Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 386: Vẫn Là Tuổi Còn Rất Trẻ

Chương 386: Vẫn Là Tuổi Còn Rất TrẻChương 386: Vẫn Là Tuổi Còn Rất Trẻ
         Sau khi âm thầm thương lượng với Giang Thành tử một phen, Trần Trầm đã được an bài vào phủ thành chủ ở.
Dùng thần thức dò xét một phen, trong phạm vi trăm dặm, phát hiện tung tích của Ngô Đức và Hoàng Lê.
Lúc này, Ngô Đức đang cò kè mặc cả với một chưởng quỹ trong tiệm tài nguyên tu luyện, ngữ khí có chút bá đạo, một bộ dáng sau lưng ta có người.
Về phần Hoàng Lê, thì đang làm chân chạy đưa cơm cho người khác... Cô nương này, phỏng chừng cũng là chỉ sẽ làm chân chạy cho người ta.
Thấy hai người vẫn tính an tâm, trong lòng Trần Trầm hơi định.
...
Một ngày sau, Trần Trầm đi tới một chỗ đất trống trong phủ thành chủ, trên đất trống đã sớm ngừng một chiếc phi chu, bên cạnh phi chu, hai người Tiên Hạc tông còn đang tranh cãi.
Thấy Trần Trầm đi tới, Phạm Ly một mặt phẫn uất nói:
- Đạo hữu, ngươi phân xử cho ta thử, xú bà nương này dưới tình huống không bằng chứng, nói là ta bắt hạc của nàng! Ngươi nói nếu là người thì ngươi có tức giận hay không?
Ngô Lan thì lạnh lùng nói:
- Đạo hữu, đừng nghe hắn nói hươu nói vượn, chính là hạc của hắn bắt hạc của ta, giờ đây trốn đi, còn giả bộ người bị hại!
Trần Trầm một mặt xấu hổ, bảo hắn phân xử, hắn nên phân xử như thế nào?
Sau một lúc lâu, hắn mới ngữ trọng tâm trường nói:
- Hai vị đạo hữu, giờ đây sắp xuất phát, vẫn là không nên tranh cãi mới tốt, vạn nhất hậu duệ Chân Linh kia thực lực mạnh mẽ, ngươi ta vẫn phải cùng chung mối thù.
- Vẫn là đạo hữu rõ lí lẽ, đã như vậy, vậy ta xem ở mặt mũi đạo hữu tạm thời không so đo với Phạm lão tặc này.
Ngô Lan cười nói, sau đó vừa oán hận trừng mắt nhìn Phạm Ly một chút.
Bên cạnh Phạm Ly hừ lạnh một tiếng, không nói nữa.
Cũng không lâu lắm, Thạch Sơn Tứ Thánh cũng đến nơi này, bốn tên tu sĩ này đứng đầu Thạch Sơn lão quái là Nhân tộc, ba người khác đều là chủng tộc không biết tên, tướng mạo có chút dữ tợn, tu vi tất cả đều đạt tới Nguyên Thần đỉnh phong.
- Nếu các đạo hữu đều đã đến, vậy chúng ta lập tức lên đường đi.
Giang Thành tử từ xa chậm rãi đi tới, mang theo mọi người lên phi chu.
...
So phi chu của với Xích Mục Kim Cương, phi chu của Giang Thành tử xa hoa hơn nhiều, bên trên không chỉ có mấy gian phòng, càng có người làm nha hoàn.
Nhưng mà một đoàn người cũng không riêng phần mình tách biệt, dù sao sắp xảy ra đại chiến, mọi người tập hợp một chỗ thương lượng một chút chiến thuật cũng tốt.
- Thạch Sơn đạo hữu, nghe nói ngươi hiểu được một loại bí thuật, có thể khiến khí huyết của người đảo lưu, bạo thể mà chết, vậy đến lúc đó sẽ do ngươi đến quấy nhiễu hậu duệ Chân Linh kia, ngươi thấy thế nào?
Giang Thành tử đối với Thạch Sơn lão quái ôn hòa nói, trên mặt đồng thời không chút nào khác thường.
- Có thể.
Âm thanh Thạch Sơn lão quái khàn khàn, sắc mặt lạnh nhạt.
Trần Trầm nhìn những lão tu sĩ này, trong lòng nhịn không được cảm thán.
Chớ nhìn tu vi của hắn cao hơn những tu sĩ này, nhưng những tu sĩ này đều là loại người có thể sống gần ngàn năm dưới hoàn cảnh tàn khốc của Thượng giới, từng cái dùng cáo già để hình dung hoàn toàn không đủ.
So sánh, hắn còn quá trẻ.
Tuy hắn dùng hệ thống phát hiện trong nhóm người này không có ai có ác ý đối với hắn, nhưng hắn vẫn phải phòng bị, dù sao hiện tại không có không đại biểu tương lai không có.
Có nhiều thứ, đều trong một ý nghĩ.
- Trần đạo hữu, sở trường của ngươi là gì?
Lúc này, Giang Thành tử ngoảnh lại nhìn về phía Trần Trầm, cười hỏi.
Trần Trầm trầm tư chốc lát, khiêm tốn đáp:
- Ta sở trường công kích.
- Vậy đến lúc đó sẽ do ngươi đến chủ công, ta phụ trách phòng thủ, Thạch Sơn đạo hữu phụ trách khống chế, về phần mấy vị còn lại thì ở một bên quấy rối lược trận là đủ.
Giang Thành tử quyết định sách lược, tất cả mọi người không có ý kiến gì.
...
Tầm nửa ngày sau, phi chu đứng trên một con sông lớn, nước trong dòng sông đục ngầu, trong đó hình như có lực lượng đặc thù nào đó, thần thức căn bản không thăm dò vào được.
Giang Thành tử nhìn sông lớn này, sau đó nhìn về phía mấy người khác, thần sắc trở nên ngưng trọng lên.
Mọi người đối với hắn khẽ gật đầu, ra hiệu đã làm tốt chuẩn bị.
Giang Thành tử rồi mới từ trong ngực lấy ra một hạt châu màu đen, thôi động Linh Lực ném xuống đầm lầy phía dưới.
Phốc!
Một tiếng vang nhỏ giống như là cục đá rơi xuống nước thường thường không có gì lạ.
Nhưng mà sau một lát, trung tâm sông lớn đã xuất hiện một vòng xoáy khổng lồ, mặt bằng xung quanh bắt đầu lấy tốc độ mắt trần có thể thấy được giảm xuống.
Trần Trầm yên lặng quan sát đến một màn này.
Loại bảo vật phức tạp này ở Hạ giới làm không được, đây chính là ưu thế cao giai tu chân văn minh so với đê giai tu chân văn minh.
Cho dù tu vi tương đương, thủ đoạn cũng đã thua không chỉ một cấp độ.
Bởi vì có lượng lớn siêu cấp cường giả, dẫn đến hạn mức cao nhất của Thượng giới cực cao, coi như là một tu sĩ bình thường, cũng có thể cầm nghịch thiên chí bảo, cái này ở Hạ giới gần như không có khả năng xảy ra.
Mắt thấy lấy nước trong đầm lầy đã vơi đi gần một nửa, mặt nước bỗng nhiên sôi trào lên, ngay sau đó một đầu toàn thân đen kịt, một cái đầu cá to như vẩy mực thò đầu ra khỏi mặt nước.
Con cá này mới vừa nổi trên mặt nước, trực tiếp miệng nói tiếng người, âm thanh lạnh lùng nói:
- Giang Thành tử, lão tổ ta chính là Chân Linh Hắc Thủy Thiên Hà, nếu như ngươi ra tay với ta, ta dám đảm bảo, trong vòng mười ngày, Vọng Giang thành chắc chắn sẽ bị hủy hoại trong chốc lát!
Giang Thành tử nhíu mày, hờ hững nói:
- Nếu thật có Chân Linh xuất thủ đối với Vọng Giang thành, tự nhiên sẽ có cường giả thu thập nó, trước đây ngươi giết tu sĩ Vọng Giang thành ta, chúng ta ra tay với ngươi cũng là thiên kinh địa nghĩa.
Hắn lời nói xong, ngoảnh lại nhìn về phía Thạch Sơn Tứ Thánh.
Bốn người không nói hai lời, theo đông tây nam bắc tứ phía vây quanh đại hắc ngư, sau đó một tiếng quát chói tai, tạo thành một đạo phong ấn tứ tượng, xoay chầm chậm trấn áp tới đại hắc ngư.
Đại hắc ngư nhìn phong ấn tứ tượng trên đỉnh đầu, hai sợi râu dài hơi động, sau đó há hốc ra.
Trong thiên địa bỗng nhiên truyền ra từng âm thanh như là tiếng khóc của hài nhi, ba tên Nguyên Thần đỉnh phong trong Thạch Sơn Tứ Thánh bị thanh âm này ảnh hưởng, lập tức ôm đầu, mà phong ấn kia cũng bởi vậy suy yếu không ít.
Nhân cơ hội này, đại hắc ngư ngửa mặt lên trời phun ra một đạo phù sa màu đen, vọt thẳng phá phong ấn, sau đó chấn động mạnh một cáo, lại chui vào đáy nước.
- Đuổi theo!
Giang Thành tử quát một tiếng chói tai, trực tiếp xông vào bên trong sông lớn, những người khác thấy vậy cũng theo thật sát.
Trần Trầm yên lặng theo ở phía sau, nếu như vừa rồi hắn không nhìn lầm thì đại hắc ngư còn giống như tu luyện công pháp.
Yêu Thú này... Quả nhiên lợi hại hơn Yêu Thú ở Hạ giới nhiều!
Nói không chừng pháp bảo phòng thần thức hộ ở Hạ giới cực kỳ hiếm thấy, ở Thượng giới cũng không thưa thớt.
Nếu thật là như vậy, khả năng công kích thần thức của hắn trước đây đều thuận lợi giờ sẽ không dễ dàng tạo nên tác dụng như vậy.
Mắt thấy lấy đại hắc ngư muốn chui xuống đáy sông phù sa, Thạch Sơn lão quái đột nhiên nhắm mắt lại, lẩm nhẩm vài câu nghe không hiểu, trong chớp mắt, tốc độ đại hắc ngư phía trước đại giảm.
- Trần đạo hữu, công kích hắn!
Giang Thành tử nhắc nhở một câu, Trần Trầm nghe vậy cũng không khách khí, Vạn Hóa Thần Phong từ trong cơ thể bay ra, trực tiếp biến thành cự kiếm dài trăm mét, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai chém về phía đại hắc ngư kia.
Một kích này, tuy là Trần Trầm không dùng toàn lực, nhưng cũng đến gần tiêu chuẩn Luyện Hư hậu kỳ.
Thấy Trần Trầm vừa ra tay đã có uy thế như thế, thần sắc mấy người xung quanh khác nhau.
Oanh!
Sau một lát, Vạn Hóa Thần Phong đuổi kịp đuôi của đại hắc ngư kia, linh khí bạo phát xuống, trực tiếp mở ra một cái lỗ lớn trên đuôi của đại hắc ngư!
Oa oa oa!
Đại hắc ngư gào lên đau đớn, phía dưới quay đầu phun ra một miệng lớn phù sa, rất nhanh dính lên thân kiếm Vạn Hóa Thần Phong.
Trần Trầm biến sắc, một loại cảm giác khó chịu nháy mắt tràn ngập toàn thân.
Chưa kịp suy nghĩ nhiều, hắn tranh thủ thời gian thu hồi Vạn Hóa Thần Phong, lúc này mới phát hiện tại Hạ giới một mực Vạn Hóa Thần Phong mọi thứ đều thuận lợi, giờ phút này lại dính không ít vết bẩn loại trừ không xong.
Hắn có thể cảm giác được một cách rõ ràng giờ phút này những vết bẩn kia đang không ngừng ăn mòn Vạn Hóa Thần Phong.
- Xem ra thiên phú thần thông của Chân Linh hậu duệ này là làm bẩn pháp bảo, Trần đạo hữu, tổn thất của ngươi sau này ta sẽ bồi thường.
Trong đầu truyền đến âm thanh của Giang Thành tử, Trần Trầm im lặng.
Cứ tưởng rằng chủ công tuyệt sẽ không lỗ, không ngờ vừa mới tùy ý vừa ra tay, Thượng giới này đã cho hắn một bài học.
Bạn cần đăng nhập để bình luận