Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 96: Bị Chơi Hỏng Mất

Chương 96: Bị Chơi Hỏng MấtChương 96: Bị Chơi Hỏng Mất
         - Huyền Vũ Đản, cái này sao có thể? – Tiêu Hoàng là người đầu tiên không phục.
Phải biết thần thú thuần chủng vừa ra đời đã là Kim Đan kỳ, chênh lệch không phải loại yêu quái thượng vàng hạ cám có thể so được.
Nếu Huyền Vũ Môn có Huyền Vũ Đản, khẳng định bọn họ sẽ giấu thật kỹ, tự mình ấp, có đâu tùy tiện mang ra ngoài, hôm nay lại còn đem ra giao dịch?
Nghe vậy, Huyền Hồng mặt già đỏ lên, không nói gì, ngược lại Lâm Tiến bên cạnh mở miệng:
- Huyền Vũ Môn thành lập tại một đầu sơn mạch phía trên di hài Huyền Vũ, nghe đồn thời điểm kiến tông, tổ sư đã tìm được trên 100 Huyền Vũ Đản, bất quả bởi vì đủ loại nguyên nhân, không có cái nào ấp thành công, hẳn đây là một trong số đó?
Thấy mình bị vạch trần, Huyền Hồng cũng không giấu giếm nữa, gãi gãi đầu nói:
- Trứng thần thú có thể đảm bảo ấp thành công có giá trị bao nhiêu, chư vị cũng không phải không biết… Quả trứng này của ta tuy tỷ lệ ấp cực thấp, nhưng ít nhất vẫn có xác suất… Ta cũng không nói sai.
Một phần triệu cũng là xác suất, đúng không?
Nghe được lời của hắn, Tiêu Hoàng hừ lạnh một tiếng, sau đó cười nói với Trần Trầm:
- Trần sư huynh, lấy quả trứng hỏng của hắn, không bằng lấy lông Chu Tước của ta. Cái lông này ở Chu Tước Môn cũng không có mấy cái đâu, chính là tài liệu luyện chế pháp bảo cao cấp nhất, giá trị không thể đo lường.
- Trần sư đệ, ở chỗ ta có một viên Kim Đan Long Châu, mặc dù chỉ là Long Châu của Yêu Long bình thường, nhưng bên trong ẩn chứa một tia khí tức Chân Long!
Lâm Tiến cũng lấy ra một viên Long Châu màu vàng, gia nhập đấu giá.
Những Thánh tử, Thánh nữ khác cũng nhau nhau phụ họa, một lát sau, toàn bộ đại viện Di Nhiên Cư bị bảo quang chiếu sáng.
Trần Trầm nghẹn họng nhìn trân trối từng kiện chí bảo đưa đến trước mặt mình.
Giá trị những vật này không phải Vạn Niên Xích Tham có thể so được, nhưng đám Thánh tử, Thánh nữ lại lấy ra không chút do dự.
Điên cuồng hệt như người đi lâu trong xa mạc, gần như sắp chết khát bỗng nhiên nhìn thấy ốc đảo.
- Hệ thống, trong phạm vi 30 mét, vật quý giá nhất ở đâu?
- Trước mặt, hai mét, Huyền Vũ Đản nửa sống nửa chết.
- Vật giá trị thứ hai?
- Bên trái, phía trước ba mét, Hổ Phách Liên Tâm Giáp.

Nghe được đáp án của hệ thống, Trần Trầm do dự một lát, cuối cùng giao Vạn Niên Xích Tham cho Huyền Hồng.
- Huyền sư đệ, ta muốn cái trứng của ngươi, có lẽ ngươi không biết, ta là người thích đánh cược. Lỡ như ấp được quả trứng này, chẳng phải ta lời lớn sao.
Nghe hắn nói, Huyền Hồng cũng chẳng quan tâm mình bị gọi là sư đệ, trên mặt lộ vẻ mừng rỡ.
Lại còn ấp ra Huyền Vũ, đúng là đồ đần… Hơn một ngàn năm, Huyền Vũ Môn còn không ấp ra nổi, chỉ bằng một người thường như ngươi mà cũng đòi ấp trứng Huyền Vũ.
Đây chẳng phải là chọc cười ta sao?
Bất quá, nội tâm xem thường thì xem thường, nhưng tay của hắn lại rất nhanh, lập tức bưng Huyền Vũ Đản bỏ vào tay Trần Trầm, còn tặng kèm một cái túi yêu thú nữa chứ, bộ dáng kia cứ như sợ Trần Trầm sẽ đổi ý.
Thấy Huyền Hồng vui vẻ cầm Xích Tham rời đi, sắc mặt những Thánh tử, Thánh nữ khác thoáng cái tối sầm xuống.
Xích Tham đã bị lấy đi, bọn họ hết hi vọng rồi.
Đang định rời đi thì đột nhiên Trần Trầm vươn tay, lấy ra một cây Vạn Niên Tử Chi.
- Đây là thứ bảo mệnh của ta… Vốn dĩ ta không muốn lấy ra, nhưng thấy chư vị… Aiz, tất cả mọi người đều là sư huynh đệ ba mươi sáu tông, tổn thương lòng các ngươi, ta cũng thấy đau xót.
Trần Trầm thắm thiết nói, nói xong còn xoa xoa khóe mắt. Thấy vậy, cơ mặt đám Thánh tử, Thánh nữ co giật liên hồi.
Ta tin ngươi mới có quỷ, ngươi chính là muốn nhân lúc cháy nhà đi hôi của đây mà!
- Chu Tước Vũ của ta… - Tiêu Hoàng lại lấy ra lông Chu Tước.
Nhưng Trần Trầm lại khoát tay, thâm ý nói:
- Ta nghe đồn… Tiêu sư tỷ có một khối ngọc bội đặc thù.
Nghe vậy, sắc mặt Tiêu Hoàng đại biến. Ngọc bội kia vốn chính là thiếp thân chi vật của nàng, ngoại trừ chưởng môn Chu Tước Môn, không ai biết gì về nó. Sao tiểu tử này lại biết được? Chẳng lẽ hắn nhìn lén…
A!
Nghĩ đến đây, khuôn mặt trắng bệch của Tiêu Hoàng đỏ lên.
Tiểu tặc vô sỉ.
Trần Trầm cũng chẳng để tâm đến thái độ của Tiêu Hoàng, hắn chạy đến cạnh Diệp Vô Sinh, gõ gõ lên áo giáp của hắn ta.
Keng keng!
- Diệp sư huynh, cái áo giáp này của ngươi kêu thật giòn, ta thích nhất là nghe loại âm thanh này.
Nghe vậy, Diệp Vô Sinh kịch liệt ho vài tiếng, khuôn mặt phía sau áo giáp không ngừng run rẩy, mãi một lúc lâu sau, hắn mới lạnh lùng nói:
- Cái Hổ Phách Liên Tâm Giáp này không lấy ra được, nếu ngươi có thể lấy xuống, ta liền tặng ngươi.
Trần Trầm giật mình, kinh ngạc nhìn Diệp Vô Sinh.
Cái áo giáp này không lấy ra được, vậy sau này làm sao cưới vợ?
Mẹ nó, đừng nói là cưới vợ, ngay cả ăn uống thường ngày cũng là vấn đề.
May mà Diệp Vô Sinh tu vi cao thâm, có thể không ăn uống, nhưng cả ngày mặc cái áo giáp này, không khỏi cũng quá vướng bận.
Khó trách Trọng Diệp nói Diệp Vô Sinh có oán khí cực trọng. Hắn mỗi ngày đều phải sinh hoạt bên trong áp giáp, không có oán khí mới lạ.
Thứ này không thể lấy, quá kinh khủng!
- Trần Trầm, đây là lệnh bài của ta, Bạch Hổ Tông thiếu tông chủ, gặp nó như gặp tông chủ, ta có thể đưa nó cho ngươi. Ngày sau, bằng vào lệnh bài này, ngươi có thể yêu cầu ta hoặc Bạch Hổ Tông làm một chuyện.
Ngữ khí Diệp Vô Sinh vẫn lạnh lẽo như trước, nhưng trong đó lại ẩn chứa một cỗ quyết tử chi ý, nghe thấy vậy, đám Thánh tử, Thánh nữ chung quanh chấn động.
Lệnh bài Thiếu tông chủ cũng dám lấy ra, cái này là muốn liều mạng sao?
- Một chuyện? Chuyện này có thể đến mức nào? – Sắc mặt Trần Trầm cũng trở nên trịnh trọng.
- Bạch Hổ Tông ta không cách nào cam đam, nhưng ngươi bảo ta chết, cũng có thể. – Diệp Vô Sinh lời ít ý nhiều nói.
- Được, vậy Tử Chi này giao cho ngươi!
- Đa tạ!
- Đợi một chút, Trần sư huynh, thiếp thân ngọc bội ta cũng có thể cho ngươi! – Thấy vậy, Tiêu Hoàng quýnh lên, muốn ngăn cản, thế nhưng Diệp Vô Sinh đã cầm Tử Chi chạy mất.
Trần Trầm thu hồi lệnh bài thiếu tông chủ Bạch Hổ Tông, nhẹ ho hai tiếng:
- Thật ra, ta vẫn còn một vật cuối cùng dùng để bảo mệnh, là át chủ bài cuối cùng của ta, không đến lúc chết, tuyệt không lấy ra.
Chúng Thánh tử, Thánh nữ:
-…
Nửa giờ sau, Trần Trầm đuổi đi mấy tên muốn nhìn xem rốt cuộc mình có bao nhiêu bảo mệnh chi bảo, sau đó đóng cửa Di Nhiên Cư, bắt đầu kiểm kê chiến lợi phẩm của mình.
- Huyền Vũ Đản nửa sống nửa chết, có tỷ lệ ấp ra Huyền Vũ.
- Lệnh bài thiếu tông chủ Bạch Hổ Tông.
- Phượng Hải Đường Bội, chí bảo tu hành, có thể tụ linh khí, thanh tâm ngưng thần, nghe nói còn có tác dụng huyền học không biết.
- Đồ Long kiếm, đã nhuộm qua Yêu Long chi huyết, chuyên phá các vật yêu tà, chính là vật có Linh Khí cao cấp nhất.

Trần Trầm đương nhiên không mang tất cả thiên tài địa bảo ra cấp cho mấy tên kia mỗi người một thứ, như vậy sẽ dẫn đến lạm phát.
Hơn nữa, càng về sau, đám người kia thấy hắn lấy ra quá nhiều thứ, bắt đầu muốn cò kè mặc cả. Trần Trầm không chút do dự đuổi bọn họ đi.
Mặc dù là thế, nhưng thu hoạch lần này của hắn cũng cực kỳ phong phú.
Nhân lúc đêm khuya thanh vắng, Trần Trầm quay về phòng mình, lấy hết tất cả thiên tài địa bảo trong nhẫn trữ vật ra.
Không bao lâu sau, thiên tài địa bảo tràn đầy đất, liếc nhìn không dưới mấy trăm loại, nếu có ai nhìn thấy, chỉ sợ sinh ra cướp đoạn chi tâm, liều mạng vì bảo.
Đây quả thực là một cái bảo khố di động mà!
- Hệ thống, trong phạm vi 30 mét, có thứ gì có thể giúp Huyền Vũ Đản thuận lợi ấp ra hay không? Ngươi nói thứ này có giá trị nhất, cho nên đừng có đùa ta đấy!
“Có, bên trái, phía trước hai mét, Ức Vạn Niên Thiên Linh Thạch Nhũ Dịch.”
Nghe được đáp án này, khóe mắt Trần Trầm co giật mấy cái.
Coi như hắn đã hiểu, thứ này phải dựa vào Ức Vạn Niên Thiên Linh Thạch Nhũ Dịch mới ấp ra được, nếu không phải vậy, Huyền Vũ Môn đã sớm ấp ra Huyền Vũ.
Nhưng không ngờ, ngay sau đó hệ thống đã cho đáp án thứ hai.
“Máu của Kí chủ.”
- Hả? – Trần Trầm ngẩn ra, máu của hắn cũng được à?
Nhưng khi lấy lại tinh thần, hắn vô cùng kích động. Máu tốt nha, có thể tái tạo máu thịt, còn có thể thúc sinh.
Xuất phát từ keo kiệt, giờ phút này hắn hoàn toàn không sợ đau. Không nói hai lời, lập tức cầm Đồ Long Kiếm cứa nhẹ lên tay một phát.
Đau đớn truyền đến, khiến Trần Trầm không khỏi hút một ngụm khí lạnh, ngay sau đó, hắn đặt miệng vết thương ngay Huyền Vũ Đản.
Tí tách! Tí tách!
Trần Trầm nhắm mắt lại, nghe âm thanh máu mình nhỏ giọt.
Nhưng không được bao lâu, âm thanh đó lại biến mất.
Mở mắt nhìn, đồng tử Trần Trầm co rút lại, hắn cho là mình đang nằm mơ.
Vậy cũng được hả…
Miệng vết thương chỉ trong chốc lát đã khỏi hắn.
- Thân thể này của ta bị ta chơi hỏng rồi!
Ý nghĩa này vụt qua trong đầu Trần Trầm, hắn ngẩng đầu nhìn trần nhà, khóc không ra nước mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận