Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 238: Giản dị không màu mè mà khô khan

Chương 238: Giản dị không màu mè mà khô khanChương 238: Giản dị không màu mè mà khô khan
         Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Dịch: Libra
---------------------
Báu vật như vậy rất đáng sợ!
Trần Trầm hoài nghi nếu đưa thứ này cho Chu Nhân Long chủ tu lực lượng khí huyết thì gã lập tức đến Nguyên Thần đỉnh ngay.
Trần Trầm không kìm được lắc đầu:
- Quá khủng bố, rất phô trương . . . phải tìm thứ gì bao lại mới được.
Bên kia, Lục Đậu biểu hiện mãnh liệt muốn đi ra ngoài.
Trần Trầm chộp lấy mai rùa của nó kéo ra ngoài Tiểu Vô Ưu Tiên Cung.
Lục Đậu vừa rơi xuống biển liền vui vẻ vẫy vùng, nhưng chưa bơi được bao lâu thì cá nhỏ xung quanh tản ra, Trần Trầm bất đắc dĩ đưa nó vào lại.
Lục Đậu trở vào trong Tiểu Vô Ưu Tiên Cung vẫn đang huơ tay chân, nhìn nước biển xung quanh biến mất, nó thất vọng bò đến bên cạnh Xích Huyết San Hô, một đôi mắt nhỏ tội nghiệp nhìn về hướng Trần Trầm.
- Chờ chút nữa không có người sẽ mang ngươi ra ngoài! Hiện tại không được!
Trần Trầm vừa nói vừa dẫn ít nước biển vào Tiểu Vô Ưu Tiên Cung, xem như một loại an ủi.
Sau đó hắn cất Tiểu Vô Ưu Tiên Cung, tiếp tục bắt đầu tìm bảo bối.
Lại là nhặt đồ không ngừng nghỉ, nét mặt Trần Trầm dần chết lặng, dường như biến thành máy móc chỉ biết lấy thiên tài địa bảo, xuyên qua từng khu vực hệ thống chỉ định.
Không thấy vui đến quên lối về, chỉ có tê dại.
Cùng lúc đó, trong lòng Trần Trầm nâng cao tiêu chuẩn bình xét báu vật.
Chờ đi theo thuyền lớn tiến lên vạn dặm, Tiểu Vô Ưu Tiên Cung đã hoàn toàn thay đổi.
Núi giả biến thành san hô sáng lấp lánh, trong phòng treo đầy linh châu đủ màu sắc, các loại linh tham biển sâu đủ loại năm tuổi xếp trên kệ giữ đồ, trật tự đâu ra đấy.
Tiểu Hoa bận tới bận lui, không ngừng chỉnh lý, bận rộn vô cùng.
Tiểu Hoàng thì lăn lộn trong cát biển tràn ngập linh khí, cũng rất vui sướng.
Cảnh tượng lòe loẹt, rất là phô trương.
Nhưng đây mới chỉ là một phần nhỏ, nhiều thứ hơn đều bị Trần Trầm nhét vào trong trữ vật giới.
Mắt thấy thuyền lớn rốt cuộc dừng lại, Trần Trầm chui ra mặt nước, thở phào một hơi, mắt lóe tia sáng giải thoát.
Trải qua vùng biển vạn dặm, cướp đoạt báu vật chẳng làm hắn vui nổi.
Nhìn tu sĩ khác vui sướng suýt khóc vì thuyền lớn dừng lại, rốt cuộc nghiêm túc sưu tầm.
Trần Trầm nở nụ cười phát ra từ tận đáy lòng.
Thú vui của người có bàn tay vàng thì đơn giản không màu mè mà khô khan vậy đấy.
Thuyền lớn đậu lại chỗ này nửa ngày, phạm vi tìm bảo bối của các tu sĩ cũng mở rộng đến năm trăm dặm.
Nhưng sự thật là ít có tu sĩ thật sự chạy ra vài trăm dặm, có thể cẩn thận sưu tầm trong phạm vi mấy dặm đã giỏi lắm rồi.
Đương nhiên, không phải mỗi người đều như vậy, có vài tu sĩ ôm ý tưởng phát hiện trọng bảo bơi ra ngoài mấy chục dặm.
Thấy mọi người đều có mục tiêu của mình, Trần Trầm hít sâu một hơi, trong đầu tự tưởng tượng bộ dạng nghèo khổ của tu sĩ hai nước và người quen, thế này mới kích thích một chút dục vọng tìm bảo bối.
- Hệ thống, dùng một lần cơ hội truy tung trăm dặm, tìm trọng bảo trong phạm vi truy tung trăm dặm.
Lần này Trần Trầm cố ý nói hai từ trọng bảo, dù vậy vẫn soát ra năm, sáu chục đáp án.
. . .
[Hải yêu Luyện Hư sau khi nhắm mắt lìa đời để lại yêu đan +1]
[Thâm Hải Linh Tham tám mươi vạn năm tuổi +1]
[Thâm Hải Linh Dịch +1 ao]
[Vỏ của hải yêu bị lôi kiếp đánh chết để lại +1]
. . .
Một canh giờ sau, Trần Trầm đến gần một chiếc thuyền chìm đáy biển.
Không biết thuyền này chìm ở đáy biển đã bao lâu, không ngờ có một hải yêu Nguyên Anh cảnh giới ngụ ở bên trong. Trần Trầm nhanh gọn một bàn tay đập chết nó, tiếp theo tìm kiếm trong chiếc thuyền.
Bên trong còn sót lại một vài xác chết, Trần Trầm lặng lẽ tháo xuống trữ vật giới từ người xác chết.
Hết cách, dọc đường đi, hắn tùy thân mang theo mấy chục chiếc trữ vật giới không đủ dùng.
Phải biết rằng, trước khi hắn đến, có một nửa trữ vật giới đã bị chứa đầy.
- Đời người khó khăn.
Trần Trầm thở dài thườn thượt, phá hủy thuyền chìm, lục tìm khắp nơi lấy mấy chục món báu vật rồi mới bơi về phía thuyền lớn.
Nhưng còn chưa trông thấy thuyền lớn thì từ phương hướng thuyền ập đến sóng triều linh lực cực kỳ mãnh liệt.
- Đây là dư ba chiến đấu?
Trần Trầm thay đổi sắc mặt, nháy mắt tăng thêm tốc độ.
Đợi thuyền lớn tiến vào phạm vi thần thức cảm ứng thì Trần Trầm rốt cuộc cảm ứng được ở đó phát sinh cái gì.
Một con hải yêu loài tôm khủng bố hình thể to gần gấp đôi thuyền lớn đang điên cuồng tàn phá, xung quanh nó là hàng trăm tu sĩ đang liều mạng vây công, các loại thủ đoạn công kích đánh vào người hải yêu dấy lên từng đợt gió bão linh lực.
Tình hình chiến đấu cực kỳ kịch liệt.
Nhưng tất cả đều còn trong phạm vi có thể khống chế, thể hình của hải yêu dù lớn nhưng tu vi chỉ cỡ Nguyên Thần trung kỳ, tương đương với chủ thuyền lớn.
Tuy ở trong biển, sức chiến đấu của hải yêu được thêm vào, nhưng chủ thuyền trừ có hơn mười hộ vệ Nguyên Anh ra còn có nhiều tu sĩ cưỡi thuyền hỗ trợ.
Những tu sĩ này ít có ai tu vi dưới Nguyên Anh.
Cho nên cuối cùng vẫn là bên tu sĩ loài người vững vàng trấn áp con hải yêu kia.
Chờ Trần Trầm đến gần thuyền lớn thì hải yêu khổng lồ đã tan tác, cuối cùng bị chủ thuyền Nguyên Thần cảnh một đao chém đứt một cái kiềm to, nó hốt hoảng lặn xuống nước trốn mất tăm.
Nâng kiềm to lên thuyền, khuôn mặt thô kệch của chủ thuyền lộ nét cực kỳ hân hoan, cao giọng nói:
- Bởi vì gặp hải yêu, thuyền mình sẽ đậu lại chỗ này một canh giờ! Mấy vị vừa rồi ra tay nếu lần sau lại đi thuyền mình thì chỉ cần trả một nửa linh thạch! Ngoài ra, thừa dịp một canh giờ này ta mời mọi người cùng ăn thịt hải yêu Nguyên Thần, ha ha ha ha ha ha!
Chủ thuyền nói ra câu này, đám tu sĩ trên thuyền lớn đều hô to tiền bối trượng nghĩa.
Đi vạn dặm, tìm kiếm nửa ngày, lúc này cũng nên nghỉ ngơi trên thuyền, bổ sung một chút linh lực.
Đương nhiên, cái gọi là nghỉ ngơi không phải ngồi chơi.
Một đám tu sĩ ở trên thuyền lớn tự phát tổ chức một hội giao dịch loại nhỏ, lấy ra báu vật mình không cần trao đổi thứ mình cần với tu sĩ khác.
Chủ thuyền cũng tổ chức một hội đấu giá, một số tu sĩ sợ lộ tiền tài bị người khác chú ý đơn giản giao báu vật cho chủ thuyền, từ gã ra mặt để đám tu sĩ đấu giá.
Cũng có một số tu sĩ phô trương bởi vì được đến trọng bảo nên không kiềm được vui sướng lấy ra khoe khoang, khiến tu sĩ xung quanh liếc mắt, trong đó có mấy người mắt lóe tia sáng dường như nảy ý tưởng to gan nào đó.
Bắt gặp nét mặt của những người kia là lạ, mấy tu sĩ khoe khoang cũng nở nụ cười bí hiểm, không biết đang tính kế điều gì.
Trần Trầm xen lẫn trong đó, lạc lõng với xung quanh.
Bên ngoài ngươi lừa ta gạt không liên quan gì hắn, hắn một mình giữ không gian yên ả trong lòng.
Mọc trong nước bùn mà không hôi tanh mùi bùn.
Tưởng tượng những thiên tài địa bảo không lọt vào mắt xanh của họ nhưng tương lai có lẽ sẽ dấy lên gió tanh mưa máu nào đó, thậm chí sẽ có mấy tu sĩ Nguyên Anh bởi vậy mà mất tính mệnh, khóe môi Trần Trầm cong lên nụ cười vui mừng.
Cuộc đời người giàu thật là khô khan.
Một tu sĩ trung niên ở bên cạnh thấy Trần Trầm một mình bàng quan thì tò mò hỏi:
- Tiểu hữu, ngươi không có thứ gì muốn trao đổi sao?
Nhìn tu sĩ trung niên vì quanh năm bị gió biển thổi làm khuôn mặt đặc biệt tang thương, Trần Trầm mỉm cười ngại ngùng:
- Tiểu đệ lần đầu tiên rời bến, không có kinh nghiệm, cũng không tìm được thứ quý giá gì, để lão ca chê cười rồi.
Tu sĩ trung niên thấy vẻ mặt Trần Trầm hiền lành thì trong lòng tăng thêm thiện cảm, cũng sinh ra chút lòng đồng tình, dường như nhớ lại mình ngày xưa lần đầu tiên ra biển.
Cũng ngây ngô, non nớt giống như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận