Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 55: Tút Tút Tút Ục Ục!

Chương 55: Tút Tút Tút Ục Ục!Chương 55: Tút Tút Tút Ục Ục!
         - Lựa chọn sáng suốt! - Trần Trầm tán thưởng một câu, mở Khốn Yêu lung ra, lúc này mới đứng dậy.
- Ngươi… Ngươi không sợ ta chạy sao? - Hồ Tiên Nhi chậm chạp chui ra khỏi lồng, sau đó nhìn Trần Trầm.
Nghe vậy, Trần Trầm lạnh nhạt nói:
- Ta cũng đâu cấm ngươi chạy, muốn chạy thì chạy đi, bất quá ra khỏi biệt viện của ta, bị người ta hàn yêu trừ ma thì chớ có trách ta không nhắc nhở.
- Vậy ngươi không sợ ta đối với ngươi… - Hồ Tiên Nhi còn định nói thêm gì đó, thì thấy trong tay Trần Trầm đột nhiên hiện ra một đạo thiểm điện, cùng lúc đó, khí tức trên người hắn lập tức phóng thích toàn bộ.
- Luyện khí tầng 7! - Hồ Tiên Nhi kinh hô, chỉ trong vòng ba ngày, tiểu tử này lại có thể đột phát từ Luyện khí tầng 3 lên Luyện khí tầng 7, lại còn là Lôi pháp chuyên khắc yêu tà.
Cái này khiến nàng lập tức nuốt mấy lời vừa định nói vào bụng, chia tay ba ngày, liền phải lau mắt mà nhìn. Hiện tại nàng đã không phải là đối thủ của tiểu tử này.
Hơn nữa, tu vi tên oắt này tiến cảnh nhanh như vậy, hơn nữa còn có rất nhiều thiên tài địa bảo, đi theo hắn nói không chừng thật sự sẽ có tiền đồ xán lạn.
Nghĩ đến đây, nàng hoàn toàn vứt bỏ hết mấy thứ tâm tư tư loạn thất bát tao trong đầu, ngoan ngoãn nói:
- Chủ nhân thiên phú kinh người, chỉ hi vọng ngày sau tu vi có thành, chớ quên Tiên Nhi.
- Ha ha, vậy phải xem biểu hiện của ngươi! - Nghe một tiếng chủ nhân này, Trần Trầm cực kỳ vui thích.
Kiếp trước hắn cũng nuôi không ít sủng vật, nhưng ngoại trừ sủng vật trong trò chơi thì làm gì có con nào biết nói chuyện?
...
Thu phục được Hồ Tiên Nhi, Trần Trầm nhàn nhã rời khỏi tiểu viện, đi tìm Tiêu Vô Ưu.
- Sư phụ, chỗ ngài có thư tịch về dược lý không?
Nghe hắn hỏi, Tiêu Vô Ưu có hơi kinh ngạc, không ngờ đồ đệ này của mình cũng rất hiếu học.
Cười một tiếng, hắn tiện tay hất lên, một bản thư tịch dày đến một xích lập tức xuất hiện trong tay hắn.
- Thứ này là Dược Điển, là thư tịch tùy thân của ta trong suốt những năm lịch lãm, bên trong có ghi lại tất cả dược thảo cùng độc thảo trên thế gian cùng với công dụng của chúng, ngươi cầm đi đi.
- Nếu cảm thấy không đủ, có thể dùng lệnh bài của ngươi đến Tàng Thư Các nội ngoại môn, tùy ý lựa chọn thư tịch.
- Bất quá, ngươi phải nhớ kỹ, dược lý, luyện đan cùng tu luyện không thể song song tu tập được, chính yêu vẫn là tu luyện, chỉ cần tu vi ngươi cường đại, tự nhiên sẽ có Luyện Đan sư nguyện vì ngươi cống hiến.
- Đệ tử hiểu rõ! - Nghe Tiêu Vô Ưu dạy bảo, Trần Trầm trịnh trọng gật đầu.
Nhìn Trần Trầm phía dưới, Tiêu Vô Ưu nhịn không được nhớ đến lời của thủ tịch trưởng lão ngày đó.
Trần Trầm sinh ra ở nông thôn, kiến thức hạn, đây đúng là cái sở đoản, hai tháng sau trên Kim Loan điện chỉ sợ thật sự không thích ứng được.
Đến lúc đó bị người giễu cợt, chỉ sợ lưu lại tâm lý oán hận cho tiểu tử này.
Nghĩ đến đây, hắn khẽ thở dài, nói với Trần Trầm:
- Đồ đệ, một tháng sau ngươi theo ta ra ngoài một chuyến.
- Hả? Đi đâu? - Trần Trầm có hơi kinh ngạc, không phải nói tư chất hắn trác tuyệt, đi ra ngoài sẽ bị người phát hiện à? Sao giờ lại rủ hắn đi ra ngoài?
- Giao giới U Châu cùng Ký Châu xuất hiện một đầu Yêu Long Kim Đan kỳ đỉnh phong. Ta, môn chủ U Thủy môn cùng với một số cường giả Kim Đan khác hẹn nhau một tháng sau sẽ tiến đến đó, chém giết Yêu Long.
- Sư phụ, tu vi của ta có theo cũng không giúp được đi, không đi chẳng phải tốt hơn sao? - Trần Trầm lộ vẻ ngượng ngùng, coi như hắn có chắp cánh, một tháng sau cũng không đến được Kim Đan đỉnh phong…
Nghe vậy, Tiêu Vô Ưu bật cười:
- Chớ có suy nghĩ nhiều, ta không cần ngươi hỗ trợ, ngươi chỉ cần đứng đằng xa quan chiến là được rồi, mang ngươi đi chủ yếu là để ngươi gia tăng kiến thức.
