Đỉnh Đan Tông. Chờ qua một thời gian ngắn đi, đợi một lúc nữa ta nhất định tự mình mang mấy vị sư huynh sư tỷ qua đó!
Nghe Trần Trầm nói, tám người thành thật hơi sửng sốt, sau đó lộ vẻ xấu hổ.
Đúng là bọn họ hơi bốc đồng, tiểu sư đệ mới tới Ngọc Đỉnh Đan Tông có vài ngày, chưa cảm nhận được sự cường đại của Ngọc Đỉnh Đan Tông mà họ đã bắt tiểu sư đệ về quê, thật là không có tình người gì cả.
Đại sư huynh Dư Hỏa lắc đầu, sau đó vẻ mặt nghiêm nghị nhìn về hướng bảy người thành thật khác:
- Tiểu sư đệ, ngươi nói đúng, hơn nữa với trình độ hiện tại của chúng ta dù có đi động phủ thượng cổ kia cũng không xem hiểu chữ cổ, chỉ có thể nhìn mới mẻ.
Bảy người thành thật nghe vậy đều dằn xuống nỗi lòng kích động.
. . .
Thời gian như nước chảy, trong nháy mắt đã trôi qua nửa tháng.
Trần Trầm vẫn đang nằm sấp trên bàn múa bút thành văn.
Tục ngữ nói rất hay, mọi việc khó khăn từ bước đầu tiên.
Sau khi hắn tính ra công thức Trúc Cơ Đan thì với đan dược khác cũng quen tay hay việc.
Nửa tháng qua, mỗi ngày Trần Trầm rút ra một nửa thời gian để suy luận, đã suy luận ra công thức của năm đan phương.
Tuy năm đan phương này không phải cấp cao gì, nhưng chúng phức tạp hơn Trúc Cơ Đan rất nhiều, toàn là mấy loại đan dược mà Đại Tấn thiếu thốn nhất.
Trong lệnh bài truyền tấn phát ra câu hỏi của Tiêu Vô Ưu:
- Trần Trầm, đã bố trí động phủ thượng cổ cho ngươi rồi, cũng dựng vách đá rồi, rốt cuộc ngươi muốn làm cái gì?
Trần Trầm cố ý bí hiểm nói:
- Sư phụ, về sau người sẽ biết, ta làm vậy vì tốt cho hai nước.
- Đi ra ngoài đường, bớt hố người ta, nếu không thì vi sư lo lắng ngươi không vượt qua được đại kiếp nạn Nguyên Thần.
- Sư phụ yên tâm, ta biết chừng mực, ta cũng vì tốt cho người khác.
Trả lời xong câu này Trần Trầm cất lệnh bài truyền tấn, hơi lắc đầu.
Hắn làm như vậy có chỗ nào hố người chứ?
Hắn dẫn tám vị sư huynh sư tỷ đi Đại Tấn học tập đan phương thượng cổ, bọn họ khó tránh khỏi hăng hái luyện tập, khi đó hắn còn phải ra tài liệu cho bọn họ Luyện Đan.
Dưới loại tình huống này, thu lại một ít đan dược không tính là quá đáng đúng không?
Trần Trầm dám đánh cuộc, nếu hắn nói thẳng với mấy vị sư huynh sư tỷ ‘các người Luyện Đan thay ta, ta dạy công thức thượng cổ lại cho’ thì chắc chắn bọn họ cũng sẽ đồng ý.
Nhưng làm như vậy quá thực dụng, có vẻ không tình người.
Làm theo cách hiện giờ, chẳng những cho tám vị sư huynh sư tỷ học được bản lĩnh Luyện Đan, còn có thể cho họ cảm nhận tình cảm ấm áp của con người trên đời này.
Cớ sao mà không làm?
Nghĩ đến đây, Trần Trầm không kìm được tự cảm động, hắn vất vả lo nghĩ thật nhiều cho tám người thành thật.
Trần Trầm không tự cảm động quá lâu, bên tai nghe giọng của Ngọc Quỳnh vang lên:
- Qua chỗ của ta một chuyến.
. . .
Một lát sau.
Trần Trầm và mấy sư huynh sư tỷ đến viện lạc của Ngọc Quỳnh.
Ngọc Quỳnh vẫn giữ dáng vẻ thế ngoại cao nhân, không thay đổi chút nào.
Nhưng khi trông thấy chín đệ tử thì Ngọc Quỳnh bản năng chau mày, bởi vì nàng cảm giác tám đệ tử cũ khi nhìn mình thì trong mắt bớt một phần sùng bái. Khi họ nhìn tiểu đệ tử của mình thì trong ánh mắt tăng thêm bảy, tám phần yêu thương và trân trọng.
- Tiểu tử này muốn cắt rau hẹ mà ta trồng sao?
Khi ý nghĩ này sinh ra, Ngọc Quỳnh giật nảy mình.
Nàng cảm thấy rất có thể mình đã dẫn sói vào nhà.
Tiểu tử này đúng là đồ khốn mà, nếu không phải vì lúc trước chiến sự hai tộc kịch liệt, nàng muốn đuổi tiểu tử này đi cho rồi.
- Chắc các ngươi cũng biết tình huống của nhân tộc hiện giờ, nhiều Luyện Đan Sư cấp cao trong môn đều đi chi viện ba đại tông môn khác. Ngoài ra, Ngọc Đỉnh Đan Tông ta mỗi ngày phải luyện chế nhiều đan dược cung cấp Ngọc Đỉnh Thành vận chuyển, cho nên các ngươi không thể nhàn rỗi. Hiện tại có một tông môn phụ thuộc cầu viện Ngọc Đỉnh Đan Tông ta, trưởng lão ngoại sự kêu ta phái ba Luyện Đan Sư đi tông môn đó Luyện Đan một tháng, trong các ngươi có ai muốn đi không?
Tám người thành thật nghe vậy quay sang ngó nhau.
Làm đệ tử của Thánh Nữ, bọn họ có địa vị không thấp trong tông môn, thuộc nhóm người thiên phú Luyện Đan tốt nhất, bình thường họ tuyệt đối sẽ không bị phái ra ngoài, không ngờ lúc này ngay cả họ cũng phải đi bôn ba, đủ thấy chiến sự căng thẳng cỡ nào.
Đối mặt chuyện đại nghĩa như vậy, bọn họ đương nhiên không thể nào từ chối.
Trừ Trần Trầm ra, tám người đồng thanh kêu lên:
- Sư phụ, ta nguyện ý đi!
Ngọc Quỳnh nhìn đám đệ tử, vừa ý gật đầu, sau đó nói:
- Dư Hỏa, Tô Liên, hai ngươi mang theo Trần Trầm đi đi.
Nghe gọi tên của mình, tim Trần Trầm đập nhanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận