Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 229: Lòng người đều làm bằng thịt

Chương 229: Lòng người đều làm bằng thịtChương 229: Lòng người đều làm bằng thịt
         Trần Trầm hiện tại có chút luống cuống, Bạch Hùng Hoàng đuổi theo hắn đã tích lũy kinh nghiệm, mười Yêu Vương một tổ, chia ba tổ vây cản chặn đường hắn.
Trừ tổ cua Bạch Hùng Hoàng ra, hai tổ khác đều có một cường giả Nguyên Thần cảnh dẫn đội.
Nói thật, với thực lực hiện giờ của Trần Trầm đã có thể tranh phong cùng cường giả Nguyên Thần cảnh hơi yếu, cộng thêm ám vệ thực lực cường đại, hắn muốn đánh gục hai tổ khác không quá khó khăn.
Đáng tiếc trải qua mấy lần chiến đấu, thành viên hai tổ khác đã học khôn, chỉ kiềm chế Trần Trầm chứ không va chạm ngay mặt.
Viên Kình Thiên tựa hồ ý thức được cái gì, thái độ cực kỳ kiên quyết nói:
- Sư huynh, lần này đừng kêu ta đi, có đánh chết ta cũng không đi!
Trần Trầm liếc Viên Kình Thiên một cái, không ngờ tiểu tử này trở nên thông minh hơn rồi.
Hiện tại dù Viên Kình Thiên muốn đi cũng chưa chắc có thể trốn thoát, thuật Thần Ẩn của cảnh giới Kết Đan không thể thoát khỏi thần thức của cường giả Nguyên Thần cảnh quét hình, Viên Kình Thiên mà rời xa Trần Trầm, đụng phải một đội ngũ nào đều chỉ có nước về chầu trời.
Phiêu lưu quá lớn, đi theo mình thì tốt hơn.
Đang lúc Trần Trầm suy nghĩ nên làm sao chạy trốn thì phương xa lại xuất hiện một đội yêu tộc bay về phía hắn.
Cảm thụ dao động cường đại kia, Trần Trầm thay đổi sắc mặt, bởi vì bầy yêu tộc này không phải thuộc hạ của Bạch Hùng Hoàng.
- Không lẽ Thiên Lang Yêu Hoàng cũng tới?
Trong phạm vi Đại Tấn có ba thế lực yêu tộc, Trần Trầm tự nhiên nghĩ đến Thiên Lang Yêu Hoàng.
Nhưng giờ phút này lo chạy trốn trước đã.
Đoàn người trốn ra trăm dặm thì Trần Trầm thu được truyền tấn của Lão Hắc:
- Trần Trầm, ngươi hãy trốn đi phương bắc, không chừng có thể gặp được ta, ta cũng đến truy sát ngươi.
Trần Trầm đen mặt, Lão Hắc cũng tới thì chắc chắn Thiên Lang Yêu Hoàng không vắng mặt.
Hắn biết trốn đi đâu bây giờ?
Yêu tộc mũi thính như chó, luôn có thể tìm ra chút dấu vết từ trong không khí, sau đó vây cản chặn đường.
Ứng phó truy sát của Bạch Hùng Hoàng đã làm Trần Trầm kiệt sức, nếu cộng thêm Thiên Lang Yêu Hoàng thì sợ rằng hắn chắp cánh cũng khó thoát.
Còn về Lão Hắc thì tgự động bị Trần Trầm bỏ qua.
Lão Hắc dù sao không phải Yêu Hoàng thật sự, dù có đụng trạn phản chiến cũng khó tạo thành sát thương với dưới trướng của Bạch Hùng Hoàng và Thiên Lang Yêu Hoàng.
Đằng trước chợt vang tiếng quát chói tai:
- Trần Trầm, ta chờ ngươi ở đây lâu rồi!
Một con gấu đen to lớn đột nhiên xuất hiện, đôi bàn tay to cách vài dặm vỗ xuống hướng Trần Trầm.
Trần Trầm chỉ nghe âm thanh liền biết là đệ đệ của Bạch Hùng Hoàng, Đại Lực Hùng Hoàng. Hắn không kịp nghĩ nhiều, lao thẳng xuống dưới, né thoát chưởng kia trong đường tơ kẽ tóc.
Cùng lúc đó, đệ đệ khác của Bạch Hùng Hoàng, nhị Lực Hùng Hoàng xuất hiện ở một bên khác, hai bên thành thế gọng kiềm chặn lại tuyến đường hướng bắc của Trần Trầm.
Đại Lực Hùng Hoàng nhe răng cười dữ tợn:
- Ngươi chạy tiếp đi!
Trần Trầm đành dừng lại mắng:
- Hai tên ngốc, dốc sức làm việc cho Bạch Hùng Hoàng làm gì? Dù giết ta thì được thăng cấp huyết mạch là Bạch Hùng Hoàng chứ không phải các ngươi!
Nhị Lực Hùng Hoàng gầm lên:
- Đừng hòng chia rẽ tình cảm giữa huynh đệ chúng ta!
Trần Trầm lùi lại trăm thước, vẻ mặt càng khinh thường nói:
- Huynh đệ chó má gì, hai ngươi là hắc hùng yêu, hắn là bạch hùng yêu, thế này mà cũng tính là huynh đệ?
- Đại ca của ta là huyết mạch biến dị, nhân tộc nhà ngươi thì biết gì!
Trần Trầm đã học sinh vật học nên hùng hồn tranh biện:
- Phụ mẫu của các ngươi cũng là gấu đen đúng không? Hai hắc hùng yêu sinh ra bạch hùng yêu, các ngươi không cảm thấy kỳ lạ sao? Ta hỏi các ngươi, có trưởng bối nào quan hệ rất tốt với các ngươi, có lông màu trắng không?
Nghe Trần Trầm hỏi câu này, hai Yêu Hoàng tiềm thức nhớ lại, ngẫm nghĩ thì đúng là có một vị tiền bối của tộc Cửu Vĩ Thiên Hồ khá thân với tộc bọn họ.
Hơn nữa tiền bối kia đối xử khá tốt với đại ca, thường mang theo ít quà đến, bọn họ đi theo sau cũng được chia cho.
Nhưng chuyện này thì liên quan gì đến huyết mạch biến dị của đại ca?
Không . . . không lẽ nào . . . ôi chao!
Hai Yêu Hoàng hút ngụm khí lạnh, liếc nhau, đều thấy khiếp sợ tràn ngập trong mắt đối phương, dường như phát hiện bí mật động trời gì.
Chờ hai con gấu yêu tỉnh táo lại thì Trần Trầm đã bay ra mấy chục dặm.
- Loài người gian xảo, làm loạn tâm thần của ta!
- Đáng giận!
Ngoài miệng Yêu Hoàng nói vậy nhưng trong lòng đã sinh ra chút nghi ngờ với đại ca kia.
- Đệ đệ, lúc đại ca biến thành chân thân hình như cái đuôi không giống với chúng ta, ngươi có nhớ không?
- Nhớ, đuôi ngắn của đại ca là hình hoa nở, hình như có mấy cánh.
- Mợ nó, không nghĩ nhiều nữa, lo đuổi theo nhân tộc kia đã!
. . .
Một canh giờ sau.
Trần Trầm bị vây khốn trong một ngọn núi.
Năm vị Yêu Hoàng Nguyên Thần cảnh chặn năm phương hướng ngọn núi này.
Bạch Hùng Yêu Hoàng và Thiên Lang Yêu Hoàng cũng có mặt.
Giọng nói ồm ồm của Bạch Hùng Yêu Hoàng vang vọng khắp ngọn núi lớn:
- Trần Trầm, nếu ngươi còn không ra thì ta sẽ san bằng ngọn núi này, ngươi có tin không?!
Thiên Lang Yêu Hoàng cười nói:
- Bạch Hùng huynh, cần gì nói nhiều với hắn, chúng ta nếu còn không ra tay thì Hắc Trư Yêu Hoàng cũng sắp đến nơi, đến lúc đó công lao sẽ bớt mộtp hần.
Thiên Lang Yêu Hoàng nói xong vung tay lên, chúng yêu dưới tay đã bắt đầu phá núi.
Trần Trầm kia cực kỳ gian xảo, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì chắc hắn tốn trong lòng núi, tránh cho bị thần thức quét hình, nhưng mùi lan tỏa trong núi đã bán đứng hắn.
Chỉ cần phá huy ngọn núi thì mặc kệ hắn núp cỡ nào cũng phải lộ mặt ra.
Bạch Hùng Hoàng thấy vậy cũng phất tay, đám yêu tay sai bắt đầu tấn công núi lớn.
Trong phút chốc núi sụp đất nứt, đá núi bị nhanh chóng gọt phẳng.
Mới gọt được một nửa thì phương xa bỗng vọng đến tiếng mắng;
- Đám ngốc kia, các ngươi đang tìm ai đấy?
Chúng yêu theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy Trần Trầm đang nháy mắt bĩu môi cách bọn họ mấy dặm.
- Ôi mợ, không thể nào!
Đám yêu tộc quay sang ngó nhau, trong lòng khiếp sợ vô cùng. Mắt thấy Trần Trầm chạy trốn, không kịp nghĩ nhiều, tất cả đều vội vàng đuổi theo.
. . .
Không qua bao lâu.
Trần Trầm chui ra từ lòng núi, mắt lộ tia ngạc nhiên.
Rốt cuộc là ai giả mạo hắn dụ đám yêu tộc rời đi?
Suy đi nghĩ lại, đời này chỉ có một người giả mạo hắn là giống nhất, đó là Trương Kỵ.
Không lẽ Trương Kỵ trở lại?
Cũng đúng, thế gian này trừ Trương Kỵ ngốc ra có mấy người nguyện ý thay hắn đi chết?
Trần Trầm không kìm được cười khổ, tâm tình siêu khó chịu.
Hắn nợ huynh đệ này rất nhiều.
Viên Kình Thiên kéo Trần Trầm lên, chuẩn bị chạy:
- Sư huynh, đừng nghĩ nhiều quá, chúng ta đi mau lên!
Viên Kình Thiên cho rằng có thể tránh thoát một kiếp đã là gặp vận may lớn, không rảnh chú ý là ai cứu bọn họ.
Nhưng mặc cho Viên Kình Thiên kéo cỡ nào thì Trần Trầm không nhúc nhích một li.
Làn gió nhẹ thổi qua, giọng của Trần Trầm khàn khàn:
- Kình Thiên, ngươi đi trước đi.
Viên Kình Thiên khó hiểu hỏi:
- Sao vậy sư huynh?
- Không có gì, ta sống đến chán rồi, muốn chết một lần, trần gian này không còn gì lưu luyến.
Trần Trầm bỏ lại một câu, trong đầu sử dụng một cơ hội trăm dặm truy tung.
- Hệ thống, trong trăm dặm ở đâu có yêu tộc Nguyên Anh?
[Hướng tây nam . . .]
Hệ thống còn chưa nói xong Trần Trầm đã thả ra hai Diệt Thế Thần Lôi về phía đó, hắn đang định bay theo phương hướng kia thì một uy áp bàng bạc bỗng ập đến, đóng đinh hắn tại chỗ.
Ngay sau đó có tiếng quát khẽ tuyền vào trong tai của hắn:
- Trần Trầm! Ngươi để Luyện Đan Sư ta đây từ xa xôi chạy tới cứu ngươi, còn có thể mặt dày hơn nữa không?
Trần Trầm chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì một bóng dáng quen thuộc đột nhiên xuất hiện ở trước mặt hắn.
Nhìn Ngọc Quỳnh mặt mày tràn đầy nén giận ở trước mắt, Trần Trầm trong một chốc trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Lòng người đều làm bằng thịt, khi hắn gặp nguy nan thì những người quan tâm hắn đều chạy về cứu.
Nếu không phải Ngọc Quỳnh là nữ thì Trần Trầm rất muốn lao lên ôm nàng, khóc lớn một trận để biểu đạt cảm động.
- Đừng giở trò đó với ta, nói cho ngươi biết, từ lúc ta bước lên đường tu đạo đến nay chưa từng đánh với ai, ngươi biết lần này ta đi ra là mạo hiểm bị mất hình tượng không?
Ngọc Quỳnh chưa nói hết câu thì một hộp ngọc đưa đến trước mặt nàng, mở ra xem, đáy mắt nàng lóe tia vui vẻ, lửa giận giây lát biến mất.
Ngọc Quỳnh khẽ thở dài, cất hộp ngọc vào, vẻ mặt trở về lạnh nhạt:
- Thôi, ai kêu ngươi là đồ đệ của ta, con người ta dế mềm lòng.
Trần Trầm nở nụ cười nịnh nọt:
- Sư phụ, làm phiền người cứu huynh đệ của ta giùm.
Ngọc Quỳnh nghe vậy bản năng bí hiểm nhìn hắn, nàng chưa kịp suy nghĩ nên xảo diệu cò kè mặc cả như thế nào thì Trần Trầm trực tiếp nhét một trữ vật giới vào tay nàng.
- Sư phụ, kính nhờ . . .
Ngọc Quỳnh cẩn thận cảm ứng đồ vật trong trữ vật giới, thay đổi sắc mặt, sau đó bay về phía tây nam.
Bạn cần đăng nhập để bình luận