Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 412: Nhận Nhau

Chương 412: Nhận NhauChương 412: Nhận Nhau
         Khụ khụ.
Thanh Mộc ho nhẹ một tiếng, tránh đi ánh mắt hừng hực của nữ tu ngây thơ trước mặt không xa kia, sau đó lấy ra một phần danh sách, đưa đến trước mặt Sở Vân.
- Hai vị đạo hữu, đây là danh sách và giá cả của những đan dược mà Ngọc Đỉnh tông chúng ta đang có, còn mời xem qua.
Sở Vân tiếp nhận danh sách, bắt đầu cẩn thận xem xét, Trần Trầm thì nhìn Thanh Mộc kích động thẳng xoa tay.
Thanh Mộc thấy vậy nhịp tim mơ hồ đập nhanh một chút, hắn không ngờ mình niên kỷ đã lớn như vậy, lại còn có mị lực như thế.
Nữ tu kia cũng thật sự là, có cần khoa trương như vậy sao?
Làm ra bộ dáng không kịp chờ đợi như vậy.
Nữ tu ở Thượng giới, thật sự là quá không lịch sự!
Sở Vân sau khi xem xong, cười nói:
- Số lượng đan dược Lê Tiên tông ta muốn mua không ít, trên giá tiền này chiết khấu bảy mươi phần trăm thế nào?
- Không thể!
Thanh Mộc trực tiếp tỏ thái độ, tiếp đó mới chậm rãi nói:
- Đạo hữu, ngươi có thể không biết, đan dược Ngọc Đỉnh tông chúng ta thực ra cũng không nhất định để bán, giá cả trên này nếu là giảm giá 90% sẽ có không ít tông môn tới tranh đoạt, đạo hữu lại muốn chiết khấu bảy mươi phần trăm, thật sự là quá mức không hợp thói thường. Giá cả này, Ngọc Đỉnh tông chúng ta sẽ lỗ vốn.
Sở Vân nghe vậy liếc mắt.
Lỗ vốn?
Người này vẫn đúng là nói được, Lê Tiên tông các nàng cũng không phải không có Luyện Đan Sư, chỉ là số lượng thưa thớt, không cách nào sản xuất đan dược hàng loạt mà thôi. Nhưng luyện chế một viên đan dược chi phí các nàng vẫn là biết, đơn thuần chi phí tài liệu, bao gồm không bình thường hao tổn tại bên trong cũng chỉ nhưng mà mới ba thành giá cả viết trong danh sách này mà thôi.
Coi như là tăng thêm tiền công của Luyện Đan Sư, Ngọc Đỉnh tông chiếc khấu 60% cũng có thể kiếm lời không ít Linh Thạch.
Vừa nghĩ vậy, nàng khẽ cười nói:
- Đạo hữu nói đùa, giá cả chiết khấu bảy mươi phần trăm ta cảm thấy rất thích hợp, dù sao Lê Tiên tông chúng ta cũng là khách hàng cũ.
- Nhiều nhất giảm giá 90%! Đây là xem ở phân thượng các ngươi là mối khách cũ.
...
Cứ như vậy, hai bên ngươi tới ta đi, không ai nhường ai, tranh giành một khắc đồng hồ, cuối cùng thành giao với giá ưu đãi 80%.
Lúc này, trên trán Thanh Mộc đã thấm ra mồ hôi, không thể không thừa nhận, nữ tu ở Thượng giới này cũng rất khó đối phó, chỉ sợ chỉ có đồ đệ kia của hắn sau khi phi thăng mới có thể chiến một trận với nữ nhân này.
Nhưng mà làm cho hắn kinh dị là nữ tu kia bên cạnh kia đến giờ phút vẫn còn nhìn mình, thật là mê muội mà.
Làm cho hắn cực kỳ khó chịu, chẳng lẽ nữ tu này ưa thích loại này già những vẫn cường mãnh như mình, thành thục đến sắp mục nát?
...
Thực ra Trần Trầm đang cực kỳ phiền não, hắn đang tự hỏi làm như thế nào thoát khỏi nữ nhân Sở Vân này?
