Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 182: Yêu Đình Sứ Giả

Chương 182: Yêu Đình Sứ GiảChương 182: Yêu Đình Sứ Giả
         - Sư huynh, sao ngươi còn chưa chết? Ách… Không đúng, ngươi làm thế nào mà sống sót được?
Trên đường quay về tổng bộ Ma Môn, Viên Kình Thiên sáp lại bên cạnh Trần Trầm, ân cần hỏi han, trên mặt tràn đầy tươi cười.
- Môn chủ sợ ta bị kẻ địch ở Đại Hạ hãm hại, cho nên bảo ta trước né tránh một khoảng thời gian, ta đã nhân cơ hội này tu luyện một chút.
Trần Trầm qua loa nói.
Lúc này, trong mắt đám người Ma Môn tràn đầy kính sợ.
Vừa nãy thiếu môn chủ đại nhân lấy sức một người chém giết mấy tên Nguyên Anh, dọa cho đám Yêu tộc bỏ chạy tứ tán.
Mà đây chỉ mới là thành quả hơi chút tu luyện thôi hả? Nếu như nghiêm túc tu luyện thì còn đến mức nào nữa?
Đương nhiên không ai trong bọn họ hoài nghi lời của thiếu môn chủ nhà mình, dù sao hắn cũng đã biến mất mấy tháng, khoảng thời gian ngắn ngủi đó cũng chỉ đủ tu luyện “một chút” thời gian mà thôi.
Nghe nói như thế, Viên Kình Thiên bừng tỉnh đại ngộ, dùng sức vỗ vỗ đầu mình. Hóa ra là vậy, vậy mà hắn lại không nghĩ ra.
- Thì ra là thế! Sư huynh, thế nhưng ngươi không biết, trong khoảng thời gian ngươi mất tích, tên Thiên Vân Tông Trần Trầm kia nhảy nhót rất vui vẻ nha, không chỉ lấy hết danh tiếng trên chiến trường hai tộc, còn được tiến vào Hạo Nhiên Kiếm Tông tu luyện, mọi người đều nói hắn là thiên kiêu đệ nhất hai nước!
- Sư huynh, không phải ta muốn gây sự, mà là trong lòng ta… Thiên kiêu hai nước không là ngươi thì là ai!
Nghe thấy Viên Kình Thiên vụng về châm lửa, Trần Trầm mỉm cười, một lúc lâu sau hắn mới trầm mặt, lạnh lùng nói:
- Vậy ta thay ngươi giết tên Trần Trầm kia, thấy sao?
Nghe vậy, Viên Kình Thiên thoáng đờ ra, trong đầu không nhịn được nhớ đến chuyện Trần Trầm trợ giúp Ma Môn ở Thành thứ 12.
Tuy hắn không thấy nhìn thấy được, nhưng thấy mọi người đều tỏ ra bội phục đối với tên họ Trần kia, lại còn tiếc hận vì sao hắn không sinh ra ở Ma Môn…
Thậm chí có vài tên còn không biết xấu hổ tuyên bố nếu ngày nào đó bắt được tên Trần Trầm kia… Có thể tha hắn một lần.
Trầm mặc hồi lâu, cuối cùng, Viên Kình Thiên cúi đầu xuống, nói khẽ:
- Nói thật… Trần Trầm kia cũng là thiên kiêu đương thời, nhân phẩm cũng không bết bát như trong tưởng tượng, không cần phải giết…
Nghe nói thế, Trần Trầm thầm cảm thấy vui mừng, rốt cuộc cũng không uổng công hắn cứu tên tiểu tử này không biết bao nhiêu cái mạng.
- Chỉ cần đánh cho hắn một trận tơi bời, tiếp đó treo ngược lên, để hắn ở trước mặt mọi người hô to “Ta là kẻ đần! Ta có lỗi với Viên Kình Thiên!” là được…
- Gọi xấp xỉ một nghìn lần… Là đủ rồi, hắc hắc, sư huynh, ngươi nói ta cơ trí không?
Bốp!
- A, sư huynh, ngươi đánh ta làm gì?
. . .
Trần Trầm trở lại tổng bộ Ma Môn, tìm hiểu một phen thế cục hiện tại ở Đại Chu.
Trong lãnh thổ Đại Chu hiện tại ngoại trừ đám người của Lão Hắc còn có hai tên Yêu Hoàng, theo tứ tự là Xích Hổ Yêu Hoàng đến từ Bắc Cương và Độc Giao Yêu Hoàng đến từ Nam Cương.
Hai đại Yêu Hoàng này đều là tán yêu có tiếng tăm lừng lẫy, không có liên quan đến quân đội chính quy của Yêu tộc.
Đại Chu cùng Đại Tấn đều là nước chư hầu nhỏ, rất rõ rang là Yêu tộc khinh thường phái Yêu quân chính quy tới.
Sự thật cũng chứng mình bọn họ khinh thường là có đạo lý, một chút Yêu tộc lợi hại di dẫn đã đủ để xưng vương xưng bá trong cảnh nội hai nước, đánh đến mức Ma Môn không ngóc đầu lên nổi.
- Sư huynh, vốn dĩ mục tiêu của Độc Giao Yêu Hoàng là Đại Tấn, nhưng Môn chủ lỡ tay làm thịt nhi tử của người ta, cho nên hắn mói chạy đến Đại Chu.
- Đại Chu chúng ta thiếu nhân tình Đại Tấn, làm vậy cũng không có gì là đáng trách, nhưng hiện tại Đại Tấn xuất hiện một cao thủ, một kiếm liền có thể chém chết Nguyên Thần cảnh Yêu Hoàng của Yêu tộc, theo lý mà nói, bọn hắn cũng nên chia sẻ một chút áp lực với chúng ta… Ngươi nói có đúng không?
Viên Kình Thiên ở bên cạnh nhỏ giọng thì thầm.
Nghe đến đây, con ngươi Trần Trầm lập tức co rụt lại.
- Một kiếm chém giết Nguyên Thần cảnh Yêu Hoàng? Là ai? Tên gì?
- Hình như kêu là Hạ Tích Sương thì phải, lần trước đi tiền tuyến, nàng còn vì Trần Trầm ra tay với ta, giờ lại chạy đến xuất lực vì Thiên Vân Tông, ta nghiêm trọng hoài nghi nàng cùng Trần Trầm có gian tình… - Viên Kình Thiên vui buồn lẫn lộn nói.
Cả người Trần Trầm khẽ run lên, rơi vào trầm mặc.
Một lúc lâu sau, hắn lấy ra một khối thông tin lệnh bài từ trong nhẫn trữ vật, nhìn một hồi rồi lại thả trở về.
Hắn đương nhiên biết chuyện có liên quan đến Phá Hiểu, nếu Hạ Tích Sương thật sự cường ngạnh vận dụng Phá Hiểu, vậy hiện tại…
Trần Trầm vô thức siết chặt tay, trong lòng bùi ngùi không thôi, có áy náy, cũng có cảm động, hơn hết thảy là thương tiếc thật sâu.
Lúc này đây, nói cảm tạ gì gì đó cũng quá mức hời hợt rồi!
Quay đầu nhìn về hướng Thiên Vân Tông, Trần Trầm lẳng lặng đứng yên.
Mà hắn vừa đứng liền đứng nửa canh giờ.
Bất chợt, một cái thông tin lệnh bài trên người truyền đến tin tức của Lão Hắc.
- Trần Trầm, Đại Chu phái Yêu Đình sứ giả gì đó đến, nói chỉ cần ta có thể kiến công lập nghiệp trong cảnh nội Đại Chu, bọn họ liền trao tặng cho ta thân phận Yêu Đình chính thức!
- Yêu Đình?
Nghe được cái tên này, Trần Trầm nhíu mày, lúc trước có nghe đồn đại Yêu Tộc sắp liên hợp, lập nên Yêu Đình thống nhất các tộc, không ngờ nhanh như vậy đã xây xong.
Đây cũng không phải là một tin tức tốt.
- Đại biểu Yêu Đình kia hiện đang ở đâu? – Trần Trầm lại hỏi.
- Trong một ngọn núi nhỏ ở phía Tây Đại Chu, Yêu hắn phái tới chỉ gặp riêng mình ra, không gặp những Yêu khác, lại dặn dò ta tuyệt đối đừng truyền ra ngoài vị trí ngọn núi kia, ta đoán hắn cũng không phải cao thủ gì. – Lão Hắc đáp.
Nghe đến đây, Trần Trầm có hơi kinh ngạc, không ngờ đầu heo nhà mình lại thông mình như vậy.
- Ta đã biết, ngày mai ta theo ngươi đi gặp đại biểu Yêu Đình kia, nhìn xem lai lịch như thế nào.
- Tốt nhất kiếm được cái thân phận chính thức, còn như hắn không cho, vậy liền giết đi, tránh để hắn tập hợp tất cả Yêu Tộc tại cảnh nội Đại Chu.
- Được!
. . .
Ngày hôm sau, Trần Trầm tùy tiện kiếm cớ chống đối Yêu tộc rời khỏi tổng bộ Ma Môn.
Không bao lâu sau hắn đã trở lại chỗ của Lão Hắc.
Rời đi chỉ có một ngày, vậy mà bộ hạ của Lão Hắc lại tăng lên không ít, trong đó còn có hai tên cao thủ, nghe nói lúc trước là bộ hạ của Hồ Liên Yêu Hoàng, vừa gặp chúng yêu liền nói thiên kiêu Nhân tộc kia lợi hại bực nào…
Cuối cùng bị Lão Hắc lấy lý do nhiễu loạn quân tâm đánh cho mấy chục gậy lớn.
Sau khi thu xếp xong đám thủ hạ, Lão Hắc lập tức mang theo Trần Trầm bay về phía Tây Đại Chu.
Phi hành độ khoảng mấy nghìn dặm, rốt cuộc đi đến một tòa thâm sơn tĩnh mịch ẩn sâu trong rừng rậm.
Không đợi Lão Hắc rơi xuống đất, một tên Nguyên Anh Yêu Vương đã chủ động hiện thân nghênh đón.
- Các hạ là Hắc Trư Hoàng đại nhân? Không ngờ ngươi lại đích thân đến!
Lão Hắc khẽ vuốt cằm nói:
- Yêu Đình chính là nơi vạn yêu hướng về, bổn hoàng tôn trọng xuất phát từ nội tâm, cũng mong được Yêu Đình tán thành, chỉ là không biết, Yêu Đình sứ giả là thiên kiêu tộc nào?
Nguyên Anh Yêu Vương kia nghe đến đây liền lộ ra vui mừng, nói với Lão Hắc:
- Tiểu thư nhà ta đến từ Cửu Vĩ Thiên Hồ nhất tộc, là người nhạy bén, ngươi gặp nàng liền hiểu, hắc hắc!
Cười thô tục một trận, kế đó Nguyên Anh Yêu Vương mang theo Lão Hắc đi sâu vào rừng, một lát sau, đám người tiến vào một sơn động được trang trí xa hoa.
Trong sơn động đèn đuốc sáng trưng, thủ vệ cũng tương đối sâm nghiêm, có khoảng bốn tên Nguyên Anh Yêu Vương, ngoài ra còn có trên trăm tên Kim Đan Yêu tu.
Nhìn thấy một màn này, Lão Hắc không khỏi sinh lòng cảnh giác.
Tiến vào sơn động độ khoảng trăm mét, một nữ yêu Hồ tộc nằm nghiêng người trên bảo toạn bằng đá xuất hiện trong tầm mắt Lão Hắc.
- Hắc Trư Hoàng?
Thấy đầu heo tinh vừa đến toàn thân long lánh kim quang, ánh mắt nữ yêu Hồ tộc thoáng cái sáng lên.
- Gặp qua Yêu Đình sứ giả, mục đích bổn hoàng tới nơi này hẳn là sứ giả đã biết. - Lão Hắc qua loa chắp tay, một bộ đại lão.
Thấy vậy, nữ yêu Hồ tộc lập tức ngồi ngay ngắn lại, thản nhiên nói:
- Hắc Trư Hoàng, ngươi mới vừa gia nhập cảnh nội Đại Chu, một tấc quân công còn chưa lập lại muốn thân phận Yêu Đình chính thức của ta, cái này cũng không khỏi quá ngây thơ đi!
- Nếu ta thật sự theo ngươi, chẳng phải khiến Độc Giao Hoàng cùng Xích Hổ Hoàng thương tâm hay sao?
Nói xong lời này, nữ yêu Hồ tộc, bước đến bên cạnh Lão Hắc, nhẹ nhàng gõ một cái lên Thất Khiếu Linh Lung Giáp trên người Lão Hắc, chuyển đề tài nói:
- Bất quá Hắc Trư Hoàng ngươi đã đích thân đến đây, đương nhiên ra phải nể mặt ngươi, chỉ cần cống hiến đầy đủ cho Yêu Đình ta, Yêu Đình tất không keo kiệt ban cho ngươi một cái thân phận.
- Tỉ như tài nguyên gì gì đó, chỉ cần hiến cho Yêu Đình… Đều tính là cống hiến. Có vậy, bọn hắn cũng không còn gì để nói.
- Người ra giá đi! – Lão Hắc đi theo Trần Trầm đã lâu, coi như mưa dầm thấm đất, cũng là một cái “heo tinh”, liếc mắt liền thấy được tâm tư của Hồ Ly tinh này.
Điều nó cảm thấy kỳ quái duy nhất chính là không biết vì sao Trần Trầm trong Tiểu Vô Ưu Tiên Cung lại đột nhiên không có động tĩnh gì.
- Một vạn thượng phẩm linh thạch liền có thể trở thành thống lĩnh Yêu Đình!
- Hai vạn thượng phẩm linh thạch có thể được phong làm Yêu tướng chính thức của Yêu Đình!
- Nếu có thể ra đến năm vạn thượng phẩm linh thạch…
Nữ Hồ yêu vừa nói vừa chà tay, một bộ ham của.
Nghe vậy, Lão Hắc trầm mặc, theo như Trần Trầm trù liệu, vấn đề có thể dùng linh thạch giải quyết đương nhiên không phải vấn đề, nhưng cái giá này cũng không khỏi quá cao đi.
Lúc này Trần Trầm lại không nói lời nào, nó không thể làm gì khác hơn là mua trước cái thân phận thống lĩnh.
Nếu không, làm hao tốn linh thạch của Trần Trầm, hắn không lột da nó mới lạ.
Nghĩ đến đây, nó vô thức mò linh thạch trong Tiểu Vô Ưu Tiên Cung, ngờ đâu lại mò ra được Tiểu Hoàng.
Tiểu Hoàng nằm trên móng heo của Lão Hắc, trên người vẫn còn dính đất, rõ ràng là vừa bị đào trong đất ra.
Nhìn hoàn cảnh xung quanh, Tiểu Hoàng có chút mờ mịt.
Giống với nó, Lão Hắc cũng đờ ra.
Mò linh thạch sao lại mò ra tiểu gia hỏa này?
Đang lúc nó định mò tiếp, bên tai chợt vang lên âm thanh:
- Đưa Tiểu Hoàng cho nàng!
Nghe đến đây, Lão Hắc thầm mắng Trần Trầm là thứ không có lương tâm.
Tiểu Hoàng tuy không biết nói chuyện, nhưng tốt xấu cũng đã theo mọi người lăn lộn được một khoảng thời gian, thời khắc mấu chốt nó còn cứu mạng tiểu tử Trần Trầm kia.
Sao có thể tùy tiện tặng người!?
Rõ là không thể thế được!
Không được, cái này không thể nghe theo Trần Trầm!
Đang lúc nó định đưa Tiểu Hoàng vào Tiểu Vô Ưu Tiên Cung, đột nhiên, nữ Hồ yêu kia biến sắc, thanh âm thoáng cái trở nên cực kỳ lãnh khốc:
- Chờ đã! Đưa vật trên tay ngươi cho ta xem một chút!
Bạn cần đăng nhập để bình luận