Nghe hắn nói, Trần Trầm cảm động không thôi. Vị sư phụ này không những chú trọng đề thăng tu vi của hắn, còn còn quan tâm đến kiến thức, quả thực là muốn hắn phát triển toàn diện mà.
Vừa nghĩ đến đây, Trần Trầm trịnh trọng nói:
- Sư phụ yên tâm, ta sẽ không làm vướng chân ngươi!
...
Rời khỏi chỗ Tiêu Vô Ưu, Trần Trầm lại đi đến Tàng Thư Các ngoại môn, lấy không ít thư tịch, lúc này mới quay về tiểu viện của mình.
- Này, Hồ Tiên Nhi, về sau ngoại trừ tu luyện, ngươi học thêm cái này.
Trần Trầm thấy Hồ Tiên Nhi đã hóa hình người ngồi cạnh dược điền, lập tức ném cho nàng hai quyển thư tịch.
Nhận sách, Hồ Tiên Nhi xem qua một lượt, mặt thoáng cái liền sụ xuống.
- Bách khoa toàn thư thực đơn trù phòng.
- Tâm đắc gieo trồng thảo dược.
Cái này khác nào ngoài trông nhà còn phải là nữ đầu bếp, rồi còn đi làm vườn…
Đây chính là áp bức bóc lột tiểu hồ ly nha nha nha…!!!
- Hồ Tiên Nhi, ngươi biết ưu điểm của mình là gì không? Ta nghĩ là ngươi biết, ưu điểm của ngươi là thông mình, không phải tu luyện. Nếu ta muốn tìm người trông nhà, không bằng tìm cẩu tinh, còn muốn tìm tay say, vậy cứ bắt thần thú là được, sao lại phải dùng đến hồ ly tinh nhà ngươi, ngươi nói đạo lý này có đúng không?
Trần Trầm lộ vẻ thâm trầm, khiến Hồ Tiên Nhi á khẩu, không cách nào phản bác được.
Đương nhiên, mấu chốt chính là một mình hắn học thì hiệu suất quá kém, phải lôi Hồ Tiên Nhi cùng học mới cảm thấy thoải mái được.
Vì vậy đêm hôm đó, một người một hồ đau khổ đọc sách trong thư phòng, cảnh tượng này khiến Trần Trầm nhịn không được nhớ về kiếp trước, chính là đoạn thời gian tự học buổi tối.
Tút tút tút ục ục!
Nửa đêm, trong sân đột nhiên vang lên một hồi âm thanh kỳ quái, đánh thức Trần Trầm đang ngủ gật.
- Chuyện gì xảy ra?
Trần Trầm nghi hoặc nhìn sang Hồ Tiên Nhi đang ngủ bên cạnh.
Nói thật, loại chuyện đọc sách này rất kỳ quái, luôn có tác dụng thôi miên bất kể là tu chân giả hay yêu quái.
Tút tút tút ~ tút tút tút!
Âm thanh quái lạ kia lại lần nữa vang lên, Trần Trầm xác định mình không nằm mơ, hắn liền đứng dậy, đi về phía phát ra âm thanh, không bao lâu sau, hắn đã đứng ở rìa dược điền.
Tút tút tút… Ục!
Trần Trầm yên lặng nhìn tiểu bìm biếc trước mặt, tiểu bìm biếc này mới ngốc trong dược điền vài ngày vậy mà giờ lại phát ra âm thanh.
- Tiểu bìm biếc, ngươi muốn nghịch thiên à?!
Trần Trầm vừa dứt lời, cành tiểu bìm biếc đột nhiên dài ra, nhẹ nhàng quấn trên cổ tay hắn, có cảm giác như đang làm nũng.
Trần Trầm sực tỉnh, hắn chưa từng nghĩ có một ngày sẽ thấy được hoa bìm biếc làm nũng.
Nhẹ nhàng vuốt ve nụ hoa, Trần Trầm lấy ra linh tuyền từ trong nhẫn trữ vật, tưới lên rễ cây.
Tiểu hài nhi làm nũng, liền cho cái kẹo là được. Tiểu bìm biếc làm nũng, hắn cũng chỉ có thể tưới chút nước.
Tút tút tút! Tút tút tút ~
Nụ hoa bìm biếc lại lần nữa phát ra âm thanh kỳ dị.
Song, lần này âm thanh có hơi khác với trước đó, bên trong dường như ẩn chứa một cỗ ma lực quái lạ, khiến cho cảm giác mệt mỏi bởi vì đọc sách của Trần Trầm biến mất vô tung.
Tút tút tút tít ~ tút tút tút!
Thanh âm tiểu bìm biếc dần trở nên du dương, cành lá cũng bắt đầu nhảy múa, cảnh tưởng này hiện ra dưới ánh trăng trông cực kỳ thú vị.
Ngay sau đó, một màn kỳ dị xảy ra, thời khắc này, tốc độ sinh trưởng của mấy thứ thiên tài địa bảo bên trong dược điền dùng mắt thường có thể thấy được… Nở hoa, nở hoa, kết quả, kết quả, cứ như đồng loạt sinh ra linh trí.
Càng kinh người hơn chính là ở một phiến đất trong trong dược điền, linh thổ cuồn cuộn, ngay sau đó, một khúc cây được băng bó trồi lên.
Đó rõ ràng là Vạn niên Giả Hoàng Tinh mà Trần Trầm vừa vùi vào hôm qua.
Bạn cần đăng nhập để bình luận