Thật vất vả tìm tới tổ chức, chỉ cần nhận nhau với sư tổ, mình sẽ không cần ăn nhờ ở đậu, thậm chí còn có thể cùng nhận những đồ đệ và mấy tiểu đệ của mình đến đây.
Ấn ký trên tay kia cũng không phải là vấn đề, lấy thực lực của Ngọc Đỉnh tông, bảo trụ mình không khó lắm.
Nếu không tắm rửa cùng với Sở Vân, hắn khẳng định sẽ trực tiếp lấy ra thân phận, nhưng hôm nay...
Nghĩ tới đây, Trần Trầm đầu óc có chút đau, hắn thật không nên tắm rửa với Sở Vân, thuận tiện còn nhìn hết thân thể người ta.
- Sư muội, sao ngươi? Có phải thân thể không thoải mái hay không?
Bên cạnh truyền đến âm thanh lo lắng của Sở Vân, Trần Trầm nhanh trí hơi động nói:
- Sư tỷ, thực ra ta vẫn luôn cực kỳ hướng về đan đạo, muốn giao lưu một phen với đạo hữu này một phen, ngươi xem...
Sở Vân nghe đến đây trong mắt lóe lên vẻ cổ quái, nàng vừa mới cảm thấy cảm xúc của người sư muội này không đúng, không ngờ dĩ nhiên là chứa ý định này.
Chỉ là, người sư muội này thật sự là đối đan đạo cảm thấy hứng thú sao?
- Khụ khụ, nếu đạo hữu này muốn thỉnh giáo ta vấn đề có liên quan đến đan đạo, vậy ta đương nhiên sẽ không keo kiệt chút học thức này của mình, Sở đạo hữu, ta cho người khác dẫn ngươi đi xem xét ở đan dược khố phòng, thế nào?
Thanh Mộc cười nói, trong ánh mắt tràn đầy hài lòng.
Không ngờ, lão nam nhân này cũng có người thưởng thức.
Một mình giao lưu, hắc hắc hắc, xem ra là số đào hoa đi!
- Tốt.
Sở Vân suy nghĩ một chút gật đầu đáp ứng, chuyện của sư muội nàng không muốn quản nhiều, nhưng mà tại trước khi đi cũng nhìn Trần Trầm một chút, trong mắt ẩn chứa lo lắng.
Đợi sau khi nàng đi, Trần Trầm thở dài nhẹ nhõm.
Lúc này, Thanh Mộc đã ngồi xuống, trên mặt tràn đầy phong khinh vân đạm, thậm chí còn bày tư thế, rất có vận vị lão phu trò chuyện phát thiếu niên cuồng.
- Vị đạo hữu này, tới bây giờ lão phu đã nghiên cứu đan đạo hơn ngàn năm, lý giải đối với đan đạo ở Ngọc Đỉnh tông đều xem như thành một phái riêng, ngươi có vấn đề gì cứ hỏi, ta biết gì nói nấy.
Trần Trầm nhìn sư tổ cợt nhả này một chút, trong ánh mắt hiện lên vẻ khinh bỉ, trêu đùa:
- Đạo hữu, ta ngoại trừ cảm thấy hứng thú đối với đan đạo, càng cảm thấy hứng thú đối với ngươi hơn!
Nghe nói như thế, mặt mo Thanh Mộc nháy mắt đỏ rực, hô hấp đều trở nên dồn dập lên.
Chẳng lẽ...
Chẳng lẽ!
Trần Trầm thấy vậy nhìn không được, trực tiếp gỡ mặt nạ xuống, hưng phấn nói:
- Tiền bối, ngươi nhìn ta là ai!
Trong đầu Thanh Mộc đang suy nghĩ một chút đồ vật loạn thất bát tao, bỗng nhiên nhìn thấy Trần Trầm dọa đến lảo đảo thụt lùi, đặt mông ngồi trên mặt đất.
- Ngươi... Ngươi! Đây là Huyễn Thuật gì!
Trần Trầm nhìn thấy một màn này chỉ cảm thấy buồn cười, lạnh nhạt nói:
- Sư tổ, ta là Trần Trầm, ở Hạ giới phi thăng lên đến, dáng dấp nữ nhân ngươi vừa thấy mới là Huyễn Thuật. Ngươi ở Hạ giới truyền vị trí Tông chủ Ngọc Đỉnh đan tông cho ta, ngươi quên sao?
Thanh Mộc nghe nói như thế trong đầu nháy mắt biến thành một đoàn bột nhão, chỉ cảm thấy cả người đều bồng bềnh thấm thoát, có chút đứng không vững....
Nửa khắc đồng hồ sau.
Cuối cùng Thanh Mộc tiếp nhận hiện thực, đồng thời biết Hạ giới xảy ra chuyện gì.
Biết được đồ tôn này của hắn sau khi hắn phi thăng không đến một ngày thời gian đã phi thăng theo, khiến hắn thổn thức không thôi.
Nhân sinh duyên ngộ, quả nhiên là kỳ diệu.
Ai có thể ngờ, tu vi của đồ tôn hắn đều bắt kịp hắn.
- Trần Trầm, sao ngươi lại theo đệ tử Lê Tiên tông, còn giả nữ nhân?
Thanh Mộc lại hỏi.
Trần Trầm nghe đến đây lộ ra cười khổ, kể rõ chuyện Lê Tiên bắt hắn về cho sư tổ.
Trong mắt Thanh Mộc lóe lên một tia hâm mộ, vốn cho là mình khó được một lần đào hoa.
Không ngờ chân chính đào hoa là tiểu tử này.
Cái thế giới xem mặt này, đối với loại người như hắn thật quá không công bằng?
- Trần Trầm, nếu ngươi đã đi tới Ngọc Đỉnh tông chúng ta, vậy thì lưu lại đi, Tiên Lê tông cũng sẽ không dám nói thêm cái gì, ngươi vốn chính là đệ tử Ngọc Đỉnh tông chúng ta.
Thanh Mộc không muốn tiếp tục chuyện nghe liên quan tới đào hoa, ngay sau đó khoát tay áo trực tiếp quyết định nói.
Trần Trầm cũng nở nụ cười khổ, nói ra chuyện mình tắm rửa cùng Sở Vân, thậm chí chuyện ngủ cùng giường chung gối cũng nói.
Thanh Mộc nghe được run rẩy, cả người đều cảm giác không tốt, qua thật lâu, hắn mới gầm thét một câu:
- Buồn cười! Tại sao ngươi có thể như vậy?
Trần Trầm nghe vậy trên mặt vẻ khổ sở càng rõ ràng.
Thanh Mộc xoay người qua, yên lặng nghĩ biện pháp, nhưng mà, hắn mới vừa xoay người, một gương mặt mo cũng bởi vì ước ao ghen tị mà hơi vặn vẹo.
Cái thế giới vạn ác này!
Nếu như không biết rõ nhân sinh của người khác thì cũng thôi đi, vừa biết quả thực có thể làm người ta tức chết!
Người so với người, tức chết người, chính là đạo lý như thế.
- Sư tổ, ngươi sao vậy?
Trần Trầm thấy thân thể Thanh Mộc khẽ run, kinh ngạc hỏi.
Thanh Mộc xoay người, sắc mặt đã khôi phục như thường, nhưng mà chỗ sâu trong ánh mắt hắn vẫn cất giấu một tia u oán.
- Việc này có chút khó khăn...
Trần Trầm cười nói:
- Thực ra ta đã nghĩ ra biện pháp.
- Biện pháp gì?
Trần Trầm theo bản năng muốn nói miệng, nhưng mà suy nghĩ một chút vẫn dùng thần thức truyền âm, cũng không lâu lắm, Thanh Mộc lộ ra thần sắc cổ quái.
Không thể không nói, đồ tôn này của hắn không chỉ thiên tư trác tuyệt, mà cả chủ ý ngu ngốc cũng rất nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận